Quân Hôn Thập Niên 60, Tôi Dựa Huyền Học Hỗn Đến Hô Mưa Gọi Gió

Chương 21: Diêm Vương Muốn Người, Ai Có Thể Ngăn Cản? 1

Trước Sau
Dừng một chút, lại nhíu mày cười nhạt: “Hy vọng trèo cao gả vào nhà anh? Triệu Viễn, người đàn ông đã bình thường lại còn tự tin chắc là chỉ anh đó. Mặt mũi đâu ra mà nói ra những lời trâng tráo như vậy.”

“Đi bộ đội mấy năm cũng không thể làm cho giá trị quan của anh thay đổi. Có thể thấy có bao nhiêu sự ích kỷ dối trá từ trong xương cốt của anh.”

Tô Tiêu Thất híp mắt tỉ mỉ quan sát, con mẹ nó, tên đàn ông thấp kém đạp lên vai chiến hữu để thăng chức.

Cô muốn chửi um lên.

Từ Hồng Hà từ trong phòng đi ra, cầm một đùm khăn tay.

Bà ta chịu đựng, mặt không tình nguyện, nhét đùm khăn tay vào trong tay Tô Tiêu Thất: “600 tệ ở đây, cô có thể đếm rõ ràng.”

Ánh mắt cũng sắp mọc trên đùm khăn tay rồi, lòng bà ta đang rỉ máu.

Nếu không phải sợ cái miệng Diêm Vương định đoạt sinh tử của Tô Tiêu Thất. Một phân một li tiền cũng không muốn đưa.

Tô Tiêu Thất nhận đùm khăn tay, ngồi trên ghế cạnh bàn.

Mở đùm khăn tay ra, rút khăn tay trả cho Từ Hồng Hà: “Khăn tay của bà trả cho bà, tôi không thích chiếm hời.”

Triệu Viễn:... Như thế mà còn không gọi là chiếm hời?

Từ Hồng Hà:.. Con bé chết tiệt này tối qua trúng tà sao?

Sao lại trở nên miệng lưỡi bén nhọn, cứ sợ cái miệng của cô nói ai chết thôi.



Tô Tiêu Thất đếm đếm: “Vừa đủ 600 tệ. Tôi sẽ dọn tới chỗ bà nội ở, sau này không tới khu tập thể và nhà cũ này ở nữa.”

“Cũng không phải không cho cô ở nhà.” Từ Hồng Hà mặt đầy buồn rầu, nhà xài một tháng mười tệ có thể tiết kiệm năm tệ.

Tô Tư Thất khoé miệng cười nhạt: “Tôi sợ bị tính toán.”

Nói xong, cô cũng không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi cửa nhà.

Để lại Từ Hồng Hà suýt bị tức đứng tim, Triệu Viễn thấy bộ dạng bà ta gạt nước mắt, vội vàng an ủi mấy câu.

Trong thôn.

Mọi người cũng đứng ở ven đường truyền nhau tin đồn.

Bây giờ là mùa hè, qua ngày mùa vụ rồi.

Có người thấy Tô Tiêu Thất đi tới, liền hạ thấp giọng nói: “Ngươi nói người nhà Lý Đại Hoa liệu có tìm Tô Tiêu Thất tính sổ không?”

“Tìm con bé ngớ ngẩn đó làm gì?”

Có một bà lão mặc quần áo màu xám tro dùng củi trỏ khẩy người bên cạnh, kể lại một lần tin đồn tối qua nghe được.

“Tô Tiêu Thất không đánh không hại bà ta. Diêm Vương gia muốn người, ai cản được?”

“Nói mới nhớ, Tô Tiêu Thất lại thừa kế năng lực của bà đồng Tô. Cũng không biết Tô Kiến Minh có đi tố cáo nữa không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau