Quân Hôn Thập Niên 60, Tôi Dựa Huyền Học Hỗn Đến Hô Mưa Gọi Gió
Chương 30: Tô Tiêu Thất Phản Công 1
"Em nhìn đêm tối, trăng mờ, gió cao có phải là có hiểu lầm gì không?”
Tô Tiêu Thất mỉm cười, ghé tai kể cho anh nghe chuyện vừa xảy ra.
"Bây giờ em vẫn còn sợ hãi. Nếu em..."
Chiến Bắc Hành nghiêm mặt nói: “Sao cô ta dám?”
"Em dùng biện pháp của cô ta đáp lễ cô ta, anh có cho rằng em là người lòng dạ đen tối không?" Tô Tiêu Thất ôm chặt lấy cổ anh.
Nếu Chiến Bắc Hành dám có tấm lòng thánh phụ, cô sẽ lập tức bóp cổ anh đến chết, coi như đêm qua tìm một con vịt.
Tô Tiêu Thất cũng không phải là yêu đương não tàn.
Chiến Bắc Hành ánh mắt lạnh lùng, trong lời nói mang theo sự lạnh lùng:
"Anh ghét anh khiến em rơi vào nguy hiểm. Chuyện này không liên quan đến em, em đừng tự trách có được không?”
Chiến Bắc Hành không dám thả Tô Tiêu Thất xuống.
Trong lòng anh: Tô Tiêu Thất yếu đuối không thể tự gánh vác, nên bị sợ hãi.
"Tiểu Thất, để anh đưa em về nhà."
Chiến Bắc Hành nắm tay Tô Tiêu Thất giơ lên, Tô Tiêu Thất ôm chặt cổ anh.
Môi cô áp sát vào tai anh, thở ra một hơi nhẹ nhàng.
"Anh Bắc Hành, em còn chưa muốn về. Tô Mai nhất định có hậu chiêu, em muốn biết hậu chiêu cô ta chuẩn bị là gì.”
Việc dày công rèn luyện hóng chuyện, không thể không hóng.
Chiến Bắc Hành nghe vậy dừng lại.
Anh cau chặt mày, giống như là hạ quyết tâm, khẽ nói: "Anh đi cùng em."
Tô Tiêu Thất nhàn nhạt cười nói: "Chúng ta đi đến đại đội trước đi."
Chiến Bắc Hành do dự nhìn bóng hai người đổ trên mặt đất.
“Anh cõng em đi không được hay tốt lắm phải không?”
Tô Tiểu Thất khẽ cắn dái tai anh một cái, răng nhẹ nhàng ray ray mấy cái. Dưới ánh trăng, bằng mắt thường có thể nhìn thấy dái tai Chiến Bắc Hành đỏ bừng
Tô Tiểu Thất nếm được ngon ngọt, tâm tình vui vẻ nhỏ giọng nói: "Đặt em xuống."
Chiến Bắc Hằng vội vàng buông ra, thả Tô Tiêu Thất xuống. Anh bất lực thở dài: "Tiêu Thất, em là con gái."
Tô Tiểu Thất cười nói: "Em biết, em tin anh cũng biết em là con gái. Dù sao tối hôm qua chúng ta..."
Cô thèm muốn nhìn cơ bụng của Chiến Bắc Hành.
Đang lúc cô muốn vươn tay, Chiến Bắc Hành liền bước sang hai bước.
Tốc độ quá nhanh khiến cô không kịp hạ thủ.
Tô Tiểu Thất:……. Em chỉ nhìn một chút, không sờ.
Hai người cách nhau một mét, hai mét, rồi ba mét, Tô Tiêu Thất bĩu môi trong lòng: Đây là sợ cô quấy rối anh sao?
Được rồi!
Người ở thời đại này rất bảo thủ, không như cô, nhìn cơ bụng của Chiến Bắc Hành là không nhịn được.
Chưa sờ cũng sẽ nghiện.
Sờ rồi lại càng nghiện hơn!
Ai sờ người ấy biết.
Tô Tiêu Thất mỉm cười, ghé tai kể cho anh nghe chuyện vừa xảy ra.
"Bây giờ em vẫn còn sợ hãi. Nếu em..."
Chiến Bắc Hành nghiêm mặt nói: “Sao cô ta dám?”
"Em dùng biện pháp của cô ta đáp lễ cô ta, anh có cho rằng em là người lòng dạ đen tối không?" Tô Tiêu Thất ôm chặt lấy cổ anh.
Nếu Chiến Bắc Hành dám có tấm lòng thánh phụ, cô sẽ lập tức bóp cổ anh đến chết, coi như đêm qua tìm một con vịt.
Tô Tiêu Thất cũng không phải là yêu đương não tàn.
Chiến Bắc Hành ánh mắt lạnh lùng, trong lời nói mang theo sự lạnh lùng:
"Anh ghét anh khiến em rơi vào nguy hiểm. Chuyện này không liên quan đến em, em đừng tự trách có được không?”
Chiến Bắc Hành không dám thả Tô Tiêu Thất xuống.
Trong lòng anh: Tô Tiêu Thất yếu đuối không thể tự gánh vác, nên bị sợ hãi.
"Tiểu Thất, để anh đưa em về nhà."
Chiến Bắc Hành nắm tay Tô Tiêu Thất giơ lên, Tô Tiêu Thất ôm chặt cổ anh.
Môi cô áp sát vào tai anh, thở ra một hơi nhẹ nhàng.
"Anh Bắc Hành, em còn chưa muốn về. Tô Mai nhất định có hậu chiêu, em muốn biết hậu chiêu cô ta chuẩn bị là gì.”
Việc dày công rèn luyện hóng chuyện, không thể không hóng.
Chiến Bắc Hành nghe vậy dừng lại.
Anh cau chặt mày, giống như là hạ quyết tâm, khẽ nói: "Anh đi cùng em."
Tô Tiêu Thất nhàn nhạt cười nói: "Chúng ta đi đến đại đội trước đi."
Chiến Bắc Hành do dự nhìn bóng hai người đổ trên mặt đất.
“Anh cõng em đi không được hay tốt lắm phải không?”
Tô Tiểu Thất khẽ cắn dái tai anh một cái, răng nhẹ nhàng ray ray mấy cái. Dưới ánh trăng, bằng mắt thường có thể nhìn thấy dái tai Chiến Bắc Hành đỏ bừng
Tô Tiểu Thất nếm được ngon ngọt, tâm tình vui vẻ nhỏ giọng nói: "Đặt em xuống."
Chiến Bắc Hằng vội vàng buông ra, thả Tô Tiêu Thất xuống. Anh bất lực thở dài: "Tiêu Thất, em là con gái."
Tô Tiểu Thất cười nói: "Em biết, em tin anh cũng biết em là con gái. Dù sao tối hôm qua chúng ta..."
Cô thèm muốn nhìn cơ bụng của Chiến Bắc Hành.
Đang lúc cô muốn vươn tay, Chiến Bắc Hành liền bước sang hai bước.
Tốc độ quá nhanh khiến cô không kịp hạ thủ.
Tô Tiểu Thất:……. Em chỉ nhìn một chút, không sờ.
Hai người cách nhau một mét, hai mét, rồi ba mét, Tô Tiêu Thất bĩu môi trong lòng: Đây là sợ cô quấy rối anh sao?
Được rồi!
Người ở thời đại này rất bảo thủ, không như cô, nhìn cơ bụng của Chiến Bắc Hành là không nhịn được.
Chưa sờ cũng sẽ nghiện.
Sờ rồi lại càng nghiện hơn!
Ai sờ người ấy biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất