Quân Hôn Thập Niên 60, Tôi Dựa Huyền Học Hỗn Đến Hô Mưa Gọi Gió
Chương 34: Tô Tiêu Thất Phản Công 5
"Không xứng, có gan thì mau chóng từ hôn đi." Tô Tiêu Thất khinh thường nhìn anh ta, người đàn ông này không muốn kết hôn, muốn đàng gái hủy bỏ hôn ước trước.
"Triệu Viễn, anh là người ghê tởm và vô trách nhiệm nhất mà tôi từng gặp, vì sự nghiệp mà không từ thủ đoạn.”
Nghe được câu cuối cùng, trong mắt Triệu Viễn hiện lên vẻ hoảng hốt.
Cô thực sự kế thừa bản lĩnh của bà đồng Tô?
Nhưng bà đồng Tô cũng không có bản lĩnh gì.
"Cô bất chấp lý lẽ." Triệu Viễn hoảng sợ liếc nhìn Chiến Bắc Hành, loạng choạng bỏ chạy.
Chiến Bắc Hành đầy ẩn ý nhìn về phía Triệu Viễn đang chạy trốn. Ánh mắt anh lạnh lùng, tựa hồ có một số chuyện đáng để điều tra...
Tô Tiêu Thất hừ lạnh một tiếng.
Chậm rãi quay đầu nhìn người đang trốn trong góc: “Thật đúng là coi tôi như quả hồng mềm.”
"Đắc tội tôi, còn đáng sợ hơn đắc tội bà nội tôi."
Qúy Hồng ngồi tê liệt trên mặt đất, cảm thấy vô cùng hối hận.
Tay chân cô ta lạnh ngắt, cổ họng cô như bị một đôi bàn tay vô hình nắm chặt.
Một nỗi sợ hãi không thể giải thích được bao trùm trái tim.
Tô Tiêu Thất chính là cái loại khiến người ta sợ hãi, tốt nhất là cả đời gặp cái gì không thuận lợi là có thể liên tưởng tới đây.
Cô và Chiến Bắc Hành vẫn đi cùng nhau.
Khi đến một nơi yên tĩnh, Tô Tiêu Thất đột nhiên xoay người lao về phía Chiến Bắc Hành.
Chiến Bắc Hành tránh không được, đành phải đưa tay ngăn cản cô.
Anh không biết phải làm sao, nhưng giọng nói lại chứa đựng sự cưng chiều: "Tiêu Thất."
Mũi Tô Tiêu Thất ê ẩm, cô chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ.
"Anh Bắc Hằng, em sợ khi về sẽ bị bọn họ mắng."
Chiến Bắc Hành:…….
Anh vô thức mà đau lòng, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ: "Anh sẽ giúp em……."
Tô Tiêu Thất cụp mắt xuống, đưa tay sờ cơ bụng của anh một cái. "Ừ, để em sờ một cái là được rồi.”
Khóe miệng Tô Tiêu Thất không kìm được giương lên.
Chiến Bắc Hành:……. "Tô Tiêu Thất, em là nữ."
"Có thể đổi từ khác được không, em đã nghe nhiều lần rồi."
Tô Tiểu Thất bất đắc dĩ rút tay lại, bĩu môi: "Em nói cho anh biết, chỉ em có thể chạm vào anh."
Cô nhàn nhạt liếc nhìn phía sau Chiến Bắc Hành, người đàn ông này sát khí rất nặng, thu hút những thứ vô danh kia.
Ánh mắt nghiêm nghị lóe lên, cô giơ tay lên và vẽ một câu phù chú trong không trung.
Quát một tiếng: "Lui."
Chiến Bắc Hành nghi ngờ nhìn cô, cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi qua.
"Triệu Viễn, anh là người ghê tởm và vô trách nhiệm nhất mà tôi từng gặp, vì sự nghiệp mà không từ thủ đoạn.”
Nghe được câu cuối cùng, trong mắt Triệu Viễn hiện lên vẻ hoảng hốt.
Cô thực sự kế thừa bản lĩnh của bà đồng Tô?
Nhưng bà đồng Tô cũng không có bản lĩnh gì.
"Cô bất chấp lý lẽ." Triệu Viễn hoảng sợ liếc nhìn Chiến Bắc Hành, loạng choạng bỏ chạy.
Chiến Bắc Hành đầy ẩn ý nhìn về phía Triệu Viễn đang chạy trốn. Ánh mắt anh lạnh lùng, tựa hồ có một số chuyện đáng để điều tra...
Tô Tiêu Thất hừ lạnh một tiếng.
Chậm rãi quay đầu nhìn người đang trốn trong góc: “Thật đúng là coi tôi như quả hồng mềm.”
"Đắc tội tôi, còn đáng sợ hơn đắc tội bà nội tôi."
Qúy Hồng ngồi tê liệt trên mặt đất, cảm thấy vô cùng hối hận.
Tay chân cô ta lạnh ngắt, cổ họng cô như bị một đôi bàn tay vô hình nắm chặt.
Một nỗi sợ hãi không thể giải thích được bao trùm trái tim.
Tô Tiêu Thất chính là cái loại khiến người ta sợ hãi, tốt nhất là cả đời gặp cái gì không thuận lợi là có thể liên tưởng tới đây.
Cô và Chiến Bắc Hành vẫn đi cùng nhau.
Khi đến một nơi yên tĩnh, Tô Tiêu Thất đột nhiên xoay người lao về phía Chiến Bắc Hành.
Chiến Bắc Hành tránh không được, đành phải đưa tay ngăn cản cô.
Anh không biết phải làm sao, nhưng giọng nói lại chứa đựng sự cưng chiều: "Tiêu Thất."
Mũi Tô Tiêu Thất ê ẩm, cô chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ.
"Anh Bắc Hằng, em sợ khi về sẽ bị bọn họ mắng."
Chiến Bắc Hành:…….
Anh vô thức mà đau lòng, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ: "Anh sẽ giúp em……."
Tô Tiêu Thất cụp mắt xuống, đưa tay sờ cơ bụng của anh một cái. "Ừ, để em sờ một cái là được rồi.”
Khóe miệng Tô Tiêu Thất không kìm được giương lên.
Chiến Bắc Hành:……. "Tô Tiêu Thất, em là nữ."
"Có thể đổi từ khác được không, em đã nghe nhiều lần rồi."
Tô Tiểu Thất bất đắc dĩ rút tay lại, bĩu môi: "Em nói cho anh biết, chỉ em có thể chạm vào anh."
Cô nhàn nhạt liếc nhìn phía sau Chiến Bắc Hành, người đàn ông này sát khí rất nặng, thu hút những thứ vô danh kia.
Ánh mắt nghiêm nghị lóe lên, cô giơ tay lên và vẽ một câu phù chú trong không trung.
Quát một tiếng: "Lui."
Chiến Bắc Hành nghi ngờ nhìn cô, cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất