Quân Hôn Thập Niên 80: Bắt Đầu Từ Việc Giành Lại Gia Sản.

Chương 168:

Trước Sau
Diệp Chu đưa tay vén vài chiếc lá cây leo ra thì thấy vài cô gái đang vây quanh Triệu Phương.

Đúng vậy, một trong những người có liên quan chính là trợ lý của cô, Triệu Phương.

Triệu Phương có thể ăn trộm sao?

Diệp Chu không tin vào khả năng này, sau một thời gian tiếp xúc, cô nghĩ mình đã hiểu rõ về trợ lý của mình.

Triệu Phương rõ ràng là một cô gái có chí tiến thủ, chăm chỉ và có một trái tim chân thành.

Và giờ người đang buộc tội Triệu Phương ăn cắp lại là cô gái Lý Ngọc Phượng, một người không hề chăm chỉ, điều này khiến Diệp Chu khó có thể không nghĩ đến khả năng Lý Ngọc Phượng đang gài bẫy Triệu Phương.

Khi Diệp Chu đang nghĩ cách ra ngoài để ngăn chặn chuyện này thì từ phía bên kia khu rừng có người đi tới.

"Mấy cô đang làm gì ở đây?"

Là một giáo sư lớn tuổi, có lẽ ông cũng đang đi dạo sau bữa ăn.

Mấy cô gái hoảng sợ chạy tán loạn.

Trước khi rời đi, Lý Ngọc Phượng còn ném lại một câu với Triệu Phương: "Triệu cà lăm, tôi cho cô một buổi chiều để suy nghĩ. Nếu tối nay tôi không thấy kiểm điểm của cô, tôi sẽ báo cảnh sát. Cô cứ đợi bị đuổi học đi!"



Diệp Chu đang suy nghĩ thì Triệu Phương cũng đã rời đi.

Khi Diệp Chu trở lại văn phòng, cô phát hiện Triệu Phương đã quay lại trước đó.

Diệp Chu đã giao chìa khóa dự phòng của văn phòng cho Triệu Phương để cô ấy tiện lợi hơn trong công việc trợ lý, sau khi quan sát và thấy rằng cô ấy có thể đảm nhiệm tốt công việc này.

Khi vừa thấy Diệp Chu bước vào, Triệu Phương liền đứng dậy.

"Thưa cô giáo Diệp..."

"Thế nào, sao giờ này em lại đến đây? Trưa không nghỉ ngơi một chút à?" Diệp Chu cố tình làm như không nhận ra sự khác thường của Triệu Phương.

Diệp Chu muốn xem, liệu khi gặp phải chuyện lớn như vậy, Triệu Phương có thể chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ hay không. Việc học cách tìm kiếm sự giúp đỡ cũng là một kỹ năng quan trọng.

Là một giáo viên, Diệp Chu hy vọng rằng những học sinh mà cô coi trọng sẽ có khả năng này. Nếu không, cô cũng không ngại dẫn dắt họ.

Triệu Phương do dự một chút, rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Diệp Chu và chậm rãi nói: "Cô giáo Diệp, xin cô hãy giúp em."

Sau một thời gian cùng làm việc, Triệu Phương đã quen với việc chậm rãi khi nói chuyện, và Diệp Chu luôn kiên nhẫn lắng nghe cô ấy.

Hiện tại, khi nói chuyện với Diệp Chu, Triệu Phương đã không còn lắp bắp nữa.



"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Triệu Phương kể rằng cô và Lý Ngọc Phượng ở cùng phòng ký túc xá. Gần đây, không hiểu vì lý do gì, Lý Ngọc Phượng liên tục cố ý gây khó dễ cho cô.

Tối hôm qua, sau khi từ ngoài trở về ký túc xá, Lý Ngọc Phượng nói rằng chiếc đồng hồ cô ta để trên bàn đã biến mất.

Lúc đó, trong phòng chỉ có mỗi Triệu Phương.

Triệu Phương khẳng định mình chưa từng thấy đồng hồ của Lý Ngọc Phượng, cô chỉ ngồi trên giường đọc sách.

Nhưng trong khoảng thời gian đó, chỉ có mình Triệu Phương ở trong phòng.

Những người khác hoặc đã ra ngoài rửa mặt hoặc chưa về phòng.

Lý Ngọc Phượng quả quyết rằng trước khi ra ngoài rửa mặt, cô ta đã để đồng hồ trên bàn chung.

Hiện nay, ký túc xá đại học hầu hết là phòng tám người.

Một cửa ra vào, hai bên trái và phải đều có hai giường tầng.

Giữa phòng có hai chiếc bàn chung để mọi người cùng sử dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau