Quân Hôn Ngọt Ngào: Quân Tẩu Xinh Đẹp Kiếm Bộn Ở 80

Chương 3: Không Có Đồ Mặc

Trước Sau
Hết lần này tới lần khác, vào lúc cô gõ cửa lại có tiếng đập cửa dồn dập mang theo tức giận, ngay cả khung cửa cũng lắc lư theo.

“Ai vậy?”

Tả Tịnh Nghiên mất hứng, nào có ai gõ cửa như vậy? Sơn tường cũng bị đập rơi rồi.

Tiếng gõ cửa ngừng lại, nhưng lại có giọng nói trầm thấp từ tính không nén nổi tức giận ra lệnh cho cô:

“Mở cửa.”

Tả Tịnh Nghiên dựa vào ký ức của nguyên chủ, nhớ tới chủ nhân của giọng nói này cũng là chủ của cái nhà này, Lục Hạo Đình.

Nhưng hiện tại cô đang trần truồng không thể mở cửa cho anh nha, buộc lòng phải hô lên một tiếng:

“Đợi chút!”

Ngoài cửa, Lục Hạo Đình bị đóng cửa không tiếp tức giận tới nắm chặt nắm tay. Dựa vào hiểu biết của anh với người phụ nữ vô sỉ này, chắc chắn cô lại có tật giật mình!

Người phụ nữ này thật không ngừng đổi mới giới hạn cuối về vô sỉ trong hiểu biết của anh.

Hôm nay lão Trương mới nói với anh, trong hai tháng anh không ở nhà, cô ăn chực khắp khu gia quyến đại viện, kêu anh về nhà đưa cho vợ ít tiền, đừng để người ta đi ăn chực nữa, ảnh hưởng không tốt.

Lục Hạo Đình không nhịn được nữa, hôm nay, cho dù không thể mặc bộ quân trang này trên người nữa, anh cũng phải ly hôn với ác ma Tả Tịnh Nghiên kia.



Tả Tịnh Nghiên tìm trong phòng mình một vòng cũng không tìm được quần áo sạch, mà bộ quần áo phát ra mùi thúi trên tay lại quá bẩn, cô không tài nào mặc lên người được.

Nghĩ tới trong phòng Lục Hạo Đình hẳn phải có đồ, thế là cô đẩy cửa đi vào.

Lúc thu dọn nhà cô đã phát hiện căn phòng này sạch sẽ nhất, vật phẩm được bày ngăn nắp sạch sẽ có thứ tự, chăn cũng được gấp vuông vức không một nếp uốn.

Đúng là tính kỷ luật của quân nhân đã ăn sâu vào máu, dù có ở nhà cũng chấp hành đúng tiêu chuẩn quân đội.

Tả Tịnh Nghiên mở tủ quần áo, bên trong có mấy bộ quần áo được xếp gọn gàng ngăn nắp, cô đang muốn tìm một cái áo sơ mi màu xanh nhạt để mặc vào.

Lục Hạo Đình cao 1m89, nguyên chủ thì 1m6, cô mặc áo sơ mi của anh giống như con nít trộm mặc quần áo người lớn vậy.

Áo sơ mi dài quá đầu gối, che khuất vị trí bí ẩn, nhưng nếu cứ để chân trần trụi như vậy cũng không ổn lắm.

Thế là Tả Tịnh Nghiên lại mặc chiếc quần lính vào.

Ôi trời ơi! Cái quần này dài quá đi, rốt cuộc người đàn ông này có thắt lưng không vậy?

Lục Hạo Đình chờ tới mất kiên nhẫn, bắt đầu phá cửa: “Mở cửa.”

Tả Tịnh Nghiên buộc phải xắn ống quần lên vài bận, không có dây lưng quần nên cô dùng tay giữ chặt lưng quần, chạy đi mở cửa.



“…”

Tay Lục Hạo Đình ngừng giữa không trung, người phụ nữ gần như không nhận ra nổi này là ai?

Mái tóc dài ướt nhẹp xõa xuống, khiến quần áo nơi ngực ướt đẫm, trên sợi tóc còn có nước nhỏ tí tách xuống.

Cúc áo chỗ cổ không được cài, lộ ra cần cổ thon dài cùng với xương quai xanh như ẩn như hiện.

Đôi mắt trong suốt thấu triệt, đen trắng rõ ràng hơi hoảng hốt nhìn anh, đôi môi hơi giương lên, hơi thở hơi gấp gáp, gương mặt cũng hơi ửng đỏ mất tự nhiên…

Tả Tịnh Nghiên một tay cầm quần, một tay đỡ khung cửa, hơi mất tự nhiên quan sát người đàn ông cao lớn ngoài cửa.

Anh để đầu đinh, mặc quân trang, mặt mày thâm thúy, ánh mắt kiên nghị, ngũ quan thân thể cường tráng, dù đứng ngược sáng cũng khiến người ta có cảm giác áp bách.

Khi thu dọn nhà cửa, cô đã từng nhìn thấy hình người đàn ông này, nhưng người thật còn đẹp hơn trong hình gấp mười lần, trên người còn có khí chất cấm dục.

Lần đầu gặp mặt ông xã tiện nghi lại là tình cảnh xấu hổ thế này, Tả Tịnh Nghiên cố gắng nặn ra ý cười, rặn được một câu:

“Anh… trở về rồi?”

Tư thế của cô, giọng điệu của cô như rất sợ hãi Lục Hạo Đình bước vào nhà.

Lục Hạo Đình nghĩ tới những chuyện có khả năng xảy ra, sắc mặt đột biến. Người phụ nữ này vừa tham tiền lười biếng lại lôi thôi, vì tư lợi mà không biết xấu hổ…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau