Quân Hôn Ngọt Ngào: Xuyên 70 Được Khốc Soái Quân Nhân Bạo Sủng
Chương 21: Đi Làm (2)
Hết cách rồi, đầu năm nay chẳng có mấy thú vui tiêu khiển, chỉ là chút chuyện nhỏ cũng có thể trở thành đề tài cho người ta đàm tiếu lúc trà dư tửu hậu.
Có thể bọn họ cũng không có ác ý gì, chỉ đơn thuần là thích bàn tán vậy thôi.
Chủ yếu là do Mã Chấn Cường kia quá kiêu ngạo bá đạo, tạo ra động tĩnh quá lớn.
Lúc đầu nguyên chủ đã rất xinh đẹp, còn là con mồ côi, trên người có một khoản tiền săn sóc lớn, từ trước tới nay đã là tiêu điểm cho mọi lời bàn tán.
Nguyên chủ thành thật giữ bổn phận, ngoại trừ đi làm về nhà, gần như không ra khỏi cổng nhà máy sản xuất máy móc, chỉ sợ bản thân trêu chọc thị phi.
Nhưng thị phi vẫn không tha cho cô ấy.
Lâm Thiên Nhất trở lại chỗ ngồi, cũng hơi buồn chán. Công việc của cô rất nhàn hạ, không có nhiều thứ để làm, chỉ là sửa sang lại văn kiện với làm một số việc vặt vãnh thôi, rất đơn giản.
Người trong văn phòng làm xong việc trên tay cũng không nhiều chuyện tiếp, chỉ nhàn rỗi đóc báo uống trà.
Nguyên chủ là người có tính cách an tĩnh, thậm chí còn có phần quái gở, cho nên gần như không có bạn bè nào.
Hơn nữa bàn làm việc của cô ở phía sau, vị trí tương đối vắng vẻ.
“Thiên Nhất, chị cảm thấy hôm nay trông em xinh đẹp lạ thường.”
Cô gái bên cạnh làm xong việc của mình lại đi tới nói chuyện với Lâm Thiên Nhất.
Cô gái này tên Vương Lan, tuổi cũng không lớn, bàn làm việc của cô ấy với Lâm Thiên Nhất ở khá gần nhau, hai người cũng tương đối quen thuộc.
“Vậy ư? Cảm ơn chị.” Lâm Thiên Nhất mỉm cười gật đầu.
“Thật đó, sao chị cứ cảm thấy trông em không giống hôm qua lắm? Nhưng lại không thể nói rõ được chỗ nào không giống.”
Vương Lan đánh giá Lâm Thiên Nhất, cứ cảm thấy hôm nay Lâm Thiên Nhất đặc biệt xinh đẹp. Tuy vẫn là cách ăn mặc chải chuốt như bình thường, tóc cũng là bện tít hai bên.
“Có phải do một ngày không gặp em, hôm nay đột nhiên gặp lại nên chị bị ảo giác không?”
Lâm Thiên Nhất cười hỏi.
“Không thể nào.” Vương Lan cũng bật cười. Cô ấy phát hiện hôm nay Lâm Thiên Nhất vui tươi hơn mọi ngày.
Nhưng vừa nghĩ tới Lâm Thiên Nhất bị Mã Chấn Cường để mắt tới, đối phương lại bày ra vẻ đồng tình. Xem ra người xinh đẹp quá cũng không tiện.
“Em mới mua bộ quần áo này à? Nhưng hình như chị nhớ chị từng thấy em mặc nó rồi mà nhỉ? Sao cứ thấy khác khác…”
Vương Lan phát hiện quần áo của Lâm Thiên Nhất nửa giống nửa lạ.
“Là bộ hôm trước, có lẽ do gần đây em gầy đi nên quần áo hơi rộng ra, em sửa lại một chút.” Lâm Thiên Nhất giải thích.
“Sửa đẹp lắm, mặc lên rất vừa người, rất đẹp.” Vương Lan cảm thấy hứng thú, lại đi vòng quanh Lâm Thiên Nhất một vòng.
“Hai người đang nói gì vậy?” Bên cạnh có một nữ đồng nghiệp thấy hai người nói chuyện với nhau cũng đi tới hỏi một câu.
“Tôi đang nói bộ quần áo này được Thiên Nhất sửa rất đẹp.” Vương Lan trả lời.
Có thể bọn họ cũng không có ác ý gì, chỉ đơn thuần là thích bàn tán vậy thôi.
Chủ yếu là do Mã Chấn Cường kia quá kiêu ngạo bá đạo, tạo ra động tĩnh quá lớn.
Lúc đầu nguyên chủ đã rất xinh đẹp, còn là con mồ côi, trên người có một khoản tiền săn sóc lớn, từ trước tới nay đã là tiêu điểm cho mọi lời bàn tán.
Nguyên chủ thành thật giữ bổn phận, ngoại trừ đi làm về nhà, gần như không ra khỏi cổng nhà máy sản xuất máy móc, chỉ sợ bản thân trêu chọc thị phi.
Nhưng thị phi vẫn không tha cho cô ấy.
Lâm Thiên Nhất trở lại chỗ ngồi, cũng hơi buồn chán. Công việc của cô rất nhàn hạ, không có nhiều thứ để làm, chỉ là sửa sang lại văn kiện với làm một số việc vặt vãnh thôi, rất đơn giản.
Người trong văn phòng làm xong việc trên tay cũng không nhiều chuyện tiếp, chỉ nhàn rỗi đóc báo uống trà.
Nguyên chủ là người có tính cách an tĩnh, thậm chí còn có phần quái gở, cho nên gần như không có bạn bè nào.
Hơn nữa bàn làm việc của cô ở phía sau, vị trí tương đối vắng vẻ.
“Thiên Nhất, chị cảm thấy hôm nay trông em xinh đẹp lạ thường.”
Cô gái bên cạnh làm xong việc của mình lại đi tới nói chuyện với Lâm Thiên Nhất.
Cô gái này tên Vương Lan, tuổi cũng không lớn, bàn làm việc của cô ấy với Lâm Thiên Nhất ở khá gần nhau, hai người cũng tương đối quen thuộc.
“Vậy ư? Cảm ơn chị.” Lâm Thiên Nhất mỉm cười gật đầu.
“Thật đó, sao chị cứ cảm thấy trông em không giống hôm qua lắm? Nhưng lại không thể nói rõ được chỗ nào không giống.”
Vương Lan đánh giá Lâm Thiên Nhất, cứ cảm thấy hôm nay Lâm Thiên Nhất đặc biệt xinh đẹp. Tuy vẫn là cách ăn mặc chải chuốt như bình thường, tóc cũng là bện tít hai bên.
“Có phải do một ngày không gặp em, hôm nay đột nhiên gặp lại nên chị bị ảo giác không?”
Lâm Thiên Nhất cười hỏi.
“Không thể nào.” Vương Lan cũng bật cười. Cô ấy phát hiện hôm nay Lâm Thiên Nhất vui tươi hơn mọi ngày.
Nhưng vừa nghĩ tới Lâm Thiên Nhất bị Mã Chấn Cường để mắt tới, đối phương lại bày ra vẻ đồng tình. Xem ra người xinh đẹp quá cũng không tiện.
“Em mới mua bộ quần áo này à? Nhưng hình như chị nhớ chị từng thấy em mặc nó rồi mà nhỉ? Sao cứ thấy khác khác…”
Vương Lan phát hiện quần áo của Lâm Thiên Nhất nửa giống nửa lạ.
“Là bộ hôm trước, có lẽ do gần đây em gầy đi nên quần áo hơi rộng ra, em sửa lại một chút.” Lâm Thiên Nhất giải thích.
“Sửa đẹp lắm, mặc lên rất vừa người, rất đẹp.” Vương Lan cảm thấy hứng thú, lại đi vòng quanh Lâm Thiên Nhất một vòng.
“Hai người đang nói gì vậy?” Bên cạnh có một nữ đồng nghiệp thấy hai người nói chuyện với nhau cũng đi tới hỏi một câu.
“Tôi đang nói bộ quần áo này được Thiên Nhất sửa rất đẹp.” Vương Lan trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất