Quân Hôn Ngọt Ngào: Xuyên 70 Được Khốc Soái Quân Nhân Bạo Sủng
Chương 27: Cùng Vào Bếp
Mạnh Tuyển Xuyên rất thích điểm này ở Lâm Thiên Nhất, phóng khoáng không ra vẻ, không có vẻ ngượng nghịu của con gái thời này, ở bên cạnh cô rất tự nhiên thoải mái.
“Đồ ăn thì xách vào phòng bếp trước đi.”
Mạnh Tuyển Xuyên xách hết nguyên liệu nấu ăn còn lại trên bàn vào trong bếp. Gian phòng này khá đơn giản, vừa nhìn đã thấu hiểu bố cục, Mạnh Tuyển Xuyên cũng có thể tìm chuẩn được vị trí phòng bếp.
Lâm Thiên Nhất đi vào theo.
“Tôi không giỏi nấu nướng lắm, để tôi rửa rau cắt rau.”
Mạnh Tuyển Xuyên rất thẳng thắn, là đại thiếu gia, anh thật sự không biết mấy thứ này.
“Vâng ạ.” Lâm Thiên Nhất cũng cảm thấy, đàn ông thời này, có thể đồng ý vào bếp giúp đỡ đã rất hiếm thấy rồi.
Hơn nữa đoán chừng, cho tới bây giờ, vị đại thiếu gia này chưa từng phải nhúng tay vào mấy việc như thế này bao giờ.
Lâm Thiên Nhất nấu cơm trước. Hai ngày nay, cô dựa vào ký ức của nguyên chủ, cũng biết cách dùng bếp thời này rồi.
“Anh có kiêng thứ gì không? Có ăn cay đồ được không?” Lâm Thiên Nhất nhìn đồ ăn, nghĩ xem hôm nay mình nên nấu món gì.
“Không có, cái gì cũng ăn được.” Mạnh Tuyển Xuyên cầm cái chậu qua bỏ rau vào, bắt đầu rửa.
Thật ra Mạnh Tuyển Xuyên cũng có yêu cầu rất cao với đồ ăn, miệng cũng rất kén chọn. Nhưng anh muốn nói là, chỉ cần em nấu, cái gì anh cũng thích ăn.
Nhìn miếng thịt ba chỉ hai người mua được, người thời này thích ăn thịt kho tàu, nhưng nấu món này hơi tốn thời gian, thôi làm món thịt heo nấu chín hai lần đi.
“Cục thịt này phải cắt thế nào? Em nói đi, để anh cắt.”
Rửa rau xong, Mạnh Tuyển Xuyên lại cầm thịt lợn lên, xả nước rửa sạch sẽ.
“Tạm thời đừng cắt, luộc xong lại cắt.” Lâm Thiên Nhất cầm thịt qua, để vào trong nồi, luộc.
Sau đó cô lại chỉ huy Mạnh Tuyển Xuyên cắt món khác.
“Cái này cắt thành đoạn xéo.”
“Cái này cắt mỏng một chút.”
“Cái này băm nhỏ.”
Lâm Thiên Nhất nhìn Mạnh Tuyển Xuyên dùng ngón tay thon dài cầm đồ ăn cắt, động tác rất đẹp, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Đợi khi đồ ăn được cắt xong, thịt cũng đã chín tương đối, Lâm Thiên Nhất mò thịt ra, bỏ vào trong đĩa.
“Đợi thịt nguội một chút rồi cắt thành lát.” Lâm Thiên Nhất đưa cái đĩa cho Mạnh Tuyển Xuyên.
Cô làm một đĩa canh đậu hũ thịt nạc rau xanh trước, sau đó lại xào một đĩa mộc nhĩ dưa chuột trứng tráng. Cũng may hiện tại không phải mùa đông, tương đối nhiều rau quả.
Thịt ba chỉ cũng được cắt gọn xong xuôi, Mạnh Tuyển Xuyên bưng đồ ăn đã được xào xong ra bàn.
Lâm Thiên Nhất lại xào thịt lên.
“Khụ khụ khụ…” Cô bị ớt cay sặc tới ho khan.
“Uống nước đi.”
Mạnh Tuyển Xuyên tranh thủ rót một bát nước bưng qua. Thấy Lâm Thiên Nhất ho tới mặt đỏ rần, đột nhiên anh cảm thấy hơi đau lòng.
Anh không nỡ để cô nấu cơm. Gương mặt kia, đôi tay xinh đẹp kia, thật sự không nên bị khói dầu tàn phá.
“Em nói đi, để anh làm.” Mạnh Tuyển Xuyên quyết định tự mình ra tay.
“Đồ ăn thì xách vào phòng bếp trước đi.”
Mạnh Tuyển Xuyên xách hết nguyên liệu nấu ăn còn lại trên bàn vào trong bếp. Gian phòng này khá đơn giản, vừa nhìn đã thấu hiểu bố cục, Mạnh Tuyển Xuyên cũng có thể tìm chuẩn được vị trí phòng bếp.
Lâm Thiên Nhất đi vào theo.
“Tôi không giỏi nấu nướng lắm, để tôi rửa rau cắt rau.”
Mạnh Tuyển Xuyên rất thẳng thắn, là đại thiếu gia, anh thật sự không biết mấy thứ này.
“Vâng ạ.” Lâm Thiên Nhất cũng cảm thấy, đàn ông thời này, có thể đồng ý vào bếp giúp đỡ đã rất hiếm thấy rồi.
Hơn nữa đoán chừng, cho tới bây giờ, vị đại thiếu gia này chưa từng phải nhúng tay vào mấy việc như thế này bao giờ.
Lâm Thiên Nhất nấu cơm trước. Hai ngày nay, cô dựa vào ký ức của nguyên chủ, cũng biết cách dùng bếp thời này rồi.
“Anh có kiêng thứ gì không? Có ăn cay đồ được không?” Lâm Thiên Nhất nhìn đồ ăn, nghĩ xem hôm nay mình nên nấu món gì.
“Không có, cái gì cũng ăn được.” Mạnh Tuyển Xuyên cầm cái chậu qua bỏ rau vào, bắt đầu rửa.
Thật ra Mạnh Tuyển Xuyên cũng có yêu cầu rất cao với đồ ăn, miệng cũng rất kén chọn. Nhưng anh muốn nói là, chỉ cần em nấu, cái gì anh cũng thích ăn.
Nhìn miếng thịt ba chỉ hai người mua được, người thời này thích ăn thịt kho tàu, nhưng nấu món này hơi tốn thời gian, thôi làm món thịt heo nấu chín hai lần đi.
“Cục thịt này phải cắt thế nào? Em nói đi, để anh cắt.”
Rửa rau xong, Mạnh Tuyển Xuyên lại cầm thịt lợn lên, xả nước rửa sạch sẽ.
“Tạm thời đừng cắt, luộc xong lại cắt.” Lâm Thiên Nhất cầm thịt qua, để vào trong nồi, luộc.
Sau đó cô lại chỉ huy Mạnh Tuyển Xuyên cắt món khác.
“Cái này cắt thành đoạn xéo.”
“Cái này cắt mỏng một chút.”
“Cái này băm nhỏ.”
Lâm Thiên Nhất nhìn Mạnh Tuyển Xuyên dùng ngón tay thon dài cầm đồ ăn cắt, động tác rất đẹp, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Đợi khi đồ ăn được cắt xong, thịt cũng đã chín tương đối, Lâm Thiên Nhất mò thịt ra, bỏ vào trong đĩa.
“Đợi thịt nguội một chút rồi cắt thành lát.” Lâm Thiên Nhất đưa cái đĩa cho Mạnh Tuyển Xuyên.
Cô làm một đĩa canh đậu hũ thịt nạc rau xanh trước, sau đó lại xào một đĩa mộc nhĩ dưa chuột trứng tráng. Cũng may hiện tại không phải mùa đông, tương đối nhiều rau quả.
Thịt ba chỉ cũng được cắt gọn xong xuôi, Mạnh Tuyển Xuyên bưng đồ ăn đã được xào xong ra bàn.
Lâm Thiên Nhất lại xào thịt lên.
“Khụ khụ khụ…” Cô bị ớt cay sặc tới ho khan.
“Uống nước đi.”
Mạnh Tuyển Xuyên tranh thủ rót một bát nước bưng qua. Thấy Lâm Thiên Nhất ho tới mặt đỏ rần, đột nhiên anh cảm thấy hơi đau lòng.
Anh không nỡ để cô nấu cơm. Gương mặt kia, đôi tay xinh đẹp kia, thật sự không nên bị khói dầu tàn phá.
“Em nói đi, để anh làm.” Mạnh Tuyển Xuyên quyết định tự mình ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất