Quân Hôn Thập Niên 80, Cô Vợ Quân Nhân Xinh Đẹp Làm Giàu Nuôi Con
Chương 17: Cô Có Thể Đóng Góp Gì Cho Tứ Hóa? 2
Tô Nhiễm gói xong chiếc bánh bao cuối cùng, vỗ tay.
"Tôi đi viết kế hoạch khởi nghiệp đây, đoàn trưởng Lục, phiền anh trông nồi hộ."
Thấy cô đi vào phòng khách viết kế hoạch, còn làm ra vẻ nghiêm túc, khóe miệng Lục Hành lại nở nụ cười.
Giống như đứa trẻ, nghịch ngợm.
Nửa tiếng sau, ngửi thấy mùi bánh bao thịt, Tô Nhiễm mới ra ngoài.
"Wow, thơm quá!"
"Đây, mẻ đầu tiên vừa ra lò, cô nếm thử xem."
Lục Hành lấy bát, đầu tiên cho cô hai chiếc.
"Cảm ơn." Tô Nhiễm ngọt ngào cảm ơn, cầm đũa, gắp một chiếc bánh bao hình con vịt nhỏ, vui vẻ nói.
"Ôi chao, bánh bao tôi làm đẹp quá, không nỡ ăn."
"Vịt con, vịt con đừng trách tôi, bạn là món ngon nhân gian."
Nhìn dáng vẻ tự đắc của cô, Lục Hành không nhịn được.
"Không nỡ ăn thì để lại làm tác phẩm nghệ thuật ngắm đi."
Anh vừa dứt lời, Tô Nhiễm đã cắn một miếng.
"Ngon thật, mùi thơm của bột mì, nhân thịt cũng không tệ."
"Đoàn trưởng Lục, lần sau dạy tôi cách ướp nhân thịt nhé."
Lục Hành nghĩ cô vẫn muốn mở tiệm bánh bao, cân nhắc đề nghị: "Nếu muốn đi làm, tôi tìm cho cô một công việc nhẹ nhàng."
"Không cần đâu, tôi có thể dựa vào khả năng của mình tìm việc." Tô Nhiễm cười nói thêm: "Đoàn trưởng Lục, cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng sự nghiệp tôi muốn làm không phải là công việc gò bó theo khuôn phép đi làm tan làm đúng giờ đó."
Cô gái nhỏ khẩu khí lớn thật, còn nói làm sự nghiệp.
Được rồi, Lục Hành cảm thấy cô không đụng phải tường sẽ không quay đầu, khi gặp khó khăn sẽ tỉnh ngộ.
"Vậy tôi chúc cô buôn bán phát đạt trước."
"Cảm ơn." Tô Nhiễm cười đầy tự tin.
Tinh thần phấn chấn bay bổng trong ánh mắt, làm Lục Hành chói mắt, nhanh chóng thu lại ánh nhìn, tập trung ăn bánh bao trong bát.
Cô sắp đi du học, sau này chỉ có thể làm bạn.
Hai người ăn xong bánh bao, Hoàng Tú Mai ở nhà bên cạnh mang sang một bát lớn sủi cảo.
"Đoàn trưởng Lục, Tiểu Tô, nhà chị nấu sủi cảo xong rồi, mang một bát cho hai người nếm thử."
Tô Nhiễm lập tức đứng lên tiếp đón: "Cảm ơn chị dâu, bánh bao nhà bọn em cũng vừa hấp xong, chị mang vài cái về nhé."
"Không cần, nhà chị cũng có bánh bao rồi." Hoàng Tú Mai khách sáo nói.
"Chị dâu, chị mang vài cái cho con ăn nhé, có qua có lại, nếu không em ngại nhận sủi cảo của chị."
"Tôi đi viết kế hoạch khởi nghiệp đây, đoàn trưởng Lục, phiền anh trông nồi hộ."
Thấy cô đi vào phòng khách viết kế hoạch, còn làm ra vẻ nghiêm túc, khóe miệng Lục Hành lại nở nụ cười.
Giống như đứa trẻ, nghịch ngợm.
Nửa tiếng sau, ngửi thấy mùi bánh bao thịt, Tô Nhiễm mới ra ngoài.
"Wow, thơm quá!"
"Đây, mẻ đầu tiên vừa ra lò, cô nếm thử xem."
Lục Hành lấy bát, đầu tiên cho cô hai chiếc.
"Cảm ơn." Tô Nhiễm ngọt ngào cảm ơn, cầm đũa, gắp một chiếc bánh bao hình con vịt nhỏ, vui vẻ nói.
"Ôi chao, bánh bao tôi làm đẹp quá, không nỡ ăn."
"Vịt con, vịt con đừng trách tôi, bạn là món ngon nhân gian."
Nhìn dáng vẻ tự đắc của cô, Lục Hành không nhịn được.
"Không nỡ ăn thì để lại làm tác phẩm nghệ thuật ngắm đi."
Anh vừa dứt lời, Tô Nhiễm đã cắn một miếng.
"Ngon thật, mùi thơm của bột mì, nhân thịt cũng không tệ."
"Đoàn trưởng Lục, lần sau dạy tôi cách ướp nhân thịt nhé."
Lục Hành nghĩ cô vẫn muốn mở tiệm bánh bao, cân nhắc đề nghị: "Nếu muốn đi làm, tôi tìm cho cô một công việc nhẹ nhàng."
"Không cần đâu, tôi có thể dựa vào khả năng của mình tìm việc." Tô Nhiễm cười nói thêm: "Đoàn trưởng Lục, cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng sự nghiệp tôi muốn làm không phải là công việc gò bó theo khuôn phép đi làm tan làm đúng giờ đó."
Cô gái nhỏ khẩu khí lớn thật, còn nói làm sự nghiệp.
Được rồi, Lục Hành cảm thấy cô không đụng phải tường sẽ không quay đầu, khi gặp khó khăn sẽ tỉnh ngộ.
"Vậy tôi chúc cô buôn bán phát đạt trước."
"Cảm ơn." Tô Nhiễm cười đầy tự tin.
Tinh thần phấn chấn bay bổng trong ánh mắt, làm Lục Hành chói mắt, nhanh chóng thu lại ánh nhìn, tập trung ăn bánh bao trong bát.
Cô sắp đi du học, sau này chỉ có thể làm bạn.
Hai người ăn xong bánh bao, Hoàng Tú Mai ở nhà bên cạnh mang sang một bát lớn sủi cảo.
"Đoàn trưởng Lục, Tiểu Tô, nhà chị nấu sủi cảo xong rồi, mang một bát cho hai người nếm thử."
Tô Nhiễm lập tức đứng lên tiếp đón: "Cảm ơn chị dâu, bánh bao nhà bọn em cũng vừa hấp xong, chị mang vài cái về nhé."
"Không cần, nhà chị cũng có bánh bao rồi." Hoàng Tú Mai khách sáo nói.
"Chị dâu, chị mang vài cái cho con ăn nhé, có qua có lại, nếu không em ngại nhận sủi cảo của chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất