Quân Hôn Ngọt Ngào: Xuyên 70 Được Khốc Soái Quân Nhân Bạo Sủng

Chương 2: Xuyên Qua (2)

Trước Sau
Mà tên Mã Chấn Cường kia cũng đã giày xéo không biết bao nhiêu cô gái, không biết có bao nhiêu thanh niên tri thức bị hủy trong tay anh ta.

Nguyên chủ bị dọa sợ, ngồi trong nhà, càng nghĩ càng sợ hãi, mơ màng sốt cao, khi tỉnh lại đã là Lâm Thiên Nhất.

Lâm Thiên Nhất buồn bực muốn đâm đầu vào tường.

Mặc dù đây không phải lỗi của nguyên chủ, nhưng cô thật sự không muốn tiếp nhận cục diện rối rắm này, cô muốn quay về làm bạch phú mỹ!

Thật ra ở thời hiện đại, cô cũng chỉ mới 25 tuổi thôi, đang tuổi xuân tươi đẹp, cô có tiền có sắc có sự nghiệp, không có gánh nặng gì, cuộc sống cứ phải gọi là tiêu sái tự tại.

Theo trí nhớ của nguyên chủ, Lâm Thiên Nhất phát hiện cô đã xuyên tới thập niên 70 vật tư thiếu thốn, muốn tới tỉnh khác cũng phải có thư giới thiệu!

Đặc biệt kỳ quái là, nguyên chủ không chỉ có dung mạo giống hệt cô, có tên giống hệt cô, mà nguyên chủ cũng không có trí nhớ trước sáu tuổi giống hệt cô!

Lúc Lâm Thiên Nhất sáu tuổi đã được một cặp vợ chồng nhặt được. Lúc đó cô đang ngồi bên đường khóc, còn bị sốt cao.

Chỗ đó là một vùng ngoại thành, không nhiều người.

Hai vợ chồng lái xe đi ngang qua, tình cờ nghe được tiếng khóc lại xuống xe kiểm tra. Ngay lúc bọn họ đang dỗ dành Lâm Thiên Nhất ngừng khóc, đột nhiên phía trước có một chiếc xe tải hàng mất tay lái, lật úp.

Nếu lúc ấy hai vợ chồng không ngừng xe mà tiếp tục lái đi như bình thường, chắc chắn sẽ bị đè phía dưới xe vận tải, cho dù xe không chạy song song với nó cũng không tránh được, vì sau khi lật nó còn trượt về phía trước một đoạn.

Hai vợ chồng già sợ hãi quá đỗi, nhưng cũng thầm cảm thấy may mắn.

Cô bé sốt tới mơ màng, hỏi cô bé tên gì cô bé cũng không thể nói rõ ràng được, chỉ nghe mang máng như Lâm Thiên Y. Chờ khi sốt cao tỉnh lại, cô bé đã không còn nhớ gì nữa.

Hai vợ chồng già tìm tới cảnh sát điều tra một lúc lâu cũng không tra được người nhà của cô, cuối cùng quyết định nhận nuôi cô bé.



Mà hai vợ chồng già cũng không phải người bình thường, là nhà giàu nổi tiếng ở đây. Bọn họ rất thương yêu Lâm Thiên Nhất, cho cô cuộc sống cực kỳ giàu có.

Lâm Thiên Nhất cũng biết đủ, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, cô không tham gia vào bất kỳ việc làm ăn hay sản nghiệp của gia tộc bọn họ, chỉ vui vẻ làm đóa hoa sống giữa phú quý của mình, cũng làm chuyện khiến cô cảm thấy hứng thú.

Cho nên, Lâm Thiên Nhất có quan hệ rất tốt với các thành viên trong gia tộc.

Thế nhưng mấy năm trước, ông bà nội lớn tuổi đã tạ thế.

Về phần vì sao tên của cô lại biến thành Lâm Thiên Nhất mà không phải Lâm Thiên Y, đó là vì khi còn bé cô ngại tới trường, cũng ngại chữ Y nhiều nét nên luôn viết thiếu nét, cuối cùng cả nhà dứt khoát đổi tên cô thành Lâm Thiên Nhất.

Mà nguyên chủ cũng không phải con ruột của cha mẹ nguyên chủ, cô ấy là đứa nhỏ được vợ chồng Lâm Kiến Thành nhặt được ở Hưng Thành.

Vợ chồng Lâm Kiến Thành bận rộn làm việc, đã hơn ba mươi vẫn chưa có con. Vì thế sau khi không tìm được người nhà của nguyên chủ, bọn họ đã thu dưỡng nguyên chủ.

Sau đó bọn họ được điều động công việc tới nhà máy sản xuất máy móc ở Viễn Sơn Lâm thành. Cho nên ở đây không có ai biết nguyên chủ không phải con gái ruột thịt của cha mẹ.

Vợ chồng Lâm Kiến Thành đặt tên cho nguyên chủ là Lâm Thiên Nhất, ngụ ý là ngàn dặm chọn một.

Chuyện này cũng quá trùng hợp đi, Lâm Thiên Nhất không nhịn được nghĩ xem rốt cuộc chuyện này có liên quan gì tới việc cô xuất hiện ở đây hay không.

Suy nghĩ một hồi lâu vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân gì, cuối cùng cô quyết định ngừng suy nghĩ.

“Cốc cốc cốc…” Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.

“Thiên Nhất. có nhà không?” Bên ngoài truyền tới giọng một người phụ nữ trung niên.

“Đến đây ạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau