Quân Hôn Ngọt Ngào: Xuyên 70 Được Khốc Soái Quân Nhân Bạo Sủng
Chương 48: Trai Đẹp Vào Bếp
Lâm đại tiểu thư chỉ phụ trách đi theo, nói cho anh biết mình muốn cái gì, không muốn cái gì.
Người trong tiệm cũng không nhịn được liếc mắt nhìn anh. Quân nhân trẻ tuổi này cũng rộng rãi quá đi, tiền với phiếu trong túi nhiều như dùng mãi không hết vậy.
Ánh mắt hâm mộ không ngừng đảo quanh hai người.
“Được rồi được rồi, mua nhiều quá rồi.”
Vị đại thiếu gia này hơi không biết tiết chế, Lâm Thiên Nhất vội vã hô ngừng.
Hai người xách theo đồ trở lại trên xe. Mạnh Tuyển Xuyên lại lái xe về thẳng đại viện, chẳng bao lâu đã tới trước tòa nhà.
Khi hai người xuống xe lại phải đón nhận một đợt quan sát chăm chú, cuối cùng cả hai bình tĩnh mang theo đồ vật lên tầng, mở cửa vào nhà.
“Hôm nay em ở bên chỉ đạo, để anh làm.” Mạnh Tuyển Xuyên không định để Lâm Thiên Nhất ra tay.
“Vậy liệu có khi nào hôm nay chúng ta chỉ có thể ăn bữa tối không?” Lâm Thiên Nhất cười ha ha nói đùa.
“Xem thường anh đúng không?” Mạnh Tuyển Xuyên bất mãn.
“Ha ha.” Lâm Thiên Nhất cười tới không thở nổi. Được rồi, đại thiếu gia anh muốn làm thì cứ làm đi.
Lâm Thiên Nhất đứng ở cửa phòng bếp, bắt đầu chỉ huy Mạnh Tuyển Xuyên làm việc.
Rửa rau cắt rau, mấy việc này anh đã làm rất nhuần nhuyễn, hiện tại chỉ có xào rau là cần chỉ bày thêm.
“Dầu mỡ đã được làm nóng vừa đủ, bỏ gừng tỏi vào khử một hồi.
“Có thể bỏ miếng gà vào rồi.”
“Ôi ôi, mau trở gà, đừng để nó cháy.”
“Đúng đúng, cứ như vậy.”
“…”
Đừng nói, năng lực học tập của anh chàng quân nhân này khá mạnh mẽ, động tác nhanh chóng, làm ra hình ra dáng.
Hơn nữa khi anh làm có vẻ ung dung không tốn sức, động tác tiêu sái xuất sắc, Lâm Thiên Nhất nhìn mà cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Hôm nay trời nóng, nấu cơm chẳng khác nào chịu nổi, Lâm Thiên Nhất đứng bên cạnh thôi đã thấy nóng tới không chịu nổi.
Cô vội chạy vào trong phòng tìm một cây quạt, đứng bên cạnh quạt gió cho Mạnh Tuyển Xuyên.
“Không cần lo cho anh, em cứ quạt cho em là được, trời nóng quá thì em quay về phòng khách đợi đi.”
Mạnh Tuyển Xuyên vẫn đang bận rộn công việc của mình. Đối với anh, chút nóng bức này chẳng thấm vào đâu, khi huấn luyện còn nóng hơn thế này nhiều.
Nhưng Lâm Thiên Nhất vẫn cứ quạt.
Vì tiết kiệm thời gian, Lâm Thiên Nhất giúp anh hầm một nồi canh xương cải củ, món này đơn giản, sẽ không bị sặc khói dầu, Mạnh Tuyển Xuyên đồng ý.
Mạnh Tuyển Xuyên mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, hai người cũng nấu rất nhiều món.
Một đĩa thịt gà xào ớt xanh, một đĩa cá kho, một đĩa đậu hũ kho, một đĩa cải xào, một bát canh xương cải củ.
Vào thời đại này, một bữa cơm hai người ăn mà nấu nhiều món như vậy, có vẻ hơi xa hoa lãng phí.
Cũng may, mỗi món đều không tính là quá nhiều, cá cũng là con cá khá nhỏ.
Khi bưng đồ ăn lên bàn, món nào trông cũng bắt mắt, mùi vị cũng đậm đà.
“Để anh nếm trước thử xem.”
Mạnh Tuyển Xuyên không dám cho Lâm Thiên Nhất hạ đũa trước, bởi anh cũng không biết mấy món mình nấu mùi vị như thế nào.
Người trong tiệm cũng không nhịn được liếc mắt nhìn anh. Quân nhân trẻ tuổi này cũng rộng rãi quá đi, tiền với phiếu trong túi nhiều như dùng mãi không hết vậy.
Ánh mắt hâm mộ không ngừng đảo quanh hai người.
“Được rồi được rồi, mua nhiều quá rồi.”
Vị đại thiếu gia này hơi không biết tiết chế, Lâm Thiên Nhất vội vã hô ngừng.
Hai người xách theo đồ trở lại trên xe. Mạnh Tuyển Xuyên lại lái xe về thẳng đại viện, chẳng bao lâu đã tới trước tòa nhà.
Khi hai người xuống xe lại phải đón nhận một đợt quan sát chăm chú, cuối cùng cả hai bình tĩnh mang theo đồ vật lên tầng, mở cửa vào nhà.
“Hôm nay em ở bên chỉ đạo, để anh làm.” Mạnh Tuyển Xuyên không định để Lâm Thiên Nhất ra tay.
“Vậy liệu có khi nào hôm nay chúng ta chỉ có thể ăn bữa tối không?” Lâm Thiên Nhất cười ha ha nói đùa.
“Xem thường anh đúng không?” Mạnh Tuyển Xuyên bất mãn.
“Ha ha.” Lâm Thiên Nhất cười tới không thở nổi. Được rồi, đại thiếu gia anh muốn làm thì cứ làm đi.
Lâm Thiên Nhất đứng ở cửa phòng bếp, bắt đầu chỉ huy Mạnh Tuyển Xuyên làm việc.
Rửa rau cắt rau, mấy việc này anh đã làm rất nhuần nhuyễn, hiện tại chỉ có xào rau là cần chỉ bày thêm.
“Dầu mỡ đã được làm nóng vừa đủ, bỏ gừng tỏi vào khử một hồi.
“Có thể bỏ miếng gà vào rồi.”
“Ôi ôi, mau trở gà, đừng để nó cháy.”
“Đúng đúng, cứ như vậy.”
“…”
Đừng nói, năng lực học tập của anh chàng quân nhân này khá mạnh mẽ, động tác nhanh chóng, làm ra hình ra dáng.
Hơn nữa khi anh làm có vẻ ung dung không tốn sức, động tác tiêu sái xuất sắc, Lâm Thiên Nhất nhìn mà cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Hôm nay trời nóng, nấu cơm chẳng khác nào chịu nổi, Lâm Thiên Nhất đứng bên cạnh thôi đã thấy nóng tới không chịu nổi.
Cô vội chạy vào trong phòng tìm một cây quạt, đứng bên cạnh quạt gió cho Mạnh Tuyển Xuyên.
“Không cần lo cho anh, em cứ quạt cho em là được, trời nóng quá thì em quay về phòng khách đợi đi.”
Mạnh Tuyển Xuyên vẫn đang bận rộn công việc của mình. Đối với anh, chút nóng bức này chẳng thấm vào đâu, khi huấn luyện còn nóng hơn thế này nhiều.
Nhưng Lâm Thiên Nhất vẫn cứ quạt.
Vì tiết kiệm thời gian, Lâm Thiên Nhất giúp anh hầm một nồi canh xương cải củ, món này đơn giản, sẽ không bị sặc khói dầu, Mạnh Tuyển Xuyên đồng ý.
Mạnh Tuyển Xuyên mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, hai người cũng nấu rất nhiều món.
Một đĩa thịt gà xào ớt xanh, một đĩa cá kho, một đĩa đậu hũ kho, một đĩa cải xào, một bát canh xương cải củ.
Vào thời đại này, một bữa cơm hai người ăn mà nấu nhiều món như vậy, có vẻ hơi xa hoa lãng phí.
Cũng may, mỗi món đều không tính là quá nhiều, cá cũng là con cá khá nhỏ.
Khi bưng đồ ăn lên bàn, món nào trông cũng bắt mắt, mùi vị cũng đậm đà.
“Để anh nếm trước thử xem.”
Mạnh Tuyển Xuyên không dám cho Lâm Thiên Nhất hạ đũa trước, bởi anh cũng không biết mấy món mình nấu mùi vị như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất