Quân Hôn Thập Niên 60, Tôi Dựa Huyền Học Hỗn Đến Hô Mưa Gọi Gió
Chương 17: Cái Miệng Quạ Đen Này Của Tô Tiểu Thất Đáng Sợ Quá. 2
“Không biết. Còn tưởng cô ta với Triệu Viễn là người yêu chứ?”
Từ Hồng Hà: ... Tức chết
Tô Tiêu Thất: ... Đấu võ mồm, chưa từng thua.
Tô Tiêu Thất ăn nửa miếng bánh, húp nửa bát chá, cũng no lưng lửng.
Cô nhìn mọi người im lặng ăn cơm, nhìn Chiến Bắc Hành ngẩng đầu lên một cái.
Tình cảm dịu dàng như nước trong mắt Tô Tiêu, gương mặt người đàn ông lại nghiêm nghị, cơ bắp khiến người ta thèm thuồng.
Đẹp hơn cái thứ bại hoại nho nhã Triệu Viễn bên cạnh nhiều.
Chẳng biết ánh mắt nguyên thân thế nào mà lại vừa ý Triệu Viễn gì đó.
Tô Tiêu Thất thu hồi suy nghĩ, nhìn Từ Hồng Hà.
“Tôi nói với mấy người một chút, tiền lương hơn ba năm này cũng phải trả cho tôi đi. Tôi tính rồi, tổng cộng một ngàn tệ, xem như mỗi tháng cho mười tệ tiền ăn uống trong nhà. Mấy người còn phải trả tôi sáu trăm tệ. Tiền này vẫn là tự tôi cầm, sau này kết hôn cũng phải dựa vào số tiền này làm của hồi môn.”
Từ Hồng Hà biến sắc, nghiêng đầu nhìn Tô Kiến Minh.
Tô Kiến Minh giận dữ.
“Mày đòi tiền làm gì?”
Con ngươi Chiến Bắc Hành trầm xuống nhìn Tô Tiêu Thất, Triệu Viễn nhíu chặt mày mặt đầy vẻ không tán thành.
“Đây là tiền của tôi, tại sao không thể đòi? Ban đầu ông nói tuổi tôi còn nhỏ giữ tiền hộ tôi, đến năm tôi hai mươi tuổi sẽ trả lại.”
“Còn nữa, sau này tôi kết hôn cũng phải mua của hồi môn.”
Tô Kiến Minh tức giận lập tức quăng đũa đi, đầu ông ta đột nhiên đau, cái con bé chết tiệt này không nghe lời chút nào cả.
Giống y như mẹ nó vậy, cố chấp không thay đổi.
“Mẹ mày sẽ sắm của hồi môn cho mày. Cái này mày không cần lo, có phải mày muốn lấy tiền cho người ngoài dùng không?”
Sao trước kia ông ta không nhìn ra Tô Tiểu Thất lại là một đứa phản nghịch.
“Ông đừng quản tôi làm gì, tôi muốn tiền của tôi. Nếu ông không đưa, tôi sẽ đi tìm lãnh đạo xưởng các người. Tìm lãnh đạo xưởng của Tô Mai, tìm hiệp hội phụ nữ nói lí.”
Tô Tiêu Thất làm bộ dạng heo không sợ nước sôi. Tôi chính là lưu manh, Tôi gây sự không đếm xỉa tới mặt mũi.
Từ Hồng Hà tức gần chết.
Bà ta một phân tiền cũng không nỡ cầm ra ngoài.
“Tô Tiêu Thất, làm người phải có lương tâm. Cô ăn uống ở nhà không cần tiền sao?” Từ Hồng Hà khóc lóc kể lể tố cáo.
Triệu Viễn không nhịn được lên tiếng ngăn cản Tô Tiêu Thất: “Tiêu Thất. Cô như vậy là sao? Làm gì có ai nói chuyện với trưởng bối giống như cô. Cô ở trong nhà, cho nhà dùng tiền là bổn phận nên làm.”
Từ Hồng Hà: ... Tức chết
Tô Tiêu Thất: ... Đấu võ mồm, chưa từng thua.
Tô Tiêu Thất ăn nửa miếng bánh, húp nửa bát chá, cũng no lưng lửng.
Cô nhìn mọi người im lặng ăn cơm, nhìn Chiến Bắc Hành ngẩng đầu lên một cái.
Tình cảm dịu dàng như nước trong mắt Tô Tiêu, gương mặt người đàn ông lại nghiêm nghị, cơ bắp khiến người ta thèm thuồng.
Đẹp hơn cái thứ bại hoại nho nhã Triệu Viễn bên cạnh nhiều.
Chẳng biết ánh mắt nguyên thân thế nào mà lại vừa ý Triệu Viễn gì đó.
Tô Tiêu Thất thu hồi suy nghĩ, nhìn Từ Hồng Hà.
“Tôi nói với mấy người một chút, tiền lương hơn ba năm này cũng phải trả cho tôi đi. Tôi tính rồi, tổng cộng một ngàn tệ, xem như mỗi tháng cho mười tệ tiền ăn uống trong nhà. Mấy người còn phải trả tôi sáu trăm tệ. Tiền này vẫn là tự tôi cầm, sau này kết hôn cũng phải dựa vào số tiền này làm của hồi môn.”
Từ Hồng Hà biến sắc, nghiêng đầu nhìn Tô Kiến Minh.
Tô Kiến Minh giận dữ.
“Mày đòi tiền làm gì?”
Con ngươi Chiến Bắc Hành trầm xuống nhìn Tô Tiêu Thất, Triệu Viễn nhíu chặt mày mặt đầy vẻ không tán thành.
“Đây là tiền của tôi, tại sao không thể đòi? Ban đầu ông nói tuổi tôi còn nhỏ giữ tiền hộ tôi, đến năm tôi hai mươi tuổi sẽ trả lại.”
“Còn nữa, sau này tôi kết hôn cũng phải mua của hồi môn.”
Tô Kiến Minh tức giận lập tức quăng đũa đi, đầu ông ta đột nhiên đau, cái con bé chết tiệt này không nghe lời chút nào cả.
Giống y như mẹ nó vậy, cố chấp không thay đổi.
“Mẹ mày sẽ sắm của hồi môn cho mày. Cái này mày không cần lo, có phải mày muốn lấy tiền cho người ngoài dùng không?”
Sao trước kia ông ta không nhìn ra Tô Tiểu Thất lại là một đứa phản nghịch.
“Ông đừng quản tôi làm gì, tôi muốn tiền của tôi. Nếu ông không đưa, tôi sẽ đi tìm lãnh đạo xưởng các người. Tìm lãnh đạo xưởng của Tô Mai, tìm hiệp hội phụ nữ nói lí.”
Tô Tiêu Thất làm bộ dạng heo không sợ nước sôi. Tôi chính là lưu manh, Tôi gây sự không đếm xỉa tới mặt mũi.
Từ Hồng Hà tức gần chết.
Bà ta một phân tiền cũng không nỡ cầm ra ngoài.
“Tô Tiêu Thất, làm người phải có lương tâm. Cô ăn uống ở nhà không cần tiền sao?” Từ Hồng Hà khóc lóc kể lể tố cáo.
Triệu Viễn không nhịn được lên tiếng ngăn cản Tô Tiêu Thất: “Tiêu Thất. Cô như vậy là sao? Làm gì có ai nói chuyện với trưởng bối giống như cô. Cô ở trong nhà, cho nhà dùng tiền là bổn phận nên làm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất