Quân Hôn Thập Niên 60, Tôi Dựa Huyền Học Hỗn Đến Hô Mưa Gọi Gió
Chương 7: Nợ Mạng Cuối Cùng Vẫn Phải Trả Lại. 2
Xem ra tên què kia là một kẻ vô dụng.
Tô Tiêu Thất nắm tóc Tô Mai, hung hăng tát một bạt tai.
Không nói câu nào, trực tiếp đánh.
Tô Mai bị Tô Tiêu Thất đánh cho choáng váng. Đưa tay hoảng loạn kéo tay Tô Tiêu Thất: “Tô Tiêu Thất, con khốn này mày dám đánh tao?”
Tô Tiêu Thất xem trọng nhanh chuẩn ác.
Vung cánh tay, tát mạnh bảy tám cái nữa.
Tát tới bàn tay cô cũng tê: “Tô Mai. Hôm nay tôi đánh chết cô.”
“A... Tô Tiêu Thất, cái thứ không biết xấu hổ như mày mà cũng dám đánh tao.”
“Tôi đánh chết cái đứa không biết xấu hổ.” Tô Tiêu Thất một lời không hợp liền đánh.
Tô Mai vừa khóc vừa gào.
Lý Đại Hoa vội vàng tiến lên ngăn cản, cố ý lôi kéo Tô Tiêu Thất không để cô ra tay.
Tô Tiêu Thất không hề bỏ qua vẻ mặt tính toán của Lý Đại Hoa.
Hôm nay nếu cô không làm ầm lên, ngày mai từng ngụm nước miếng có thể dìm chết cô*.”
*Từng ngụm nước miếng có thể dìm chết: miệng lưỡi người đời.
Cô có chỗ dựa, cô sợ cái quái gì.
Tô Tiêu Thất nâng đầu gối hung hãn đá vào chỗ không thể nói của Lý Đại Hoa.
Lý Đại Hoa hai mắt trợn tròn, cả người cong thành một con tôm. Hai tay ôm chỗ dưới bụng, khoé miệng kéo tới tận sau tai.
“Ai ôi này, tôi ngăn cản mà. Đánh tôi làm gì?”
Tô Tiêu Thất cố ý xin lỗi nói: “Thím Đại Hoa, tôi đang đánh Tô Mai nói linh tinh bôi nhọ tôi thôi. Sao lại ngộ thương bà rồi? Hôm nay tôi phải tranh luận rõ ràng với Tô Mai, làm em gái mà dám vu oan cho tôi.”
“Tô Mai, cô là một cô gái mà hở tí là bỏ nhà theo trai. Tôi thấy cô rất hiểu những thứ đó.”
Bên ngoài.
Mẹ ruột của Tô Mai, mẹ kế của Tô Tiêu Thất Từ Hồng Hà vội vàng chạy tới vừa nghe được Tô Tiêu Thất nói như vậy.
Bà ta vốn muốn làm người tốt.
Chưa từng nghĩ tới con gái nhà mình lại bị đánh thành như vậy.
Bề ngoài Từ Hồng Hà luôn lấy hình tượng mẹ hiền cho người ta xem.
Lúc này, không giả bộ được nữa.
“Tô Tiêu Thất. Cô điên rồi, đó là em gái cô mà. Sao cô có thể ra tay độc ác đánh em gái cô thành như vậy.”
Từ Hồng Hà đoạt Tô Mai từ trong tay Tô Tiêu Thất lại. Trong mắt đầy cay độc: “Luôn nói con gái kế là sói mắt trắng không nuôi được, tôi đây là gặp cái nghiệp gì chứ?”
Bà ta thấy mặt mũi Tô Mai sưng như đầu heo, tóc cũng bị giật đứt một mảng.
Không thèm để ý tới dáng vẻ mẹ hiền nữa.
Đưa tay chỉ Tô Tiêu Thất tức giận mắng: “Tấm lòng của tôi những năm này đều cho chó ăn cả rồi. Cô vậy mà bắt nạt em gái cô như vậy.”
Tô Tiêu Thất nắm tóc Tô Mai, hung hăng tát một bạt tai.
Không nói câu nào, trực tiếp đánh.
Tô Mai bị Tô Tiêu Thất đánh cho choáng váng. Đưa tay hoảng loạn kéo tay Tô Tiêu Thất: “Tô Tiêu Thất, con khốn này mày dám đánh tao?”
Tô Tiêu Thất xem trọng nhanh chuẩn ác.
Vung cánh tay, tát mạnh bảy tám cái nữa.
Tát tới bàn tay cô cũng tê: “Tô Mai. Hôm nay tôi đánh chết cô.”
“A... Tô Tiêu Thất, cái thứ không biết xấu hổ như mày mà cũng dám đánh tao.”
“Tôi đánh chết cái đứa không biết xấu hổ.” Tô Tiêu Thất một lời không hợp liền đánh.
Tô Mai vừa khóc vừa gào.
Lý Đại Hoa vội vàng tiến lên ngăn cản, cố ý lôi kéo Tô Tiêu Thất không để cô ra tay.
Tô Tiêu Thất không hề bỏ qua vẻ mặt tính toán của Lý Đại Hoa.
Hôm nay nếu cô không làm ầm lên, ngày mai từng ngụm nước miếng có thể dìm chết cô*.”
*Từng ngụm nước miếng có thể dìm chết: miệng lưỡi người đời.
Cô có chỗ dựa, cô sợ cái quái gì.
Tô Tiêu Thất nâng đầu gối hung hãn đá vào chỗ không thể nói của Lý Đại Hoa.
Lý Đại Hoa hai mắt trợn tròn, cả người cong thành một con tôm. Hai tay ôm chỗ dưới bụng, khoé miệng kéo tới tận sau tai.
“Ai ôi này, tôi ngăn cản mà. Đánh tôi làm gì?”
Tô Tiêu Thất cố ý xin lỗi nói: “Thím Đại Hoa, tôi đang đánh Tô Mai nói linh tinh bôi nhọ tôi thôi. Sao lại ngộ thương bà rồi? Hôm nay tôi phải tranh luận rõ ràng với Tô Mai, làm em gái mà dám vu oan cho tôi.”
“Tô Mai, cô là một cô gái mà hở tí là bỏ nhà theo trai. Tôi thấy cô rất hiểu những thứ đó.”
Bên ngoài.
Mẹ ruột của Tô Mai, mẹ kế của Tô Tiêu Thất Từ Hồng Hà vội vàng chạy tới vừa nghe được Tô Tiêu Thất nói như vậy.
Bà ta vốn muốn làm người tốt.
Chưa từng nghĩ tới con gái nhà mình lại bị đánh thành như vậy.
Bề ngoài Từ Hồng Hà luôn lấy hình tượng mẹ hiền cho người ta xem.
Lúc này, không giả bộ được nữa.
“Tô Tiêu Thất. Cô điên rồi, đó là em gái cô mà. Sao cô có thể ra tay độc ác đánh em gái cô thành như vậy.”
Từ Hồng Hà đoạt Tô Mai từ trong tay Tô Tiêu Thất lại. Trong mắt đầy cay độc: “Luôn nói con gái kế là sói mắt trắng không nuôi được, tôi đây là gặp cái nghiệp gì chứ?”
Bà ta thấy mặt mũi Tô Mai sưng như đầu heo, tóc cũng bị giật đứt một mảng.
Không thèm để ý tới dáng vẻ mẹ hiền nữa.
Đưa tay chỉ Tô Tiêu Thất tức giận mắng: “Tấm lòng của tôi những năm này đều cho chó ăn cả rồi. Cô vậy mà bắt nạt em gái cô như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất