Quân Hôn Thập Niên 60, Tôi Dựa Huyền Học Hỗn Đến Hô Mưa Gọi Gió
Chương 9: Nợ Mạng Cuối Cùng Vẫn Phải Trả Lại. 4
Lý Đại Hoa làm sao chịu được, kêu muốn xông tới đánh Tô Tiêu Thất.
Lại bị Nhị đại nương cản lại: “Lý Đại Hoa, bà đừng khinh suất. Mau lăn trở về cho tôi, nếu không tôi phải làm bà khó coi.
Bà cũng không xem xem thím Tô là người như thế nào, sẽ để bà bắt nạt cháu gái bà ấy sao?”
Lý Đại Hoa cuối cùng vẫn là sợ hãi trong lòng, hùng hổ trở về.
Thím hai sâu sắc nhìn Tô Tiêu Thất, lại nhìn hai người Từ Hồng Hà, giật giật môi không nói gì cả rời đi.
Bà ấy cũng sợ miệng Tô Tiêu Thất không có cân nhắc.
Trong phòng chỉ còn Tô Tiêu Thất và mẹ con hai người Từ Hồng Hà.
“Được đấy, Mày là cái đồ không biết xấu hổ. Vậy mà lại trở lên thông minh rồi. Còn tưởng là trong đầu mày toàn là cái đức hạnh bỏ đi theo trai giống người mẹ hồ ly tinh của mày.”
Nghe tới đây, ánh mắt Tô Tiêu Thất lạnh lẽo, từng bước từng bước đi tới chỗ Từ Hồng Hà.
Chải chuốt lại ký ức của nguyên thân.
Mẹ nguyên thân rời đi khi nguyên thân năm tuổi.
Một năm sau, Tô Kiến Minh cưới Từ Hồng Hà mang theo một đứa con gái. Từ Hồng Hà quen diễn kịch trước mặt người ngoài, người ngoài đều cho là người mẹ kế này hiền lành lương thiện.
Trên thực tế.
Tô Tiêu Thất vốn lớn lên với bà nội cô, mãi đến khi cô đi làm ở hợp tác xã Cung – Tiêu mới quay về căn nhà nhỏ của Tô Kiến Minh sống.
Nghe thấy bà ta đang nói tưới Mạc Tri Ý, Tô Tiêu Thất ép tới gần bà ta.
“Ý bà là gì?”
Từ Hồng Hà vội đổi đề tài: “Tô Tiêu Thất. Cô thích tên què đó, không muốn ở cùng Triệu Viễn. Cô không hài lòng với hôn sự của mình thì nói ra, cần gì phải bắt nạt Tiểu Mai như vậy. Cô sờ lương tâm mình xem, mấy năm này tôi có đối xử tệ với cô sao?”
Bà ta vừa la như vậy, hàng xóm trong thôn đều nghe hết.
Mọi người đều biết tính tình hằng ngày của Từ Hồng Hà, là một người phụ nữ rất hiền lành dịu dàng.
Không khỏi lẩm bẩm: Mẹ kế khó làm.
Tô Tiêu Thất lại không chiều theo các bà, một tay bóp cổ bà ta. Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng: “Chuyện các người làm, đừng tưởng tôi không biết. Tô Mai, bà và Triệu Viễn chơi trò yêu tinh đánh nhau* trong rừng cây nhỏ sau trường, bà cho là người ta bị mù hả?”
*Yêu tinh đánh nhau: làm tình đó.
Hù chết Tô Mai rồi.
Sao cô biết?
Từ Hồng Hà mặt đầy khiếp sợ nhìn Tô Tiêu Thất, vừa liếc nhìn khuôn mặt xám xịt của Tô Mai.
Ngăn lại hốt hoảng trong lòng, con nhóc Tô Tiêu Thất này miệng quá độc.
Lại bị Nhị đại nương cản lại: “Lý Đại Hoa, bà đừng khinh suất. Mau lăn trở về cho tôi, nếu không tôi phải làm bà khó coi.
Bà cũng không xem xem thím Tô là người như thế nào, sẽ để bà bắt nạt cháu gái bà ấy sao?”
Lý Đại Hoa cuối cùng vẫn là sợ hãi trong lòng, hùng hổ trở về.
Thím hai sâu sắc nhìn Tô Tiêu Thất, lại nhìn hai người Từ Hồng Hà, giật giật môi không nói gì cả rời đi.
Bà ấy cũng sợ miệng Tô Tiêu Thất không có cân nhắc.
Trong phòng chỉ còn Tô Tiêu Thất và mẹ con hai người Từ Hồng Hà.
“Được đấy, Mày là cái đồ không biết xấu hổ. Vậy mà lại trở lên thông minh rồi. Còn tưởng là trong đầu mày toàn là cái đức hạnh bỏ đi theo trai giống người mẹ hồ ly tinh của mày.”
Nghe tới đây, ánh mắt Tô Tiêu Thất lạnh lẽo, từng bước từng bước đi tới chỗ Từ Hồng Hà.
Chải chuốt lại ký ức của nguyên thân.
Mẹ nguyên thân rời đi khi nguyên thân năm tuổi.
Một năm sau, Tô Kiến Minh cưới Từ Hồng Hà mang theo một đứa con gái. Từ Hồng Hà quen diễn kịch trước mặt người ngoài, người ngoài đều cho là người mẹ kế này hiền lành lương thiện.
Trên thực tế.
Tô Tiêu Thất vốn lớn lên với bà nội cô, mãi đến khi cô đi làm ở hợp tác xã Cung – Tiêu mới quay về căn nhà nhỏ của Tô Kiến Minh sống.
Nghe thấy bà ta đang nói tưới Mạc Tri Ý, Tô Tiêu Thất ép tới gần bà ta.
“Ý bà là gì?”
Từ Hồng Hà vội đổi đề tài: “Tô Tiêu Thất. Cô thích tên què đó, không muốn ở cùng Triệu Viễn. Cô không hài lòng với hôn sự của mình thì nói ra, cần gì phải bắt nạt Tiểu Mai như vậy. Cô sờ lương tâm mình xem, mấy năm này tôi có đối xử tệ với cô sao?”
Bà ta vừa la như vậy, hàng xóm trong thôn đều nghe hết.
Mọi người đều biết tính tình hằng ngày của Từ Hồng Hà, là một người phụ nữ rất hiền lành dịu dàng.
Không khỏi lẩm bẩm: Mẹ kế khó làm.
Tô Tiêu Thất lại không chiều theo các bà, một tay bóp cổ bà ta. Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng: “Chuyện các người làm, đừng tưởng tôi không biết. Tô Mai, bà và Triệu Viễn chơi trò yêu tinh đánh nhau* trong rừng cây nhỏ sau trường, bà cho là người ta bị mù hả?”
*Yêu tinh đánh nhau: làm tình đó.
Hù chết Tô Mai rồi.
Sao cô biết?
Từ Hồng Hà mặt đầy khiếp sợ nhìn Tô Tiêu Thất, vừa liếc nhìn khuôn mặt xám xịt của Tô Mai.
Ngăn lại hốt hoảng trong lòng, con nhóc Tô Tiêu Thất này miệng quá độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất