Chương 68: Quyển 2 Chương 10
Dù trong lòng cảm thấy biểu hiện của Triệu Đình Hạo có phần kỳ lạ, nhưng Tống Việt cũng không nói rõ được là lạ ở chỗ nào.
Y cẩn thận tự kiểm điểm bản thân một hồi, nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng chẳng biết mình đã nói gì sai mà nam nhân lại không vui như vậy.
Trên đường đi, trừ việc không ngồi chung xe ra thì thái độ của nam nhân vẫn dịu dàng như trước, tuy chưa nói lời nào, nhưng từ hành vi và ánh mắt luôn tỏa ra được sự quan tâm sâu sắc.
May mà giữa hai người còn có một kẻ biết nội tình, chính là Thượng Quan Vân. Trên đường có một con kỳ đà to như vậy ở chính giữa nên thời gian để hai người ở riêng với nhau không nhiều. Nhưng bầu không khí quỷ dị này vẫn cứ kéo dài như thế.
Trở về Biện Kinh, được tẩm bổ bằng các loại dược liệu quý báu, thân thể của Triệu Đình Hạo và Tống Việt đều hồi phục rất nhanh.
Mấy tháng sau, mùa hè oi bức cũng qua đi, thái y xác thực hai người đã hoàn toàn khang phục. Thiên tai cũng kết thúc, dân chúng ở những vùng gặp nạn đã bắt đầu xây dựng lại gia viên dưới sự giúp đỡ của triều đình, bóng ma tai họa cũng dần tan biến.
Vết thương trên thân xác có thể mờ đi, nhưng còn trong lòng, có thể xóa nhòa được chăng?
Tống Việt vẫn ở tại biệt viện lúc trước, nhưng Triệu Đình Hạo lại không hề xuất hiện ở chỗ này.
Tống Việt không rõ là chuyện gì xảy ra, chỉ cảm giác nam nhân khi vô tình khi cố ý rời xa y, đôi khi ngay cả ánh mắt cũng không buồn nhìn lại.
Nếu như tình trạng thế này diễn ra trong một hai ngày thì thôi, nhưng về kinh đã gần ba tháng, Tống Việt cũng tự mình phủ định.
Lẽ nào giống như người đời vẫn nói, nước đổ khó hốt?
Thấy chủ tử mày chau mặt ủ, nha hoàn Tiểu Thúy vẫn được an bài tới hầu hạ Tống Việt lại bắt đầu đưa biện pháp bậy bạ.
“Công tử, nếu Hoàng Thượng không chủ động, Ngài có thể chủ động mà!”
Trà trong miệng Tống Việt xém chút phun ra.
“Một cô nương chưa xuất giá có thể nói ra mấy lời này sao?”
Tiểu Thúy khinh bỉ nhìn qua, “Vâng, nô tỳ chưa lấy chồng, nhưng đừng coi nô tỳ như trẻ lên ba nhé! Mấy việc trước đây giữa Ngài và Hoàng thượng, nô tỳ còn không biết sao?”
Tống Việt nghe vậy xém chút bị sặc nước bọt.
“Ngươi! Ngươi không biết xấu hổ!”
Tiểu Thúy làm mặt quỷ với Tống Việt.
“Công tử, nói thật, hồi trước Ngài vứt bỏ Hoàng Thượng kiên quyết rời đi, còn hại Hoàng Thượng bị thương nặng như vậy, nô tỳ không thể nào hiểu được! Hoàng thượng đối tốt với Ngài như vậy, chỉ còn thiếu mỗi chưa móc tim ra thôi, làm sao Ngài bảo đi là đi được hả!”
Mí mắt Tống Việt giật giật, xem ra hôm nay Tiểu Thúy muốn tính toán thù xưa đây.
“Thì… Chuyện đó các ngươi không hiểu được đâu…”
Tiểu Thúy giậm chân nói, “Đúng, nô tỳ chả hiểu gì cả, bây giờ nô tỳ cũng không hiểu.”
“Công tử, lần trước xém chút nữa thì Ngài đánh mất Hoàng thượng, lần này Ngài còn không muốn chủ động nắm lấy Hoàng Thượng sao? Ngài lại muốn nhìn hạnh phúc bỏ chạy ngay trước mắt mình ư?”
Một câu đánh thức người trong mộng.
Tống Việt không nói, cúi đầu nhìn chiếc ly Cảnh Thái lam trong tay, ngón trỏ vô thức mâm mê bên miệng cốc.
________________________
Đêm xuống, Triệu Đình Hạo phê xong bản tấu chương cuối cùng.
“Không còn ư?”
Triệu Đình Hạo hỏi thái giám hầu hạ bên cạnh.
“Dạ bẩm Hoàng thượng, những tấu chương cần phê duyệt đều ở đây cả rồi ạ.”
Triệu Đình Hạo nhíu mày, bây giờ còn sớm, có lẽ Tống Việt chưa đi ngủ đâu, lúc này không biết phải đi đâu giết thời gian đây.
Ở Thượng thư phòng đọc sách thêm vài canh giờ, chắc chắn Tống Việt đã ngủ, Triệu Đình Hạo mới đi về phía biệt viện.
Thấy phòng y đã tắt đèn, Triệu Đình Hạo đẩy cửa bước vào.
Âm thanh khe khẽ vang lên, đèn trong phòng lập tức sáng rực.
Tống Việt tắt hỏa chiết tử trong tay, quay đầu nhìn Triệu Đình Hạo.
“Ngươi… chưa ngủ sao?”
Tống Việt đứng dậy, thắt dây lưng buộc tấm áo Nguyệt Nha.
“Tiểu Thúy nói quả không sai, ngươi vẫn chờ đến lúc ta ngủ mới đến xem ta.”
Nét mặt Triệu Đình Hạo không đổi, cũng không giải thích, chỉ nói, “Quấy rầy rồi, ta đi đây.”
Triệu Đình Hạo vừa xoay người, cánh cửa phía sau đã bị Tống Việt đóng lại.
“Nếu đã tới, thì đừng vội đi.”
Nam nhân nhìn Tống Việt trước mắt.
Trên thân mặc trường bào thanh lịch, Tống Việt đứng đó, trên trán hiện lên mười phần anh khí.
Đã không còn là con người nhu thuận dịu ngoan như trước, chỉ ánh mắt kia thôi, cũng đủ để Tống Việt thoát thai hoán cốt, không còn cảm nhận được một tia mỏng manh.
Trước mặt Tống Việt như vậy, đôi khi Triệu Đình Hạo còn cảm thấy có chút thiếu tự tin lạ kỳ.
“Bên kia có rượu, uống một chén với ta đi?”
Thanh âm của Tống Việt như có chứa ma lực, nam nhân không tự chủ được mà di động cước bộ.
Rượu được hâm nóng, xem ra Tống Việt đã chờ mình từ lâu, buồn cười là hắn vì muốn chờ y đi ngủ mà uổng công lãng phí mấy canh giờ tại thư phòng.
Trước kia dù tòng quân ở biên thùy nhưng tửu lượng của Tống Việt cũng không tốt lắm.
Hai người không nói năng gì, một chén lại một chén, uống một hồi liền cảm thấy có chút chuếnh choáng.
Bầu không khí dần ái muội, hai người dường như đều chờ đối phương đánh vỡ cục diện căng thẳng này.
Triệu Đình Hạo khẽ cắn môi, bỗng nhiên đứng dậy nói, “Đêm đã khuya, đi nghỉ sớm đi.”
Động tác quá bất ngờ, đánh rơi bình rượu trên bàn.
Thanh tửu mang theo mùi hương thanh thuần đổ vào long bào của hắn.
Tống Việt cả kinh, lập tức lấy khăn mềm trên bàn lau giùm hắn.
Tay còn chưa đụng vào thân thể hắn, liền bị nam nhân nắm lại.
Thanh âm của hắn mang theo khêu gợi, “Ngươi đang làm gì vậy?”
Tống Việt cũng không định nói nhiều, thả khăn tay, hôn lên môi nam nhân.
Nam nhân ban đầu kinh ngạc, nhưng sau đó liền nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn khó được sau nhiều ngày xa cách.
Tay Tống Việt vẫn chưa ngừng, khẽ run đi đến bên hông nam nhân, muốn cởi dây lưng của hắn.
Đương lúc mọi chuyện thuận lợi, nam nhân bỗng đẩy Tống Việt ra.
“Được rồi.”
Tống Việt sửng sốt, có chút không thể tin được nhìn nam nhân trước mắt.
“Tống Việt, ta thừa nhận, ta sợ ngươi rồi, phục ngươi rồi, được chưa?”
Nam nhân cười khổ nói, “Ta là người, không phải vật, ta có cảm giác! Hôm nay tâm tình ngươi tốt thì tới tìm ta, rồi đến hôm nào đó gặp phải chuyện quốc gia đại sự gì, có phải ngươi có thể giống như trước kia, dứt khoát vứt bỏ ta, ung dung xoay người rời đi?”
Nam nhân đổ đầy chén rượu, uống một hơi hết sạch, thần sắc chán chường.
“Ta đáng thất vọng, không rời ngươi được… Nhưng qua chuyện lần trước, ta sợ lắm… Ta không còn ôm ảo tưởng về ngươi nữa rồi… Cứ im lặng nhìn ngươi thôi, vậy là đủ rồi, vậy là đủ rồi…”
Ném cái chén trong tay đi, nam nhân nhấc cả bình rượu đổ thẳng vào miệng.
Hắn lắc lư đi đến bên cửa.
“Ta không trêu chọc ngươi, ngươi cũng đừng đến trêu chọc ta, được không?”
Dứt lời liền mở cửa, lảo đảo bước ra ngoài.
Còn chưa phản ứng lại sau cơn hoảng hốt vì bị nam nhân cự tuyệt, mãi khi gió thu lạnh lẽo ào ạt tiến vào, mới khiến Tống Việt tỉnh lại.
Tống Việt tự cười nhạo mình.
Quả nhiên là nghiệt do mình tạo ra phải do chính mình đến trả.
Lần trước đã làm nam nhân tổn thương quá sâu sắc, thậm chí còn khiến hắn nảy sinh sợ hãi.
Làm sao có thể khiến trái tim đã đóng chặt kia lại mở cửa đón chào?
Y không biết.
Mới uống rượu nên thân thể nóng lên, nhưng trái tim lại lạnh xuống.
Đã yêu say đắm, rồi lại thất lạc, hai loại cảm giác mâu thuẫn bỗng nhiên đan xen, khiến Tống Việt vô cùng khó chịu.
Nên để bản thân cẩn thận bình tĩnh lại.
Y bước về phía hồ sen ngoài phòng.
Trước kia có lần hai người đã ngồi thuyền du hồ, nhưng sợ y nhớ đến chuyện cũ nên Triệu Đình Hạo đã ra lệnh lấp đi. Về sau, nam nhân sợ y buồn chán, lại cho đào một hồ sen nhỏ hơn, thả vài con cá chép, để y hóng mát tiêu khiển.
Bây giờ nhớ lại, những ngày y mất ký ức đó, nam nhân đã luôn nơm nớp lo sợ như vậy. Làm việc gì cũng đều như bước trên băng mỏng, khẽ khàng thôi, chỉ sợ y có lại trí nhớ, chỉ sợ y rời đi.
Mà cuối cùng thì y cũng giống như nam nhân đoán vậy, bỏ đi không chút luyến lưu.
Chẳng trách bây giờ nam nhân không còn tin y, thậm chí còn sợ y nữa.
Tống Việt càng nghĩ thì lòng càng phiền muộn, chỉ có thể mượn rượu giải sầu.
Một ngụm rồi một ngụm thanh rượu đổ vào, Tống Việt chỉ hy vọng mình có thể say càng nhanh càng tốt.
Tiếc là càng uống thì nỗi sầu càng sâu, nhéo đến tim y đau như đổ máu.
Không biết uống bao lâu, có lẽ uống nhiều quá, Tống Việt ngồi trên ghế dài ở chòi nghỉ mát, thấy hình ảnh mờ ảo của mình trên mặt hồ.
Nước khẽ gợn sóng, ảnh kia chợt đổi hình, dường như là nam nhân đang mỉm cười với hắn.
“Triệu Đình Hạo…”
Tống Việt vươn tay, muốn xoa gương mặt hắn.
Ai ngờ thoáng một cái, thân hình đã rơi thẳng xuống ao.
Chìm trong dòng nước lạnh lẽo, Tống Việt vốn có thể tự bơi lên bờ, nhưng mặt nước mát rượi như có thể cởi bỏ những phiền toái trong lòng, y liền nghĩ, cứ ngâm mình trong nước một lúc cũng tốt.
Vì vậy Tống Việt liền thả lỏng thân thể, để tự mình phiêu du trong nước.
Khi đang chìm đắm trong những tâm tư rối loạn, cơ thể y bỗng bị kéo mạnh về phía trước, cả người bị ôm ngang eo nâng lên mặt nước.
Ý thức thoáng mơ hồ, nhưng khi Tống Việt nghe thấy nam nhân gọi tên y đầy lo lắng, trong lòng y len lén thở phào một hơi.
Cố tình không đáp lại nam nhân, Tống Việt nhắm chặt hai mắt.
Nam nhân vừa gọi tên y, vừa vỗ vỗ lên gương mặt.
Dùng ngón tay tìm được hơi thở của Tống Việt, nam nhân không để ý cả người ướt đẫm, ôm lấy Tống Việt chạy về phòng.
Vừa định phân phó cung tỳ đi truyền thái y, vạt áo Triệu Đình Hạo đột nhiên bị Tống Việt túm lấy.
Không kịp đề phòng, cả người hắn lăn lên giường, thừa cơ hội đó, Tống Việt điểm huyệt hắn, đặt hắn dưới thân mình.
Tống Việt ngồi trên người nam nhân, mái tóc dài đỏ rực chạm vào ngực hắn.
Những giọt nước trên tóc tí tách rơi vào làn da hở ra khi vạt áo xộc xệch.
Từ trên cao, Tống Việt nhìn xuống nam nhân, khóe môi khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Tống Việt cúi đầu, kề sát môi hắn, hơi thở thoảng qua gương mặt hắn.
Triệu Đình Hạo không thể dời đường nhìn, con mắt vẫn không nhúc nhích nhìn Tống Việt.
“Thừa nhận đi, ngươi yêu ta, vẫn luyến tiếc ta…”
Tống Việt vừa nói vừa xé rách những y phục vướng bận trên người Triệu Đình Hạo.
Nửa thân trên của nam nhân đã xích lõa.
Áo bào Nguyệt nha của Tống Việt gặp nước, đã dính chặt trên người y, để lộ ra những đường cong rõ rệt.
Giọt chu sa điểm giữa hàng mi, dưới ánh nến chiếu rọi, tỏa ra sắc màu yêu mị.
Triệu Đình Hạo không thể khống chế, cảm thấy miệng lưỡi đều khô.
“Nếu không thèm để ý ta, vì sao còn không đi luôn đi? Nếu thật bỏ được ta, cứ để ta chết đuối trong hồ là được rồi…”
Tống Việt dứt lời, liền đặt lên môi nam nhân một nụ hôn thật sâu.
Đó là vết cắn bướng bỉnh, rất nhanh, môi hai người đều đỏ lên.
Buông tha đôi môi ấy, Tống Việt liếm máu nơi khóe miệng.
“Đúng thế, ngươi sợ ta, sợ lại bị ta thương tổn, không dám đến gần ta nữa…”
Ngón tay Tống Việt từ trên cao lướt qua ngực nam nhân.
“Không sao, sau này, để ta yêu ngươi còn nhiều hơn ngươi thương ta, để ta theo đuổi ngươi, để ta không bao giờ rời xa ngươi nữa… Như vậy thì ngươi không cần lo lắng gì nữa rồi…”
Ngón tay đùa bỡn vẽ bậy đồ án linh tinh trước ngực nam nhân.
Triệu Đình Hạo không thể ức chế tiếng thở dốc nặng nề.
“Làm sao bây giờ? Hình như men rượu đã phát tác lợi hại rồi…”
Tống Việt cười xấu xa, giơ tay tự cởi trường bào trên người mình.
Y cẩn thận tự kiểm điểm bản thân một hồi, nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng chẳng biết mình đã nói gì sai mà nam nhân lại không vui như vậy.
Trên đường đi, trừ việc không ngồi chung xe ra thì thái độ của nam nhân vẫn dịu dàng như trước, tuy chưa nói lời nào, nhưng từ hành vi và ánh mắt luôn tỏa ra được sự quan tâm sâu sắc.
May mà giữa hai người còn có một kẻ biết nội tình, chính là Thượng Quan Vân. Trên đường có một con kỳ đà to như vậy ở chính giữa nên thời gian để hai người ở riêng với nhau không nhiều. Nhưng bầu không khí quỷ dị này vẫn cứ kéo dài như thế.
Trở về Biện Kinh, được tẩm bổ bằng các loại dược liệu quý báu, thân thể của Triệu Đình Hạo và Tống Việt đều hồi phục rất nhanh.
Mấy tháng sau, mùa hè oi bức cũng qua đi, thái y xác thực hai người đã hoàn toàn khang phục. Thiên tai cũng kết thúc, dân chúng ở những vùng gặp nạn đã bắt đầu xây dựng lại gia viên dưới sự giúp đỡ của triều đình, bóng ma tai họa cũng dần tan biến.
Vết thương trên thân xác có thể mờ đi, nhưng còn trong lòng, có thể xóa nhòa được chăng?
Tống Việt vẫn ở tại biệt viện lúc trước, nhưng Triệu Đình Hạo lại không hề xuất hiện ở chỗ này.
Tống Việt không rõ là chuyện gì xảy ra, chỉ cảm giác nam nhân khi vô tình khi cố ý rời xa y, đôi khi ngay cả ánh mắt cũng không buồn nhìn lại.
Nếu như tình trạng thế này diễn ra trong một hai ngày thì thôi, nhưng về kinh đã gần ba tháng, Tống Việt cũng tự mình phủ định.
Lẽ nào giống như người đời vẫn nói, nước đổ khó hốt?
Thấy chủ tử mày chau mặt ủ, nha hoàn Tiểu Thúy vẫn được an bài tới hầu hạ Tống Việt lại bắt đầu đưa biện pháp bậy bạ.
“Công tử, nếu Hoàng Thượng không chủ động, Ngài có thể chủ động mà!”
Trà trong miệng Tống Việt xém chút phun ra.
“Một cô nương chưa xuất giá có thể nói ra mấy lời này sao?”
Tiểu Thúy khinh bỉ nhìn qua, “Vâng, nô tỳ chưa lấy chồng, nhưng đừng coi nô tỳ như trẻ lên ba nhé! Mấy việc trước đây giữa Ngài và Hoàng thượng, nô tỳ còn không biết sao?”
Tống Việt nghe vậy xém chút bị sặc nước bọt.
“Ngươi! Ngươi không biết xấu hổ!”
Tiểu Thúy làm mặt quỷ với Tống Việt.
“Công tử, nói thật, hồi trước Ngài vứt bỏ Hoàng Thượng kiên quyết rời đi, còn hại Hoàng Thượng bị thương nặng như vậy, nô tỳ không thể nào hiểu được! Hoàng thượng đối tốt với Ngài như vậy, chỉ còn thiếu mỗi chưa móc tim ra thôi, làm sao Ngài bảo đi là đi được hả!”
Mí mắt Tống Việt giật giật, xem ra hôm nay Tiểu Thúy muốn tính toán thù xưa đây.
“Thì… Chuyện đó các ngươi không hiểu được đâu…”
Tiểu Thúy giậm chân nói, “Đúng, nô tỳ chả hiểu gì cả, bây giờ nô tỳ cũng không hiểu.”
“Công tử, lần trước xém chút nữa thì Ngài đánh mất Hoàng thượng, lần này Ngài còn không muốn chủ động nắm lấy Hoàng Thượng sao? Ngài lại muốn nhìn hạnh phúc bỏ chạy ngay trước mắt mình ư?”
Một câu đánh thức người trong mộng.
Tống Việt không nói, cúi đầu nhìn chiếc ly Cảnh Thái lam trong tay, ngón trỏ vô thức mâm mê bên miệng cốc.
________________________
Đêm xuống, Triệu Đình Hạo phê xong bản tấu chương cuối cùng.
“Không còn ư?”
Triệu Đình Hạo hỏi thái giám hầu hạ bên cạnh.
“Dạ bẩm Hoàng thượng, những tấu chương cần phê duyệt đều ở đây cả rồi ạ.”
Triệu Đình Hạo nhíu mày, bây giờ còn sớm, có lẽ Tống Việt chưa đi ngủ đâu, lúc này không biết phải đi đâu giết thời gian đây.
Ở Thượng thư phòng đọc sách thêm vài canh giờ, chắc chắn Tống Việt đã ngủ, Triệu Đình Hạo mới đi về phía biệt viện.
Thấy phòng y đã tắt đèn, Triệu Đình Hạo đẩy cửa bước vào.
Âm thanh khe khẽ vang lên, đèn trong phòng lập tức sáng rực.
Tống Việt tắt hỏa chiết tử trong tay, quay đầu nhìn Triệu Đình Hạo.
“Ngươi… chưa ngủ sao?”
Tống Việt đứng dậy, thắt dây lưng buộc tấm áo Nguyệt Nha.
“Tiểu Thúy nói quả không sai, ngươi vẫn chờ đến lúc ta ngủ mới đến xem ta.”
Nét mặt Triệu Đình Hạo không đổi, cũng không giải thích, chỉ nói, “Quấy rầy rồi, ta đi đây.”
Triệu Đình Hạo vừa xoay người, cánh cửa phía sau đã bị Tống Việt đóng lại.
“Nếu đã tới, thì đừng vội đi.”
Nam nhân nhìn Tống Việt trước mắt.
Trên thân mặc trường bào thanh lịch, Tống Việt đứng đó, trên trán hiện lên mười phần anh khí.
Đã không còn là con người nhu thuận dịu ngoan như trước, chỉ ánh mắt kia thôi, cũng đủ để Tống Việt thoát thai hoán cốt, không còn cảm nhận được một tia mỏng manh.
Trước mặt Tống Việt như vậy, đôi khi Triệu Đình Hạo còn cảm thấy có chút thiếu tự tin lạ kỳ.
“Bên kia có rượu, uống một chén với ta đi?”
Thanh âm của Tống Việt như có chứa ma lực, nam nhân không tự chủ được mà di động cước bộ.
Rượu được hâm nóng, xem ra Tống Việt đã chờ mình từ lâu, buồn cười là hắn vì muốn chờ y đi ngủ mà uổng công lãng phí mấy canh giờ tại thư phòng.
Trước kia dù tòng quân ở biên thùy nhưng tửu lượng của Tống Việt cũng không tốt lắm.
Hai người không nói năng gì, một chén lại một chén, uống một hồi liền cảm thấy có chút chuếnh choáng.
Bầu không khí dần ái muội, hai người dường như đều chờ đối phương đánh vỡ cục diện căng thẳng này.
Triệu Đình Hạo khẽ cắn môi, bỗng nhiên đứng dậy nói, “Đêm đã khuya, đi nghỉ sớm đi.”
Động tác quá bất ngờ, đánh rơi bình rượu trên bàn.
Thanh tửu mang theo mùi hương thanh thuần đổ vào long bào của hắn.
Tống Việt cả kinh, lập tức lấy khăn mềm trên bàn lau giùm hắn.
Tay còn chưa đụng vào thân thể hắn, liền bị nam nhân nắm lại.
Thanh âm của hắn mang theo khêu gợi, “Ngươi đang làm gì vậy?”
Tống Việt cũng không định nói nhiều, thả khăn tay, hôn lên môi nam nhân.
Nam nhân ban đầu kinh ngạc, nhưng sau đó liền nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn khó được sau nhiều ngày xa cách.
Tay Tống Việt vẫn chưa ngừng, khẽ run đi đến bên hông nam nhân, muốn cởi dây lưng của hắn.
Đương lúc mọi chuyện thuận lợi, nam nhân bỗng đẩy Tống Việt ra.
“Được rồi.”
Tống Việt sửng sốt, có chút không thể tin được nhìn nam nhân trước mắt.
“Tống Việt, ta thừa nhận, ta sợ ngươi rồi, phục ngươi rồi, được chưa?”
Nam nhân cười khổ nói, “Ta là người, không phải vật, ta có cảm giác! Hôm nay tâm tình ngươi tốt thì tới tìm ta, rồi đến hôm nào đó gặp phải chuyện quốc gia đại sự gì, có phải ngươi có thể giống như trước kia, dứt khoát vứt bỏ ta, ung dung xoay người rời đi?”
Nam nhân đổ đầy chén rượu, uống một hơi hết sạch, thần sắc chán chường.
“Ta đáng thất vọng, không rời ngươi được… Nhưng qua chuyện lần trước, ta sợ lắm… Ta không còn ôm ảo tưởng về ngươi nữa rồi… Cứ im lặng nhìn ngươi thôi, vậy là đủ rồi, vậy là đủ rồi…”
Ném cái chén trong tay đi, nam nhân nhấc cả bình rượu đổ thẳng vào miệng.
Hắn lắc lư đi đến bên cửa.
“Ta không trêu chọc ngươi, ngươi cũng đừng đến trêu chọc ta, được không?”
Dứt lời liền mở cửa, lảo đảo bước ra ngoài.
Còn chưa phản ứng lại sau cơn hoảng hốt vì bị nam nhân cự tuyệt, mãi khi gió thu lạnh lẽo ào ạt tiến vào, mới khiến Tống Việt tỉnh lại.
Tống Việt tự cười nhạo mình.
Quả nhiên là nghiệt do mình tạo ra phải do chính mình đến trả.
Lần trước đã làm nam nhân tổn thương quá sâu sắc, thậm chí còn khiến hắn nảy sinh sợ hãi.
Làm sao có thể khiến trái tim đã đóng chặt kia lại mở cửa đón chào?
Y không biết.
Mới uống rượu nên thân thể nóng lên, nhưng trái tim lại lạnh xuống.
Đã yêu say đắm, rồi lại thất lạc, hai loại cảm giác mâu thuẫn bỗng nhiên đan xen, khiến Tống Việt vô cùng khó chịu.
Nên để bản thân cẩn thận bình tĩnh lại.
Y bước về phía hồ sen ngoài phòng.
Trước kia có lần hai người đã ngồi thuyền du hồ, nhưng sợ y nhớ đến chuyện cũ nên Triệu Đình Hạo đã ra lệnh lấp đi. Về sau, nam nhân sợ y buồn chán, lại cho đào một hồ sen nhỏ hơn, thả vài con cá chép, để y hóng mát tiêu khiển.
Bây giờ nhớ lại, những ngày y mất ký ức đó, nam nhân đã luôn nơm nớp lo sợ như vậy. Làm việc gì cũng đều như bước trên băng mỏng, khẽ khàng thôi, chỉ sợ y có lại trí nhớ, chỉ sợ y rời đi.
Mà cuối cùng thì y cũng giống như nam nhân đoán vậy, bỏ đi không chút luyến lưu.
Chẳng trách bây giờ nam nhân không còn tin y, thậm chí còn sợ y nữa.
Tống Việt càng nghĩ thì lòng càng phiền muộn, chỉ có thể mượn rượu giải sầu.
Một ngụm rồi một ngụm thanh rượu đổ vào, Tống Việt chỉ hy vọng mình có thể say càng nhanh càng tốt.
Tiếc là càng uống thì nỗi sầu càng sâu, nhéo đến tim y đau như đổ máu.
Không biết uống bao lâu, có lẽ uống nhiều quá, Tống Việt ngồi trên ghế dài ở chòi nghỉ mát, thấy hình ảnh mờ ảo của mình trên mặt hồ.
Nước khẽ gợn sóng, ảnh kia chợt đổi hình, dường như là nam nhân đang mỉm cười với hắn.
“Triệu Đình Hạo…”
Tống Việt vươn tay, muốn xoa gương mặt hắn.
Ai ngờ thoáng một cái, thân hình đã rơi thẳng xuống ao.
Chìm trong dòng nước lạnh lẽo, Tống Việt vốn có thể tự bơi lên bờ, nhưng mặt nước mát rượi như có thể cởi bỏ những phiền toái trong lòng, y liền nghĩ, cứ ngâm mình trong nước một lúc cũng tốt.
Vì vậy Tống Việt liền thả lỏng thân thể, để tự mình phiêu du trong nước.
Khi đang chìm đắm trong những tâm tư rối loạn, cơ thể y bỗng bị kéo mạnh về phía trước, cả người bị ôm ngang eo nâng lên mặt nước.
Ý thức thoáng mơ hồ, nhưng khi Tống Việt nghe thấy nam nhân gọi tên y đầy lo lắng, trong lòng y len lén thở phào một hơi.
Cố tình không đáp lại nam nhân, Tống Việt nhắm chặt hai mắt.
Nam nhân vừa gọi tên y, vừa vỗ vỗ lên gương mặt.
Dùng ngón tay tìm được hơi thở của Tống Việt, nam nhân không để ý cả người ướt đẫm, ôm lấy Tống Việt chạy về phòng.
Vừa định phân phó cung tỳ đi truyền thái y, vạt áo Triệu Đình Hạo đột nhiên bị Tống Việt túm lấy.
Không kịp đề phòng, cả người hắn lăn lên giường, thừa cơ hội đó, Tống Việt điểm huyệt hắn, đặt hắn dưới thân mình.
Tống Việt ngồi trên người nam nhân, mái tóc dài đỏ rực chạm vào ngực hắn.
Những giọt nước trên tóc tí tách rơi vào làn da hở ra khi vạt áo xộc xệch.
Từ trên cao, Tống Việt nhìn xuống nam nhân, khóe môi khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Tống Việt cúi đầu, kề sát môi hắn, hơi thở thoảng qua gương mặt hắn.
Triệu Đình Hạo không thể dời đường nhìn, con mắt vẫn không nhúc nhích nhìn Tống Việt.
“Thừa nhận đi, ngươi yêu ta, vẫn luyến tiếc ta…”
Tống Việt vừa nói vừa xé rách những y phục vướng bận trên người Triệu Đình Hạo.
Nửa thân trên của nam nhân đã xích lõa.
Áo bào Nguyệt nha của Tống Việt gặp nước, đã dính chặt trên người y, để lộ ra những đường cong rõ rệt.
Giọt chu sa điểm giữa hàng mi, dưới ánh nến chiếu rọi, tỏa ra sắc màu yêu mị.
Triệu Đình Hạo không thể khống chế, cảm thấy miệng lưỡi đều khô.
“Nếu không thèm để ý ta, vì sao còn không đi luôn đi? Nếu thật bỏ được ta, cứ để ta chết đuối trong hồ là được rồi…”
Tống Việt dứt lời, liền đặt lên môi nam nhân một nụ hôn thật sâu.
Đó là vết cắn bướng bỉnh, rất nhanh, môi hai người đều đỏ lên.
Buông tha đôi môi ấy, Tống Việt liếm máu nơi khóe miệng.
“Đúng thế, ngươi sợ ta, sợ lại bị ta thương tổn, không dám đến gần ta nữa…”
Ngón tay Tống Việt từ trên cao lướt qua ngực nam nhân.
“Không sao, sau này, để ta yêu ngươi còn nhiều hơn ngươi thương ta, để ta theo đuổi ngươi, để ta không bao giờ rời xa ngươi nữa… Như vậy thì ngươi không cần lo lắng gì nữa rồi…”
Ngón tay đùa bỡn vẽ bậy đồ án linh tinh trước ngực nam nhân.
Triệu Đình Hạo không thể ức chế tiếng thở dốc nặng nề.
“Làm sao bây giờ? Hình như men rượu đã phát tác lợi hại rồi…”
Tống Việt cười xấu xa, giơ tay tự cởi trường bào trên người mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất