Quân Hôn Ngọt Ngào: Quân Tẩu Xinh Đẹp Kiếm Bộn Ở 80
Chương 30: Khiến Quần Chúng Căm Phẫn
“Chị dâu, tôi cũng vì tin lời chị nên mới ầm ĩ với lão Lục, hiện tại anh ấy muốn ly hôn với tôi rồi, chị đã hài lòng chưa? Vì sao chị muốn hại tôi? Hay là chị còn có rắp tâm gì đó không thể cho người khác biết?”
Tả Tịnh Nghiên đỏ mắt, tức giận vặn hỏi Lý Ái Mai, ngón tay chỉ thẳng vào cô ta cũng đang run rẩy, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Mọi người thấy Tả Tịnh Nghiên như vậy lại càng đồng tình với cô hơn, nếu là Lý Ái Mai, có nói ra được những lời như vậy cũng không lạ gì, hơn nữa giọng điệu khi nói cũng giống Lý Ái Mai như đúc.
Lâm Mỹ Phượng vốn là người dễ nóng giận, nghe thấy lời Tả Tịnh Nghiên nói, cô ấy lập tức liên tưởng tới hình như mấy lần mình với chồng cãi nhau cũng là do Lý Ái Mai khích bác?
Thế là cô ấy lập tức đứng lên cùng một chiến tuyến với Tả Tịnh Nghiên:
“Tả Tịnh Nghiên, em đừng khổ sở, chúng ta cứ nói rõ tình huống cho Lục Hạo Đình biết. Cũng may mà em chưa tới quân đội ầm ĩ, nếu không sợ là Lục Hạo Đình sẽ bị đuổi khỏi quân đội mất. Nào có ai lại hố người ta như vậy?”
Những quân tẩu khác tuy còn chưa nói gì, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Lý Ái Mai chứng tỏ bọn họ tin lời Tả Tịnh Nghiên nói, đều cảm thấy Lý Ái Mai quá âm hiểm, sau này phải chú ý không để bị ả ta lừa.
Lý Ái Mai thấy mọi người đều tin, lại tức tới hổn hển hô to với Tả Tịnh Nghiên:
“Tả Tịnh Nghiên, tôi chưa từng nói như vậy, là cô thêu dệt vô căn cứ, đừng tưởng cô học được giọng điệu của tôi là có thể đổ oan cho tôi.”
Sợ mấy quân tẩu đều tin lời Tả Tịnh Nghiên nói, Lý Ái Mai lại hô lên với mọi người:
“Mọi người đừng tin cô ta, Tả Tịnh Nghiên là loại người gì có ai không biết? Cô ta vốn là một người đàn bà chanh chua vô lại, sao mọi người có thể tin lời của cô ta được?”
Tả Tịnh Nghiên nước mắt lưng tròng, giận dữ nhìn Lý Ái Mai đang cố sức giải bày:
“Chị dâu, dám làm mà không dám nhận, dám làm mà không dám nhận chính là rùa đen rút đầu.”
Lý Ái Mai tức tới thở hổn hển: “Cô mắng ai là rùa rút đầu? Một kẻ nhà quê người đầy mùi thúi như cô còn dám chạy vào thành dương oai? Mau cút về nông thôn của cô đi, loại rác rưởi như cô chỉ thích hợp để sống chung một chỗ với phân!”
Lời này khiến mọi người xung quanh tức giận. Trong đại viện này, có phân nửa quân tẩu xuất thân nông thôn. Cô ta mắng ai nhà quê đấy? Mắng ai chỉ xứng đáng ở chung một chỗ với phân và nước tiểu?
Tả Tịnh Nghiên đợi cô ta đắc tội với mọi người rồi mới lạnh lùng nói:
“Chị dâu, chị tức tới hổn hển bắt đầu công kích nhân thân như vậy là vì hành vi phạm tội bị vạch trần, chị đang chột dạ đúng không?”
“Ỷ vào bản thân là người trong thành nên chị tưởng chị duy ngã độc tôn rồi? Thế nào? Dân quê chúng tôi xứng đáng bị chị giày xéo sao? Xứng đáng bị chị bắt nạt? Xứng đáng bị chị lợi dụng?”
“Chị cao quý như vậy sao lại phải ăn lương thực do chúng tôi trồng làm gì? Tất cả lương thực với đồ ăn chị ăn đều được bón bằng phân người đó, có bản lĩnh thì chị đừng ăn nha!”
“Đúng, có bản lĩnh thì đừng ăn lương thực do chúng tôi trồng.”
“Cô tưởng cô cao quý hơn mọi người sao? Chúng sinh bình đẳng, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng như vậy cho ai xem?”
“Còn chê người khác thối, cũng không ngửi thử mùi trên người mình đi? Ngồi chung một xe với cô cũng đủ buồn nôn chết.”
Tả Tịnh Nghiên đỏ mắt, tức giận vặn hỏi Lý Ái Mai, ngón tay chỉ thẳng vào cô ta cũng đang run rẩy, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Mọi người thấy Tả Tịnh Nghiên như vậy lại càng đồng tình với cô hơn, nếu là Lý Ái Mai, có nói ra được những lời như vậy cũng không lạ gì, hơn nữa giọng điệu khi nói cũng giống Lý Ái Mai như đúc.
Lâm Mỹ Phượng vốn là người dễ nóng giận, nghe thấy lời Tả Tịnh Nghiên nói, cô ấy lập tức liên tưởng tới hình như mấy lần mình với chồng cãi nhau cũng là do Lý Ái Mai khích bác?
Thế là cô ấy lập tức đứng lên cùng một chiến tuyến với Tả Tịnh Nghiên:
“Tả Tịnh Nghiên, em đừng khổ sở, chúng ta cứ nói rõ tình huống cho Lục Hạo Đình biết. Cũng may mà em chưa tới quân đội ầm ĩ, nếu không sợ là Lục Hạo Đình sẽ bị đuổi khỏi quân đội mất. Nào có ai lại hố người ta như vậy?”
Những quân tẩu khác tuy còn chưa nói gì, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Lý Ái Mai chứng tỏ bọn họ tin lời Tả Tịnh Nghiên nói, đều cảm thấy Lý Ái Mai quá âm hiểm, sau này phải chú ý không để bị ả ta lừa.
Lý Ái Mai thấy mọi người đều tin, lại tức tới hổn hển hô to với Tả Tịnh Nghiên:
“Tả Tịnh Nghiên, tôi chưa từng nói như vậy, là cô thêu dệt vô căn cứ, đừng tưởng cô học được giọng điệu của tôi là có thể đổ oan cho tôi.”
Sợ mấy quân tẩu đều tin lời Tả Tịnh Nghiên nói, Lý Ái Mai lại hô lên với mọi người:
“Mọi người đừng tin cô ta, Tả Tịnh Nghiên là loại người gì có ai không biết? Cô ta vốn là một người đàn bà chanh chua vô lại, sao mọi người có thể tin lời của cô ta được?”
Tả Tịnh Nghiên nước mắt lưng tròng, giận dữ nhìn Lý Ái Mai đang cố sức giải bày:
“Chị dâu, dám làm mà không dám nhận, dám làm mà không dám nhận chính là rùa đen rút đầu.”
Lý Ái Mai tức tới thở hổn hển: “Cô mắng ai là rùa rút đầu? Một kẻ nhà quê người đầy mùi thúi như cô còn dám chạy vào thành dương oai? Mau cút về nông thôn của cô đi, loại rác rưởi như cô chỉ thích hợp để sống chung một chỗ với phân!”
Lời này khiến mọi người xung quanh tức giận. Trong đại viện này, có phân nửa quân tẩu xuất thân nông thôn. Cô ta mắng ai nhà quê đấy? Mắng ai chỉ xứng đáng ở chung một chỗ với phân và nước tiểu?
Tả Tịnh Nghiên đợi cô ta đắc tội với mọi người rồi mới lạnh lùng nói:
“Chị dâu, chị tức tới hổn hển bắt đầu công kích nhân thân như vậy là vì hành vi phạm tội bị vạch trần, chị đang chột dạ đúng không?”
“Ỷ vào bản thân là người trong thành nên chị tưởng chị duy ngã độc tôn rồi? Thế nào? Dân quê chúng tôi xứng đáng bị chị giày xéo sao? Xứng đáng bị chị bắt nạt? Xứng đáng bị chị lợi dụng?”
“Chị cao quý như vậy sao lại phải ăn lương thực do chúng tôi trồng làm gì? Tất cả lương thực với đồ ăn chị ăn đều được bón bằng phân người đó, có bản lĩnh thì chị đừng ăn nha!”
“Đúng, có bản lĩnh thì đừng ăn lương thực do chúng tôi trồng.”
“Cô tưởng cô cao quý hơn mọi người sao? Chúng sinh bình đẳng, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng như vậy cho ai xem?”
“Còn chê người khác thối, cũng không ngửi thử mùi trên người mình đi? Ngồi chung một xe với cô cũng đủ buồn nôn chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất