Quân Hôn Thập Niên 60, Tôi Dựa Huyền Học Hỗn Đến Hô Mưa Gọi Gió
Chương 6: Nợ Mạng Cuối Cùng Vẫn Phải Trả Lại. 1
Trong phòng chìm trong sự im lặng chết chóc, mấy người phụ nữ giấu kín suy nghĩ trong lòng.
Không tìm thấy trong căn phòng này, thì đi vào trong nhà chính.
Tô Mai còn thiếu nước đi tìm một lượt trong lỗ chuột.
Mọi người thầm nói trong lòng:
Tên què kia trông rất đẹp, đáng tiếc là một người què. Nghe nói quê quán trong núi, cha mẹ trong nhà lớn tuổi, phía dưới còn có mấy em trai em gái.
Nếu ai gả vào, vậy chính là xác định gánh nghèo.
Hai bác gái có ấn tượng tốt với Tô Tiêu Thất, xì nước mũi vẩy lên đất.
Đưa tay áo lên lau một cái: “Lý Đại Hoa, đừng nói nhảm. Lăn giường với người khác đúng là chuyện lớn đấy.”
Tô Mai lén liếc mắt, chính là muốn xác nhận chuyện cô bỏ đi theo trai bậy bạ.
Quan hệ bừa bãi tống đi dạy dỗ lại, nghĩ thôi cũng thấy hay.
Nghĩ tới đây, cô ta đột nhiên kinh hoàng bịt miệng: “Sẽ không thực sự ngủ với người khác rồi chứ?”
“Chị ta nói người què kia mặt mũi đẹp, không gả cho anh ấy vẫn có thể ngủ cùng.”
“Chị ta còn nói phụ nữ cũng không thể chỉ theo một người đàn ông, còn nói phụ nữ giống như mẹ chị ta mới là có bản lĩnh.”
“Phi, ai không biết bà ta là một con đàn bà lả lơi ong bướm. Đứa con gái sinh ra cũng thích làm điếm như bà ta vậy.” Lý Đại Hoa kinh thường tức giận mắng.
“Không phải vậy đâu, thím.” Tô Mai sốt ruột sắp khóc.
“Các thím coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Đừng để người trong xưởng sắt biết, anh Triệu Viễn biết được sẽ buồn.
Cha cháu sau này làm sao ngẩng đầu được nữa.”
“Tô Mai, cháu quá lương thiện.”
“Chúng ta đều biết mẹ cháu đối xử với cô ta còn tốt hơn với cháu. Con bé Tô Tiêu Thất này cậy đi làm ở hợp tác xã Cung – Tiêu, vốn không xem người trong thôn chúng ta ra gì.”
Chồng của Lý Đại Hoa làm ở xưởng sắt thép, bà ta muốn giới thiệu cháu gái mình cho con trai phó trưởng xưởng Triệu.
Vương đại thẩm mặt đen thui cực kỳ cay nghiệt: “Tô Mai nói đúng, các cụ nói không có lửa làm sao có khói.”
Đều là người cùng một thôn, tới hợp tác xã Cung – Tiêu mua đồ vẫn phải cần phiếu.
Nắm cơ hội chửi Tô Tiêu Thất mấy câu.
Đang lúc các bà đang mồm năm miệng mười chuẩn bị đi ra.
Thì cửa “Rầm”một tiếng bị đá văng.
Tô Tiêu Thất mặt lạnh lùng đi tới, cũng không thèm nhìn mấy bà tám lắm chuyện kia.
Đi thẳng tới chỗ Tô Mai.
Trong mắt Tô Mai loé lên tia hốt hoảng, thấy Tô Tiêu Thất quần áo không xộc xệch. Thầm nói: Chẳng lẽ thuốc kia không hiệu quả? Vậy đúng là thuốc cho heo đực ăn không đủ hiệu quả sao?
Không tìm thấy trong căn phòng này, thì đi vào trong nhà chính.
Tô Mai còn thiếu nước đi tìm một lượt trong lỗ chuột.
Mọi người thầm nói trong lòng:
Tên què kia trông rất đẹp, đáng tiếc là một người què. Nghe nói quê quán trong núi, cha mẹ trong nhà lớn tuổi, phía dưới còn có mấy em trai em gái.
Nếu ai gả vào, vậy chính là xác định gánh nghèo.
Hai bác gái có ấn tượng tốt với Tô Tiêu Thất, xì nước mũi vẩy lên đất.
Đưa tay áo lên lau một cái: “Lý Đại Hoa, đừng nói nhảm. Lăn giường với người khác đúng là chuyện lớn đấy.”
Tô Mai lén liếc mắt, chính là muốn xác nhận chuyện cô bỏ đi theo trai bậy bạ.
Quan hệ bừa bãi tống đi dạy dỗ lại, nghĩ thôi cũng thấy hay.
Nghĩ tới đây, cô ta đột nhiên kinh hoàng bịt miệng: “Sẽ không thực sự ngủ với người khác rồi chứ?”
“Chị ta nói người què kia mặt mũi đẹp, không gả cho anh ấy vẫn có thể ngủ cùng.”
“Chị ta còn nói phụ nữ cũng không thể chỉ theo một người đàn ông, còn nói phụ nữ giống như mẹ chị ta mới là có bản lĩnh.”
“Phi, ai không biết bà ta là một con đàn bà lả lơi ong bướm. Đứa con gái sinh ra cũng thích làm điếm như bà ta vậy.” Lý Đại Hoa kinh thường tức giận mắng.
“Không phải vậy đâu, thím.” Tô Mai sốt ruột sắp khóc.
“Các thím coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Đừng để người trong xưởng sắt biết, anh Triệu Viễn biết được sẽ buồn.
Cha cháu sau này làm sao ngẩng đầu được nữa.”
“Tô Mai, cháu quá lương thiện.”
“Chúng ta đều biết mẹ cháu đối xử với cô ta còn tốt hơn với cháu. Con bé Tô Tiêu Thất này cậy đi làm ở hợp tác xã Cung – Tiêu, vốn không xem người trong thôn chúng ta ra gì.”
Chồng của Lý Đại Hoa làm ở xưởng sắt thép, bà ta muốn giới thiệu cháu gái mình cho con trai phó trưởng xưởng Triệu.
Vương đại thẩm mặt đen thui cực kỳ cay nghiệt: “Tô Mai nói đúng, các cụ nói không có lửa làm sao có khói.”
Đều là người cùng một thôn, tới hợp tác xã Cung – Tiêu mua đồ vẫn phải cần phiếu.
Nắm cơ hội chửi Tô Tiêu Thất mấy câu.
Đang lúc các bà đang mồm năm miệng mười chuẩn bị đi ra.
Thì cửa “Rầm”một tiếng bị đá văng.
Tô Tiêu Thất mặt lạnh lùng đi tới, cũng không thèm nhìn mấy bà tám lắm chuyện kia.
Đi thẳng tới chỗ Tô Mai.
Trong mắt Tô Mai loé lên tia hốt hoảng, thấy Tô Tiêu Thất quần áo không xộc xệch. Thầm nói: Chẳng lẽ thuốc kia không hiệu quả? Vậy đúng là thuốc cho heo đực ăn không đủ hiệu quả sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất