Quân Hôn Thập Niên 60, Tôi Dựa Huyền Học Hỗn Đến Hô Mưa Gọi Gió
Chương 42: Tiêu Thất, Hoan Nghênh Cháu Trở Về 4
Bà đồng Tô phân phó Chiến Bắc Hành, đôi mắt có thần nhìn chằm chằm vào túi nilon trong tay anh.
Đồ đựng trong túi nilon là mua ở cung tiêu xã.
Chiến Bắc Hành khá ngại khi bị bà đồng Tô nhìn.
Anh nhanh chóng đặt chiếc túi nilon lên chiếc bàn vuông trong nhà chính, nói không mạch lạc: “Bà ơi, cháu mua cái này cho bà ăn.”
Bà đồng Tô hé mắt lại: "Thằng nhóc này đúng là tốt."
“Vài ngày trước, thằng nhóc nhà họ Triệu cũng đến nhờ bà chữa bệnh cho đồng đội của nó. Hừ, mang mấy cân bột gạo tới. Còn nói rằng bà không thể ăn những món ăn vặt đó vì chúng không tốt cho sức khỏe. "
Bà đồng Tô cởi giấy thấm dầu gói bánh đào ra, cẩn thận lấy một miếng bánh đào đặt vào tay rồi cắn một miếng.
Bà cụ thoả mãn hít một hơi.
"Hừ, bà lớn tuổi rồi, không phải là muốn ăn cái gì thì ăn sao? Chẳng lẽ bà còn không hiểu việc dưỡng sinh bằng một đứa trẻ à?”
Chiến Bắc Hành:……. Sau khi bị bà đồng Tô từ chối, Triệu Viễn đã đưa anh đến nhà Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất:…….
"Bà nội, thằng nhóc kia không là gì cả, từ nay về sau đừng để ý tới những người trong nhà họ Triệu."
Bà đồng Tô hài lòng cắn thêm một miếng nữa.
"Đừng lo lắng, bà chỉ nhận anh chàng này là cháu rể của bà."
Đôi mắt đã nếm đủ mùi đời của bà nhìn Chiến Bắc Hành một lúc lâu rồi mới dừng lại trên cái chân què của anh.
"Qua đây."
Chiến Bắc Hành theo lời đi tới.
Bà đồng Tô đã ăn xong một miếng bánh đào, liếm vụn bánh đào trên tay.
Một hai mẩu bánh rơi trên bàn được bà cụ dùng ngón trỏ nhặt lên ăn, rồi lau tay vào quần áo.
Bà đồng Tô nhìn Chiến Bắc Hành, sắc mặt thay đổi.
"Khốn nạn."
Chiến Bắc Hành vẻ mặt kinh hãi, hình như anh chưa làm gì cả?
"Bà nội, bà đang mắng ai vậy?" Tô Tiểu Thất không đành lòng nhìn Chiến Bắc Hành bị mắng, bởi vì sự đẹp trai mê người của anh.
Bà đồng Tô trừng mắt nói: “Con gái mà cứ hướng về người ngoài.”
"Bà nói thằng nhóc này quá xui xẻo, có người cố ý dùng sai phương pháp trị liệu."
Lòng Chiến Bắc Hành trầm xuống.
Anh không thể tin được rằng đó lại là những người thân thiết nhất với anh.
Làm sao có thể?
"Cái gì?" Tô Tiêu Thất lại nheo mắt nhìn khuôn mặt Chiến Bắc Hành, kỳ lạ chính là có một luồng hắc khí lượn lờ quanh người anh.
Nhưng cũng không làm gì được.
Luồng hắc khí kia quấy nhiễu tướng mạo của anh, Tô Tiêu Thất nhớ tới đêm đầu tiên họ gặp nhau.
Chính thời điểm đó đã thay đổi số phận của Chiến Bắc Hành.
Bà đồng Tô nhìn Chiến Bắc Hành, lại nhìn Tô Tiêu Thất.
Đồ đựng trong túi nilon là mua ở cung tiêu xã.
Chiến Bắc Hành khá ngại khi bị bà đồng Tô nhìn.
Anh nhanh chóng đặt chiếc túi nilon lên chiếc bàn vuông trong nhà chính, nói không mạch lạc: “Bà ơi, cháu mua cái này cho bà ăn.”
Bà đồng Tô hé mắt lại: "Thằng nhóc này đúng là tốt."
“Vài ngày trước, thằng nhóc nhà họ Triệu cũng đến nhờ bà chữa bệnh cho đồng đội của nó. Hừ, mang mấy cân bột gạo tới. Còn nói rằng bà không thể ăn những món ăn vặt đó vì chúng không tốt cho sức khỏe. "
Bà đồng Tô cởi giấy thấm dầu gói bánh đào ra, cẩn thận lấy một miếng bánh đào đặt vào tay rồi cắn một miếng.
Bà cụ thoả mãn hít một hơi.
"Hừ, bà lớn tuổi rồi, không phải là muốn ăn cái gì thì ăn sao? Chẳng lẽ bà còn không hiểu việc dưỡng sinh bằng một đứa trẻ à?”
Chiến Bắc Hành:……. Sau khi bị bà đồng Tô từ chối, Triệu Viễn đã đưa anh đến nhà Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất:…….
"Bà nội, thằng nhóc kia không là gì cả, từ nay về sau đừng để ý tới những người trong nhà họ Triệu."
Bà đồng Tô hài lòng cắn thêm một miếng nữa.
"Đừng lo lắng, bà chỉ nhận anh chàng này là cháu rể của bà."
Đôi mắt đã nếm đủ mùi đời của bà nhìn Chiến Bắc Hành một lúc lâu rồi mới dừng lại trên cái chân què của anh.
"Qua đây."
Chiến Bắc Hành theo lời đi tới.
Bà đồng Tô đã ăn xong một miếng bánh đào, liếm vụn bánh đào trên tay.
Một hai mẩu bánh rơi trên bàn được bà cụ dùng ngón trỏ nhặt lên ăn, rồi lau tay vào quần áo.
Bà đồng Tô nhìn Chiến Bắc Hành, sắc mặt thay đổi.
"Khốn nạn."
Chiến Bắc Hành vẻ mặt kinh hãi, hình như anh chưa làm gì cả?
"Bà nội, bà đang mắng ai vậy?" Tô Tiểu Thất không đành lòng nhìn Chiến Bắc Hành bị mắng, bởi vì sự đẹp trai mê người của anh.
Bà đồng Tô trừng mắt nói: “Con gái mà cứ hướng về người ngoài.”
"Bà nói thằng nhóc này quá xui xẻo, có người cố ý dùng sai phương pháp trị liệu."
Lòng Chiến Bắc Hành trầm xuống.
Anh không thể tin được rằng đó lại là những người thân thiết nhất với anh.
Làm sao có thể?
"Cái gì?" Tô Tiêu Thất lại nheo mắt nhìn khuôn mặt Chiến Bắc Hành, kỳ lạ chính là có một luồng hắc khí lượn lờ quanh người anh.
Nhưng cũng không làm gì được.
Luồng hắc khí kia quấy nhiễu tướng mạo của anh, Tô Tiêu Thất nhớ tới đêm đầu tiên họ gặp nhau.
Chính thời điểm đó đã thay đổi số phận của Chiến Bắc Hành.
Bà đồng Tô nhìn Chiến Bắc Hành, lại nhìn Tô Tiêu Thất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất