Quân Hôn Thập Niên 60, Tôi Dựa Huyền Học Hỗn Đến Hô Mưa Gọi Gió
Chương 29: Cho Em Nếm Thử Quả Đắng Của Chính Mình 5
"Tôi cầu xin cô, mở cửa ra được không?"
"Cô không thể hủy hoại cuộc đời của tôi. Tô Tiểu Thất, cô mở cửa cho tôi."
"Không mở, không mở, sẽ không mở." Tô Tiểu Thất không phải người tốt, "Tô Mai, lúc cô hại tôi, thì có nghĩ đến việc sẽ hủy hoại cả đời tôi không?"
"Tô Mai, làm điều xấu sẽ bị trời phạt."
Cô đứng ở cửa, lắng nghe âm thanh khác lạ bên trong.
Đôi mắt cô lạnh lùng.
"Tô Mai, tôi chẳng qua là để cô nếm thử quả đắng mà cô gieo xuống thôi. Cô đã không chịu nổi rồi sao.”
"Cầu xin cô..." Tô Mai cắn môi dưới, đập cửa.
Cô ta không ngờ mình lại bị Tô Tiêu Thất né tránh hai lần.
Ai ngờ lần đầu tiên cô ta không khống chế tốt lượng thuốc, mà đổ gần hết vào.
Sự khác thường trong cơ thể khiến Tô Mai nhanh chóng mất đi khả năng suy nghĩ.
Lúc này cô ta cảm thấy khó chịu, nghĩ đến mấy lần cùng Triệu Viễn kia...
Trong lòng mềm thành một vũng nước...
Tô Tiểu Thất biết Lý Thiết Trụ chỉ sợ là sắp tới. Cô vội vàng lẻn ra sau nhà Quý Hồng.
Đi đến con đường mòn, bỏ chạy.
Bên kia, Lý Thiết Trụ đi vào sân. Sau khi nhìn quanh một lượt, cuối cùng hắn ta cũng đến trước cửa phòng Qúy Hồng.
Mở ổ khóa treo bên ngoài rồi đi vào.
Qua ngọn đèn dầu mờ mờ, hắn ta nhìn thấy Tô Mai đang run rẩy trên mặt đất
Cổ họng Lý Thiết Trụ nghẹn lại.
Thay vì bước ra ngoài, hắn ta lại cởi quần áo. Hắn ta ôm lấy Tô Mai, hồ ngôn loạn ngữ.
Tô Mai trong lòng phản kháng, nhưng thân thể lại không tự chủ được dựa vào hắn ta, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
"Anh Triệu Viễn..."
Sau đó, cả hai cùng ở dưới ánh đèn lập loè …
Diễn một đoạn kịch đèn chiếu… Hình ảnh những động tác điên cuồng hắt vào trên vách tường.
(〃艹〃)
Tô Tiêu Thất nhìn thân ảnh cao lớn phía trước, dáng đi có chút khập khiễng.
Tô Tiêu Thất nhịn không được, nhẹ giọng gọi một tiếng. "Anh Bắc Hành."
Chiến Bắc Hành nghĩ là mình nghe nhấm, thầm cười nhạo chính mình đêm qua mơ thấy Tô Tiêu Thất, hôm nay ngay cả trên đường cũng có thể nghe thấy giọng nói của cô.
Bước anh dừng lại.
Tô Tiêu Thất lao tới như một cơn lốc lao, nhào lên lưng Chiến Bắc Hành.
Lẩm bẩm trong miệng: "Anh Bắc Hành, em không đi được nữa."
Chiến Bắc Hành buông nắm đấm ra, áp chế cảm xúc của mình.
"Tiêu Thất, nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Đêm không trăng không gió, sợ cái gì?”
Chiến Bắc Hành ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo lơ lửng trên không, cây cối cách đó không xa chìm trong bóng tối.
"Cô không thể hủy hoại cuộc đời của tôi. Tô Tiểu Thất, cô mở cửa cho tôi."
"Không mở, không mở, sẽ không mở." Tô Tiểu Thất không phải người tốt, "Tô Mai, lúc cô hại tôi, thì có nghĩ đến việc sẽ hủy hoại cả đời tôi không?"
"Tô Mai, làm điều xấu sẽ bị trời phạt."
Cô đứng ở cửa, lắng nghe âm thanh khác lạ bên trong.
Đôi mắt cô lạnh lùng.
"Tô Mai, tôi chẳng qua là để cô nếm thử quả đắng mà cô gieo xuống thôi. Cô đã không chịu nổi rồi sao.”
"Cầu xin cô..." Tô Mai cắn môi dưới, đập cửa.
Cô ta không ngờ mình lại bị Tô Tiêu Thất né tránh hai lần.
Ai ngờ lần đầu tiên cô ta không khống chế tốt lượng thuốc, mà đổ gần hết vào.
Sự khác thường trong cơ thể khiến Tô Mai nhanh chóng mất đi khả năng suy nghĩ.
Lúc này cô ta cảm thấy khó chịu, nghĩ đến mấy lần cùng Triệu Viễn kia...
Trong lòng mềm thành một vũng nước...
Tô Tiểu Thất biết Lý Thiết Trụ chỉ sợ là sắp tới. Cô vội vàng lẻn ra sau nhà Quý Hồng.
Đi đến con đường mòn, bỏ chạy.
Bên kia, Lý Thiết Trụ đi vào sân. Sau khi nhìn quanh một lượt, cuối cùng hắn ta cũng đến trước cửa phòng Qúy Hồng.
Mở ổ khóa treo bên ngoài rồi đi vào.
Qua ngọn đèn dầu mờ mờ, hắn ta nhìn thấy Tô Mai đang run rẩy trên mặt đất
Cổ họng Lý Thiết Trụ nghẹn lại.
Thay vì bước ra ngoài, hắn ta lại cởi quần áo. Hắn ta ôm lấy Tô Mai, hồ ngôn loạn ngữ.
Tô Mai trong lòng phản kháng, nhưng thân thể lại không tự chủ được dựa vào hắn ta, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
"Anh Triệu Viễn..."
Sau đó, cả hai cùng ở dưới ánh đèn lập loè …
Diễn một đoạn kịch đèn chiếu… Hình ảnh những động tác điên cuồng hắt vào trên vách tường.
(〃艹〃)
Tô Tiêu Thất nhìn thân ảnh cao lớn phía trước, dáng đi có chút khập khiễng.
Tô Tiêu Thất nhịn không được, nhẹ giọng gọi một tiếng. "Anh Bắc Hành."
Chiến Bắc Hành nghĩ là mình nghe nhấm, thầm cười nhạo chính mình đêm qua mơ thấy Tô Tiêu Thất, hôm nay ngay cả trên đường cũng có thể nghe thấy giọng nói của cô.
Bước anh dừng lại.
Tô Tiêu Thất lao tới như một cơn lốc lao, nhào lên lưng Chiến Bắc Hành.
Lẩm bẩm trong miệng: "Anh Bắc Hành, em không đi được nữa."
Chiến Bắc Hành buông nắm đấm ra, áp chế cảm xúc của mình.
"Tiêu Thất, nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Đêm không trăng không gió, sợ cái gì?”
Chiến Bắc Hành ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo lơ lửng trên không, cây cối cách đó không xa chìm trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất