Quân Hôn Thập Niên 60, Tôi Dựa Huyền Học Hỗn Đến Hô Mưa Gọi Gió

Chương 14: Nợ Mạng Cuối Cùng Vẫn Phải Trả Lại. 9

Trước Sau
Tô Tiêu Thất biết, cô chỉ thích mặt và dáng người của Chiến Bắc Hành.

Đến mức yêu sao?

Trước mắt chỉ tới đây, vẫn chưa yêu thật.

Chỉ có thích khuôn mặt và dáng người quyến rũ kia.

Chiến Bắc Hành bóc trứng gà, nhưng tiếc không nỡ ăn.

Dưới ánh nhìn soi mói của đôi mắt như sương mù kia, chỉ cắn một miếng lòng trắng trứng.

“Anh ăn rồi, em ăn đi.”

Tô Tiêu Thất nhàn nhạt nhìn nơi bị thiếu nhỏ như hạt đậu trên quả trứng gà: “Em không thích ăn lòng đỏ.”

Chiến Bắc Hành tay chân hơi luống cuống, lần đầu tiên anh sống chung với một cô gái.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Em dạy anh.” Tô Tiêu Thất nhận lấy quả trứng gà tự mình cắn một miếng nhỏ, rồi đưa tới bên môi Chiến Bắc Hành.

“Anh cắn một miếng nữa đi.”



Chiến Bắc Hành đầu đầy mồ hôi, anh giống như người gỗ vậy ăn thêm một miếng lòng đỏ.

Tô Tiêu Thất vui vẻ cười khanh khách. Ăn hết trứng còn sót lại.

Người đàn ông này đúng là ngốc nghếch.

“Lại hôn nhau gián tiếp rồi.”

“Anh đi đây.” Cái cổ màu đồng của Chiến Bắc Hành đỏ ửng, bị cô gái to gan này cười nhạo, càng làm anh đổ mồ hôi.

“Ừ, nếu Triệu Viễn hỏi anh đi đâu? Anh nói thế nào?”

Chiến Bắc Hành thả lỏng bàn tay nắm chặt thành quả đấm: “Anh sẽ bảo hôm nay tới chỗ thanh niên sau chân núi.”

Tô Tiêu Thất nhích tới gần Chiến Bắc Hành, đôi môi ướt át nhẹ nhàng chạm vào trán anh.

“Anh trở về đi thôi, nhớ phải nhớ tới em.”

Mặt Chiến Bắc Hành càng đỏ hơn, vội vàng đứng dậy đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.

Không nói câu nào, chạy mất dạng.

Tô Tiêu Thất lăn trên giường che miệng cười đau cả bụng.



Một bên khác.

Mặt mũi Tô Mai sưng húp như đầu heo, hu hu khóc không ngừng, vừa khóc vừa nói lời độc ác: “Mẹ, con với con đĩ Tô Tiêu Thất kia chưa xong đâu. Nó dám đánh con, xem con lát nữa làm sao trừng trị nó.”

Từ Hồng Hà vội che miệng cô ta lại, làm động tác suỵt.

“Cha con ở bên ngoài, con nói bé chút.”

“Ngay cả một Tô Tiêu Thất cũng không đánh lại, con cũng vô dụng quá.”

Từ Hồng Hà nghẹn ứ trong lòng, lúc cô trẻ tuổi có thể biết đánh lại.

Tới lượt Tô Mai, trừ khóc lóc còn biết cái gì?

Tô Mai vừa nghe vậy, lại càng ấm ức.

Ngay cả mẹ cô ta cũng chê cô ta.

Tô Kiến Minh ở ngoài hút một điếu thuốc xong mới đi vào.

Nhìn thấy mẹ con hai người Từ Hồng Hà đang ôm đầu khóc, lửa giận trong lòng bừng lên.

“Tôi nói rồi các ngươi chọc vào nó làm gì? Chờ Tiêu Thất và Triệu Viễn kết hôn rồi, vị trí của tôi cũng có thể dịch lên một chút.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau