Quân Hôn Thập Niên 60, Tôi Dựa Huyền Học Hỗn Đến Hô Mưa Gọi Gió
Chương 10: Nợ Mạng Cuối Cùng Vẫn Phải Trả Lại. 5
Bà ta vội đưa tay muốn bịt miệng Tô Tiêu Thất: “Tiểu Mai là em gái cô. Có người làm chị giống cô không mong em được tốt không?”
Tô Tiêu Thất lui về sau một bước, đẩy tay Từ Hồng Hà ra.
“Em gái và anh rể tương lại ở trong rừng cây nhỏ tạo em bé? Có người em gái như vậy sao?”
“Cô…” Từ Hồng Hà tức giận ôm ngực.
Sau khi Tô Kiến Minh trở lại thôn, liền bị đại đội trưởng kéo đi uống rượu.
Đại đội trưởng muốn đưa con trai nhà mình tới xưởng sắt thép làm việc.
Tô Kiến Minh vỗ ngực đảm bảo đồng ý với đại đội trưởng.
Ông ta uống tới hai mắt mơ màng, một đường nấc cục.
Vừa vào nhà đã thấy Tô Mai ngồi chồm hổm ở dưới đất lau nước mắt.
Từ Hồng Hà dựa vào tường, mặt đầy vẻ không tưởng tượng được lộ ra sợ hãi nhìn Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất đứng giữa, cả người lạnh lùng, trong mắt còn có hận thù.
Trước giờ chưa từng thấy ánh mắt Tô Tiêu Thất như vậy.
Tô Kiến Minh sửng sốt một chút mới tỉnh hồn lại, hét lớn: “Các người đang làm gì? Còn không sợ người khác chê cười sao?”
Từ Hồng Hà phục hồi tinh thần bụm mặt, nước mắt chảy xuống theo kẽ hở ngón tay.
“Hu hu, Kiến Minh. Đều tại tôi sai, chọc giận Tiêu Thất. Nhưng dù sao Tiểu Mai cũng là em nó, nó liền một mực khẳng định vu oan Tiểu Mai.”
“Ông nhìn xem nó đánh Tiểu Mai thành hình dạng gì?”
Dứt lời.
Từ Hồng Hà kéo Tô Mai vào trong phòng.
Tô Kiến Minh phun ra một hơi rượu, ánh mắt nhìn Tô Tiêu Thất lạnh như băng: “Mày ầm ĩ cái gì? Mẹ mày đối xử với mày đủ tốt, mày có thể có điểm dừng không?”
Ánh mắt Tô Tiêu Thất lạnh lẽo: “Ông hỏi cũng không hỏi, đã nhận định là tôi sai?”
“Khó trách trên đầu mình xanh cỏ*, vốn là một kẻ mù mở mắt.”
Tô Kiến Minh không nghe rõ câu thứ hai cô nói, phiền não cau mày: “Có lần nào không phải là mày gây sự. Mày tới xưởng sắt của nhà nghe thử xem, ai mà chẳng nói mày không hiểu chuyện.”
Tô Tiêu Thất nhìn Tô Kiến Minh, không muốn nhiều lời với ông ta.
Đi tới cửa, cô nghiêng đầu nhìn ông ta.
“Mẹ tôi đâu? Bỏ chạy với người nuôi ong thật sao?”
Trên mặt Tô Kiến Minh thoáng qua một tia không tự nhiên và chột dạ, ông ta không nghĩ tới Tô Tiêu Thất sẽ hỏi vấn đề này.
“Chạy rồi, không đợi được nhà chúng ta, không có quan hệ tốt với bà mày, ông cả ngày đi làm bận bịu.”
Tô Tiêu Thất biết ông ta nói dối.
Xem ra chuyện của Mạc Tri Ý có nguyên nhân khác.
Tô Tiêu Thất lui về sau một bước, đẩy tay Từ Hồng Hà ra.
“Em gái và anh rể tương lại ở trong rừng cây nhỏ tạo em bé? Có người em gái như vậy sao?”
“Cô…” Từ Hồng Hà tức giận ôm ngực.
Sau khi Tô Kiến Minh trở lại thôn, liền bị đại đội trưởng kéo đi uống rượu.
Đại đội trưởng muốn đưa con trai nhà mình tới xưởng sắt thép làm việc.
Tô Kiến Minh vỗ ngực đảm bảo đồng ý với đại đội trưởng.
Ông ta uống tới hai mắt mơ màng, một đường nấc cục.
Vừa vào nhà đã thấy Tô Mai ngồi chồm hổm ở dưới đất lau nước mắt.
Từ Hồng Hà dựa vào tường, mặt đầy vẻ không tưởng tượng được lộ ra sợ hãi nhìn Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất đứng giữa, cả người lạnh lùng, trong mắt còn có hận thù.
Trước giờ chưa từng thấy ánh mắt Tô Tiêu Thất như vậy.
Tô Kiến Minh sửng sốt một chút mới tỉnh hồn lại, hét lớn: “Các người đang làm gì? Còn không sợ người khác chê cười sao?”
Từ Hồng Hà phục hồi tinh thần bụm mặt, nước mắt chảy xuống theo kẽ hở ngón tay.
“Hu hu, Kiến Minh. Đều tại tôi sai, chọc giận Tiêu Thất. Nhưng dù sao Tiểu Mai cũng là em nó, nó liền một mực khẳng định vu oan Tiểu Mai.”
“Ông nhìn xem nó đánh Tiểu Mai thành hình dạng gì?”
Dứt lời.
Từ Hồng Hà kéo Tô Mai vào trong phòng.
Tô Kiến Minh phun ra một hơi rượu, ánh mắt nhìn Tô Tiêu Thất lạnh như băng: “Mày ầm ĩ cái gì? Mẹ mày đối xử với mày đủ tốt, mày có thể có điểm dừng không?”
Ánh mắt Tô Tiêu Thất lạnh lẽo: “Ông hỏi cũng không hỏi, đã nhận định là tôi sai?”
“Khó trách trên đầu mình xanh cỏ*, vốn là một kẻ mù mở mắt.”
Tô Kiến Minh không nghe rõ câu thứ hai cô nói, phiền não cau mày: “Có lần nào không phải là mày gây sự. Mày tới xưởng sắt của nhà nghe thử xem, ai mà chẳng nói mày không hiểu chuyện.”
Tô Tiêu Thất nhìn Tô Kiến Minh, không muốn nhiều lời với ông ta.
Đi tới cửa, cô nghiêng đầu nhìn ông ta.
“Mẹ tôi đâu? Bỏ chạy với người nuôi ong thật sao?”
Trên mặt Tô Kiến Minh thoáng qua một tia không tự nhiên và chột dạ, ông ta không nghĩ tới Tô Tiêu Thất sẽ hỏi vấn đề này.
“Chạy rồi, không đợi được nhà chúng ta, không có quan hệ tốt với bà mày, ông cả ngày đi làm bận bịu.”
Tô Tiêu Thất biết ông ta nói dối.
Xem ra chuyện của Mạc Tri Ý có nguyên nhân khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất