Quân Hôn Thập Niên 60, Tôi Dựa Huyền Học Hỗn Đến Hô Mưa Gọi Gió
Chương 13: Nợ Mạng Cuối Cùng Vẫn Phải Trả Lại. 8
“Có thể. Chỉ là chỗ bộ đội bọn anh xa xôi, anh lo em ở không quen.”
Màu mắt anh sâu thẳm rơi trên cái chân kia, bác sĩ trong quân đội chữa không được, ở nơi dưới quê này thực sự có thể sao?
Anh sợ...
“Sẽ không ở không quen đâu.” Tô Tiêu Thất lắc đầu nói.
Kiếp trước, Lão Quỷ vì ma luyện ý chí của cô. Mà nhét cô vào rừng sâu núi thẳm sinh sống mười mấy năm.
Nghĩ đến Lão Quỷ, Tô Tiêu Thất thở dài.
Có một học trò bị sấm đánh chết, chắc Lão Quỷ lại bị người ta cười nhạo nhỉ?
Sống hơn một trăm tuổi rồi, còn bị người ta cười nhạo.
Nghĩ có hơi đáng thương.
Chiến Bắc Hành cầm trứng gà gõ lên bàn, sau đó lăn một vòng trong tay.
Bóc sạch vỏ trứng gà, đưa cho Tô Tiêu Thất.
“Cho em ăn bồi bổ cơ thể.”
Đôi mắt gian xảo của Tô Tiêu Thất sáng lên: “Em ăn một miếng, anh ăn một miếng.”
Tai Chiến Bắc hành đỏ ửng, người phụ nữ này gan to như vậy. Không biết hai chữ ngượng ngùng viết thế nào sao?
Thấy dái tai Chiến Bắc Hành đỏ ửng, sắc tâm của Tô Tiêu Thất lại nhảy loạn lên như con hươu già.
Cô cắn một miếng trứng gà, cưỡng ép nhét một nửa trứng gà kia vào trong miệng Chiến Bắc Hành.
Thờ ơ cười đùa nói: “Cái này chúng ta gọi là hôn môi gián tiếp.”
Chiến Bắc Hành nghe vậy ho khan, suýt nữa bị một câu nói này làm nghẹn chết.
“Tô Tiêu Thất, em là một cô gái chưa lấy chồng.”
Tô Tiêu Thất hoàn toàn thất vọng: “Đúng vậy, nhưng anh ngủ với em rồi.” Xích lại gần Chiến Bắc Hành, hơi thở từ mũi Tô Tiêu Thất thở ra rơi trên mặt anh.
Có thể thấy rõ rành từng lỗ chân lông của Chiến Bắc Hành.
“Chúng ta cũng được xem là vợ chồng rồi.”
Một câu chúng ta cũng được xem là vợ chồng, khiến lòng bàn tay Chiến Bắc Hành phủ đầy luồng điện.
“Hay là anh chê em?”
Chiến Bắc Hành vội vàng hốt hoảng lắc đầu: “Tiêu Thất. Trước đây anh không biết em, chỉ cảm thấy dáng người em cũng được, nhưng bây giờ chắc chắn là anh đã thích em, sau này anh nhất định sẽ yêu em.”
Anh không có cách nào nói yêu Tô Tiêu Thất luôn bây giờ.
Tô Tiêu Thất phụt một tiếng bật cười.
“Vậy anh phải yêu em nhanh lên chút nhé!” Cô cầm một quả trứng gà khác đưa cho Tô Chiến Hành.
“Anh còn phải ăn trứng gà giống như lúc nãy, lần này anh phải cắn trước một miếng.”
Chọc anh chàng dễ thương này, Tô Tiêu Thất bày tỏ rất vui vẻ!
Một kiếp trước của cô là bà cô học huyền học thanh tâm quả dục tới ba mươi tuổi, lúc này đối mặt với anh trai quân nhân trong tâm khảm, có thể không rung động sao?
Màu mắt anh sâu thẳm rơi trên cái chân kia, bác sĩ trong quân đội chữa không được, ở nơi dưới quê này thực sự có thể sao?
Anh sợ...
“Sẽ không ở không quen đâu.” Tô Tiêu Thất lắc đầu nói.
Kiếp trước, Lão Quỷ vì ma luyện ý chí của cô. Mà nhét cô vào rừng sâu núi thẳm sinh sống mười mấy năm.
Nghĩ đến Lão Quỷ, Tô Tiêu Thất thở dài.
Có một học trò bị sấm đánh chết, chắc Lão Quỷ lại bị người ta cười nhạo nhỉ?
Sống hơn một trăm tuổi rồi, còn bị người ta cười nhạo.
Nghĩ có hơi đáng thương.
Chiến Bắc Hành cầm trứng gà gõ lên bàn, sau đó lăn một vòng trong tay.
Bóc sạch vỏ trứng gà, đưa cho Tô Tiêu Thất.
“Cho em ăn bồi bổ cơ thể.”
Đôi mắt gian xảo của Tô Tiêu Thất sáng lên: “Em ăn một miếng, anh ăn một miếng.”
Tai Chiến Bắc hành đỏ ửng, người phụ nữ này gan to như vậy. Không biết hai chữ ngượng ngùng viết thế nào sao?
Thấy dái tai Chiến Bắc Hành đỏ ửng, sắc tâm của Tô Tiêu Thất lại nhảy loạn lên như con hươu già.
Cô cắn một miếng trứng gà, cưỡng ép nhét một nửa trứng gà kia vào trong miệng Chiến Bắc Hành.
Thờ ơ cười đùa nói: “Cái này chúng ta gọi là hôn môi gián tiếp.”
Chiến Bắc Hành nghe vậy ho khan, suýt nữa bị một câu nói này làm nghẹn chết.
“Tô Tiêu Thất, em là một cô gái chưa lấy chồng.”
Tô Tiêu Thất hoàn toàn thất vọng: “Đúng vậy, nhưng anh ngủ với em rồi.” Xích lại gần Chiến Bắc Hành, hơi thở từ mũi Tô Tiêu Thất thở ra rơi trên mặt anh.
Có thể thấy rõ rành từng lỗ chân lông của Chiến Bắc Hành.
“Chúng ta cũng được xem là vợ chồng rồi.”
Một câu chúng ta cũng được xem là vợ chồng, khiến lòng bàn tay Chiến Bắc Hành phủ đầy luồng điện.
“Hay là anh chê em?”
Chiến Bắc Hành vội vàng hốt hoảng lắc đầu: “Tiêu Thất. Trước đây anh không biết em, chỉ cảm thấy dáng người em cũng được, nhưng bây giờ chắc chắn là anh đã thích em, sau này anh nhất định sẽ yêu em.”
Anh không có cách nào nói yêu Tô Tiêu Thất luôn bây giờ.
Tô Tiêu Thất phụt một tiếng bật cười.
“Vậy anh phải yêu em nhanh lên chút nhé!” Cô cầm một quả trứng gà khác đưa cho Tô Chiến Hành.
“Anh còn phải ăn trứng gà giống như lúc nãy, lần này anh phải cắn trước một miếng.”
Chọc anh chàng dễ thương này, Tô Tiêu Thất bày tỏ rất vui vẻ!
Một kiếp trước của cô là bà cô học huyền học thanh tâm quả dục tới ba mươi tuổi, lúc này đối mặt với anh trai quân nhân trong tâm khảm, có thể không rung động sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất