Quân Hôn Ngọt Ngào: Xuyên 70 Được Khốc Soái Quân Nhân Bạo Sủng
Chương 47: Liệu Pháp Heimlich (2)
“Tôi là bác sĩ, để tôi xem xem.”
Bên cạnh có người nói chuyện, là một ông lão chừng sáu mươi tuổi. Vừa nãy ông thấy có tiếng la ó, vội vã đi tới, vừa lúc nhìn thấy Lâm Thiên Nhất đang cấp cứu cho đứa nhỏ.
Ông kiểm tra đơn giản cho đứa bé, xác định không còn vấn đề gì quá lớn.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh.” Cô gái kia thả lỏng hơn, không ngừng cảm ơn Mạnh Tuyển Xuyên.
Thoạt nhìn cô gái không lớn tuổi lắm, hẳn là chị gái của đứa nhỏ, ăn mặc rất hợp thời, hẳn điều kiện gia đình cũng không tệ.
Lâm Thiên Nhất cạn lời nhìn cô gái vừa coi như mình không tồn tại này: Ôi cô gái, người cấp cứu là tôi mà, cô lại chỉ cảm ơn trai đẹp là sao?
“Không phải tôi, là đối tượng của tôi cứu đứa bé.” Mạnh Tuyển Xuyên từ tốn nói, rồi lại đi tới bên cạnh Lâm Thiên Nhất.
“Cô gái, vừa rồi cô làm cách nào vậy?” Bác sĩ kiểm tra cho đứa nhỏ xong, vừa bức thiết vừa kích động nhìn Lâm Thiên Nhất.
“Đây gọi là biện pháp Heimlich.”
Lâm Thiên Nhất nhớ rõ nó được phát minh vào thập niên 70, nhưng cụ thể là năm bảy mấy thì cô lại không nhớ rõ lắm.
Nhưng không quan trọng, quan trọng là cô đã cứu người được.
Cô cũng không giấu giếm, cẩn thận bày lại biện pháp này cho bác sĩ.
Bác sĩ kích động vô cùng, chuẩn bị quay về bệnh viện phổ biến cho mọi người. Ông thật không ngờ Lâm Thiên Nhất lại có thể thoải mái chỉ lại biện pháp tốt như vậy.
Mà cô gái vừa nãy cũng hơi ngượng ngùng đi qua cảm ơn Lâm Thiên Nhất, còn mời bọn họ về nhà ăn cơm.
Nhưng Lâm Thiên Nhất uyển chuyển từ chối, cũng không lưu lại tên tuổi cho bác sĩ biết, cô với Mạnh Tuyển Xuyên rời đi.
Hai người cũng không còn tâm tư đi dạo nữa, trực tiếp quay trở về xe.
Mạnh Tuyển Xuyên không phải người thích tò mò, hơn nữa đầu năm nay, nắm giữ được một tuyệt kỹ là có thể có bản lĩnh để bản thân sống an yên.
Người bình thường sẽ giữ kín biện pháp này cho riêng mình, mà Lâm Thiên Nhất lại không hề tàng tư, dạy hết cho bác sĩ kia, để bác sĩ phổ biến cho bệnh viện.
Đủ để nhìn ra nhân phẩm của Lâm Thiên Nhất cao đẹp tới mức nào.
Mạnh Tuyển Xuyên không nhịn được mà cảm thấy kiêu ngạo. Anh cũng không định truy hỏi ngọn nguồn vì sao cô biết được biện pháp ấy.
“Em còn muốn đi đâu không? Hay là trực tiếp về nhà?” Mạnh Tuyển Xuyên hỏi Lâm Thiên Nhất.
“Hay là về nhà đi.”
Lâm Thiên Nhất nhìn đồng hồ, bọn họ ra ngoài cũng lâu rồi, nên quay về nhà nấu cơm trưa.
“Đi mua thức ăn trước đi.” Mạnh Tuyển Xuyên nhớ tới anh chỉ thấy một ít rau dưa trong bếp.
“Vâng.” Lâm Thiên Nhất cũng không nói trước đó cô lấy đồ ăn từ trong không gian ra.
Hiện tại vẫn còn sớm, tới tiệm còn mua đồ ăn được.
Mạnh Tuyển Xuyên trực tiếp lái xe tới cửa tiệm thực phẩm phụ.
Ngày nghỉ, có không ít người tới mua đồ, chẳng qua hiện tại mới buổi sáng, vẫn còn không ít đồ.
Mạnh đại thiếu gia lại mở ra hình thức mua mua mua của anh.
Bên cạnh có người nói chuyện, là một ông lão chừng sáu mươi tuổi. Vừa nãy ông thấy có tiếng la ó, vội vã đi tới, vừa lúc nhìn thấy Lâm Thiên Nhất đang cấp cứu cho đứa nhỏ.
Ông kiểm tra đơn giản cho đứa bé, xác định không còn vấn đề gì quá lớn.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh.” Cô gái kia thả lỏng hơn, không ngừng cảm ơn Mạnh Tuyển Xuyên.
Thoạt nhìn cô gái không lớn tuổi lắm, hẳn là chị gái của đứa nhỏ, ăn mặc rất hợp thời, hẳn điều kiện gia đình cũng không tệ.
Lâm Thiên Nhất cạn lời nhìn cô gái vừa coi như mình không tồn tại này: Ôi cô gái, người cấp cứu là tôi mà, cô lại chỉ cảm ơn trai đẹp là sao?
“Không phải tôi, là đối tượng của tôi cứu đứa bé.” Mạnh Tuyển Xuyên từ tốn nói, rồi lại đi tới bên cạnh Lâm Thiên Nhất.
“Cô gái, vừa rồi cô làm cách nào vậy?” Bác sĩ kiểm tra cho đứa nhỏ xong, vừa bức thiết vừa kích động nhìn Lâm Thiên Nhất.
“Đây gọi là biện pháp Heimlich.”
Lâm Thiên Nhất nhớ rõ nó được phát minh vào thập niên 70, nhưng cụ thể là năm bảy mấy thì cô lại không nhớ rõ lắm.
Nhưng không quan trọng, quan trọng là cô đã cứu người được.
Cô cũng không giấu giếm, cẩn thận bày lại biện pháp này cho bác sĩ.
Bác sĩ kích động vô cùng, chuẩn bị quay về bệnh viện phổ biến cho mọi người. Ông thật không ngờ Lâm Thiên Nhất lại có thể thoải mái chỉ lại biện pháp tốt như vậy.
Mà cô gái vừa nãy cũng hơi ngượng ngùng đi qua cảm ơn Lâm Thiên Nhất, còn mời bọn họ về nhà ăn cơm.
Nhưng Lâm Thiên Nhất uyển chuyển từ chối, cũng không lưu lại tên tuổi cho bác sĩ biết, cô với Mạnh Tuyển Xuyên rời đi.
Hai người cũng không còn tâm tư đi dạo nữa, trực tiếp quay trở về xe.
Mạnh Tuyển Xuyên không phải người thích tò mò, hơn nữa đầu năm nay, nắm giữ được một tuyệt kỹ là có thể có bản lĩnh để bản thân sống an yên.
Người bình thường sẽ giữ kín biện pháp này cho riêng mình, mà Lâm Thiên Nhất lại không hề tàng tư, dạy hết cho bác sĩ kia, để bác sĩ phổ biến cho bệnh viện.
Đủ để nhìn ra nhân phẩm của Lâm Thiên Nhất cao đẹp tới mức nào.
Mạnh Tuyển Xuyên không nhịn được mà cảm thấy kiêu ngạo. Anh cũng không định truy hỏi ngọn nguồn vì sao cô biết được biện pháp ấy.
“Em còn muốn đi đâu không? Hay là trực tiếp về nhà?” Mạnh Tuyển Xuyên hỏi Lâm Thiên Nhất.
“Hay là về nhà đi.”
Lâm Thiên Nhất nhìn đồng hồ, bọn họ ra ngoài cũng lâu rồi, nên quay về nhà nấu cơm trưa.
“Đi mua thức ăn trước đi.” Mạnh Tuyển Xuyên nhớ tới anh chỉ thấy một ít rau dưa trong bếp.
“Vâng.” Lâm Thiên Nhất cũng không nói trước đó cô lấy đồ ăn từ trong không gian ra.
Hiện tại vẫn còn sớm, tới tiệm còn mua đồ ăn được.
Mạnh Tuyển Xuyên trực tiếp lái xe tới cửa tiệm thực phẩm phụ.
Ngày nghỉ, có không ít người tới mua đồ, chẳng qua hiện tại mới buổi sáng, vẫn còn không ít đồ.
Mạnh đại thiếu gia lại mở ra hình thức mua mua mua của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất