Quân Hôn Ngọt Ngào: Xuyên 70 Được Khốc Soái Quân Nhân Bạo Sủng
Chương 22: Ngày Tháng Yên Bình
Người phụ nữ kia vừa nghe thấy hai chữ quần áo đã thấy hứng thú. Mặc kệ là thời đại nào, cho dù là thời đại chỉ thấy ba màu xám xanh da trời xanh lá cây thế này, phụ nữ vẫn nghĩ hết biện pháp để tô điểm cho bộ quần áo của mình.
Nữ đồng nghiệp kia cũng vây quanh ngắm nghía bộ đồ mới sửa của Lâm Thiên Nhất, luôn miệng khen đẹp.
“Đúng vậy Thiên Nhất, bộ quần áo này được sửa xong trông đẹp hơn hẳn.”
Mấy người bên cạnh thấy bên này có động tĩnh, cũng vây quanh.
Lâm Thiên Nhất hào phóng nói cho bọn họ biết mình đã sửa như thế nào, còn nói cho bọn họ biết một ít kỹ xảo nhỏ.
Đa số phái nữ thời này đều biết may quần áo, không ai nghi ngờ vì sao Lâm Thiên Nhất lại biết sửa đồ. Người ta có thể sửa ra đẹp như vậy là vì người ta khéo tay thôi.
Đám người nhiệt tình thảo luận chuyện quần áo một hồi mới đột nhiên phát hiện ra, hình như hôm nay Lâm Thiên Nhất vui vẻ hơn bình thường, cũng không còn dáng vẻ mặt ủ mày chau như hôm trước nữa.
Mọi người không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng đều cảm thấy hôm nay Thiên Nhất đã có thể hòa mình vào mọi người, cũng đều lên tiếng trấn an cô.
“Vâng, cảm ơn mấy chị, em không sao, rồi cũng sẽ có cách giải quyết thôi.”
Lâm Thiên Nhất vừa cười vừa nói. Dù gì thì chuyện kết hôn cũng chưa thành định cục, cô không muốn nói ngay lúc này.
Nhưng cô tin tưởng, Mạnh Tuyển Xuyên nói anh sẽ đi giải quyết chuyện Mã Chấn Cường, vậy có nghĩa Mã Chấn Cường đã không còn là vấn đề nữa, anh ta cũng sẽ không đi nói lung tung.
Mọi người thấy Lâm Thiên Nhất như vậy, cũng không biết cô đã nghĩ thông quyết định nhận mệnh, hay cô đã tìm được biện pháp giải quyết thật rồi.
Mặc kệ thế nào, mọi người đều thấy tiếc nuối thay cho cô gái này.
Có lẽ mỗi người đều có tâm tư riêng, nhưng thời này, mọi người vẫn khá chất phác, tất cả mọi người đều không hi vọng cô gái tốt đẹp như vậy bị người như Mã Chấn Cường giày xéo.
Cho dù có tìm được biện pháp giải quyết, nhưng thanh danh đã hỏng, sợ là khó có thể tìm được nhà chồng tốt.
Thật sự cảm thấy tiếc thay cho cô gái tốt như vậy.
…
Rất nhanh đã tới giờ cơm trưa.
“Thiên Nhất, em tới căn tin không?” Vương Lan cầm hộp đựng cơm lên, chuẩn bị tới căn tin ăn cơm.
“Em không đi, em về nhà.”
Một là Lâm Thiên Nhất không muốn ăn cơm ở căn tin, hai là hiện tại cô xuất hiện ở nơi nào, sẽ thành tiêu điểm mọi ánh nhìn nơi đó.
Cô không muốn bị mọi người soi mói bàn tán.
Hai người cùng đi xuống lầu.
“Vậy chị đi trước.” Vương Lan cầm theo hộp đựng cơm đi về phía căn tin.
Lâm Thiên Nhất thì đạp xe đạp của mình quay về.
Về tới nhà, Lâm Thiên Nhất cũng không vào không gian, cô nấu một bát mì đơn giản trong bếp, híp mắt ngủ một giấc rồi lại dậy đi làm ca chiều.
Hai ngày tiếp đó, Lâm Thiên Nhất sống cuộc sống rất yên bình, mà quả nhiên Mã Chấn Cường cũng không tiếp tục xuất hiện nữa, thậm chí còn không có chút động tĩnh nào.
Nữ đồng nghiệp kia cũng vây quanh ngắm nghía bộ đồ mới sửa của Lâm Thiên Nhất, luôn miệng khen đẹp.
“Đúng vậy Thiên Nhất, bộ quần áo này được sửa xong trông đẹp hơn hẳn.”
Mấy người bên cạnh thấy bên này có động tĩnh, cũng vây quanh.
Lâm Thiên Nhất hào phóng nói cho bọn họ biết mình đã sửa như thế nào, còn nói cho bọn họ biết một ít kỹ xảo nhỏ.
Đa số phái nữ thời này đều biết may quần áo, không ai nghi ngờ vì sao Lâm Thiên Nhất lại biết sửa đồ. Người ta có thể sửa ra đẹp như vậy là vì người ta khéo tay thôi.
Đám người nhiệt tình thảo luận chuyện quần áo một hồi mới đột nhiên phát hiện ra, hình như hôm nay Lâm Thiên Nhất vui vẻ hơn bình thường, cũng không còn dáng vẻ mặt ủ mày chau như hôm trước nữa.
Mọi người không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng đều cảm thấy hôm nay Thiên Nhất đã có thể hòa mình vào mọi người, cũng đều lên tiếng trấn an cô.
“Vâng, cảm ơn mấy chị, em không sao, rồi cũng sẽ có cách giải quyết thôi.”
Lâm Thiên Nhất vừa cười vừa nói. Dù gì thì chuyện kết hôn cũng chưa thành định cục, cô không muốn nói ngay lúc này.
Nhưng cô tin tưởng, Mạnh Tuyển Xuyên nói anh sẽ đi giải quyết chuyện Mã Chấn Cường, vậy có nghĩa Mã Chấn Cường đã không còn là vấn đề nữa, anh ta cũng sẽ không đi nói lung tung.
Mọi người thấy Lâm Thiên Nhất như vậy, cũng không biết cô đã nghĩ thông quyết định nhận mệnh, hay cô đã tìm được biện pháp giải quyết thật rồi.
Mặc kệ thế nào, mọi người đều thấy tiếc nuối thay cho cô gái này.
Có lẽ mỗi người đều có tâm tư riêng, nhưng thời này, mọi người vẫn khá chất phác, tất cả mọi người đều không hi vọng cô gái tốt đẹp như vậy bị người như Mã Chấn Cường giày xéo.
Cho dù có tìm được biện pháp giải quyết, nhưng thanh danh đã hỏng, sợ là khó có thể tìm được nhà chồng tốt.
Thật sự cảm thấy tiếc thay cho cô gái tốt như vậy.
…
Rất nhanh đã tới giờ cơm trưa.
“Thiên Nhất, em tới căn tin không?” Vương Lan cầm hộp đựng cơm lên, chuẩn bị tới căn tin ăn cơm.
“Em không đi, em về nhà.”
Một là Lâm Thiên Nhất không muốn ăn cơm ở căn tin, hai là hiện tại cô xuất hiện ở nơi nào, sẽ thành tiêu điểm mọi ánh nhìn nơi đó.
Cô không muốn bị mọi người soi mói bàn tán.
Hai người cùng đi xuống lầu.
“Vậy chị đi trước.” Vương Lan cầm theo hộp đựng cơm đi về phía căn tin.
Lâm Thiên Nhất thì đạp xe đạp của mình quay về.
Về tới nhà, Lâm Thiên Nhất cũng không vào không gian, cô nấu một bát mì đơn giản trong bếp, híp mắt ngủ một giấc rồi lại dậy đi làm ca chiều.
Hai ngày tiếp đó, Lâm Thiên Nhất sống cuộc sống rất yên bình, mà quả nhiên Mã Chấn Cường cũng không tiếp tục xuất hiện nữa, thậm chí còn không có chút động tĩnh nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất