Chương 20
Thì ra sức ảnh hưởng của Lục Thiên Húc đối với tôi cũng không lớn như tôi tưởng tượng, tôi không có ăn như điên, cũng không có mua sắm như điên, càng không có đi đến những nơi trụy lạc làm hỏng cuộc sống của mình, rất may là tôi không dính phải di chứng thất tình.
Thế giới này lớn như vậy, chuyện lý thú nhiều như vậy, làm gì có chuyện thiếu vắng ai đó là không sống nổi?
Tôi tiếp tục sống những ngày tháng ngon lành cành đào của mình, đương nhiên, cuộc sống này chỉ giới hạn ở 2D, về phần 3D, mấy kẻ suốt ngày ru rú ở nhà đến độ không có đứa bạn nào nhất định không phải chỉ mình tôi.
Nói trở lại, kể từ sau buổi offline, tình cảm giữa mấy bà hủ nữ kia thay đổi một cách chóng mặt, nếu như dùng “Tương nhu dĩ mạt” để hình dung trạng thái của mấy bả trước buổi offline, vậy thì ngoại trừ “Thiên lôi câu địa hỏa”, tôi không còn nghĩ ra được từ nào để hình dung trạng thái của mấy bả sau buổi offline.
*Tương nhu dĩ mạt: nói về hai con cá sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn mà đã dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, nghĩa bóng là cứu trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn. Thiên lôi câu địa hỏa: sấm sét hấp dẫn lửa đất.
Một đám con gái không biết xấu hổ bắt đầu tụ tập có mục đích, ỷ rằng có tôi làm chỗ dựa, mấy bả không sợ ai trong box, đi khắp nơi tác oai tác oái, đùa xong cái này rồi xí xớn cái nọ, cuộc sống đúng là quá bận rộn.
Mà thành quả bận rộn của mấy bả chính là mang đến cho box không ít tinh (thần) thần (kinh) văn minh, cũng chính là một áng văn Cửu Gấu anh ơi em à cả nhà ới, còn có thêm một bộ Quay Meo cao H khiến tôi không đành lòng nhìn thẳng.
Thế nhưng, mục đích của mấy bả không chỉ giới hạn ở đó, thế lực tà ác của mấy bả bắt đầu đi truyền bá truyền đạo, định bụng làm bẩn tất cả tai mắt của thành viên trong box, mấy bả truyền bá Cửu Gấu mới là vương đạo, rồi lại tuyên truyền đạo phái Quay Meo.
Đối với mấy trò ở trên, tôi tỏ vẻ rất bình tĩnh, không ủng hộ cũng không phản đối, bởi vì tôi không cảm thấy mấy thứ này có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, cho nên tôi thực hiện chính sách hành động trước sau như một —— mặc cho mấy bả chơi, mặc cho mấy bả quậy, mấy bả mà vui, nói không chừng tôi còn có thể nhìn thấy vài bộ tôi phản công; nếu mấy bả mất hứng, ha ha, tôi dám đảm bảo, trong vòng 24 tiếng đồng hồ, tôi nhất định có thể thấy đủ loại hệ liệt H văn tôi bị SM, ngẫm lại cũng hơi buồn tí xíu.
Cuộc sống và con đường làm gay của tôi vẫn hết sức đáng rầu, quyền quyết định phản công đều nằm trong tay mấy bà hủ nữ, cái việc bị mấy bả gọi là hiện tượng siêu nhiên phản xã hội phản nhân loại đó đậu má chỉ có thể xuất hiện ở trong truyện.
Tôi đây chỉ biết rầu rĩ cảm thán.
Nhưng mà thú thật là, tôi rất hài lòng với cách mấy bả không đối xử với tôi như người ngoài, chẳng qua từ khi CP của tôi và Quay Đầu được cha mẹ trong giới của hai bên tán thành, thái độ mặt dày mày dạn nhận Quay Đầu làm con rể của mấy bả khiến tôi rất khó ở.
Nói thật là kiểu khó đỡ nào cũng có, có chạy đến weibo của Quay Đầu bảo cậu ấy phải đối xử tốt với tôi bla bla bla; có mặt đối mặt với fan của Quay Đầu, nói sau này đều là thông gia, đòi follow lẫn nhau; cũng không thiếu người xông vào hội fan của Quay Đầu, còn cưỡng ép kéo tôi vào trong đó.
Đậu má làm như chuyện đó có thiệt vậy.
Nhưng mà nếu nhắc đến CP của tôi và Quay Đầu, cái này mới được xem là chuyện hệ trọng.
Sự kiện “qua cửa thông gia” nho nhỏ của tôi và cậu ta đột nhiên phổ biến khắp các trang Tieba anime và võng phối.
Mỗi ngày vừa bật Tieba là có thể trông thấy một đám người khoác clone fan võng phối Quay Đầu tới trước cửa cầu hôn, còn phe hủ nữ bên tôi thì hí hửng nói: “Ôi chao, ông bà thông gia ơi, ngày mai chúng tôi đưa của hồi môn cho ông bà nhá.”
Weibo thì càng hãi, ngày nào weibo của tôi cũng nhận được vô số tin nhắn và AT.
Nhìn cả đống bình luận và tin nhắn riêng “Chúc hai người hạnh phúc!!!” “Tình yêu thật sự kìa TwT!” “Xin hãy chăm sóc chính chủ của bọn em thiệt tốt ╰ ( ̄ω ̄o)” “Anh có phải là nương nương ven hồ Đại Minh [1] không! QAQ!!” “Giao chính chủ cho anh đó _ (:з “∠)_!”, tôi cũng có lòng mà không có sức, vì vậy tôi đăng một cái weibo:
Loài người kia, hơi quá đáng rồi đó. Tôi không phải là loại người sẽ xuống tay với đàn em của mình được không? Có thể nào tăng chút độ tín nhiệm với nhân phẩm của tôi không? ( ╰ _ ╯ )#
Chưa đầy một phút, tôi liên tiếp nhận được bình luận “Nương nương nghịch ngợm ghê” “Nương nương ngạo kiều” “Xù lông rồi!!” “@Quay Đầu mau tới trông chừng nè!!”
Tôi đây tiều tụy cười nhạt một tiếng.
Thật ra tôi nên sớm biết tính xấu của đám người kia.
Tôi lại còn vọng tưởng bọn họ có thể có chút tính người, quả nhiên tôi quá ngây thơ rồi.
__________________
[1] Giải thích cụm từ “ven hồ Đại Minh”: Hồ Đại Minh là một cái hồ nổi tiếng và to nhất ở thành phố Tế Nam. Nhiều năm trước, một câu nghe có vẻ bình thường trong Hoàn Châu Cách Cách là “Hoàng thượng, ngài có còn nhớ Hạ Vũ Hà ven hồ Đại Minh năm đó không?” gần đây lại trở thành câu thông dụng của cư dân mạng. Mỗi khi hồi tưởng lại quá khứ, cư dân mạng sẽ lập tức liên tưởng đến hồ Đại Minh.
Thế giới này lớn như vậy, chuyện lý thú nhiều như vậy, làm gì có chuyện thiếu vắng ai đó là không sống nổi?
Tôi tiếp tục sống những ngày tháng ngon lành cành đào của mình, đương nhiên, cuộc sống này chỉ giới hạn ở 2D, về phần 3D, mấy kẻ suốt ngày ru rú ở nhà đến độ không có đứa bạn nào nhất định không phải chỉ mình tôi.
Nói trở lại, kể từ sau buổi offline, tình cảm giữa mấy bà hủ nữ kia thay đổi một cách chóng mặt, nếu như dùng “Tương nhu dĩ mạt” để hình dung trạng thái của mấy bả trước buổi offline, vậy thì ngoại trừ “Thiên lôi câu địa hỏa”, tôi không còn nghĩ ra được từ nào để hình dung trạng thái của mấy bả sau buổi offline.
*Tương nhu dĩ mạt: nói về hai con cá sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn mà đã dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, nghĩa bóng là cứu trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn. Thiên lôi câu địa hỏa: sấm sét hấp dẫn lửa đất.
Một đám con gái không biết xấu hổ bắt đầu tụ tập có mục đích, ỷ rằng có tôi làm chỗ dựa, mấy bả không sợ ai trong box, đi khắp nơi tác oai tác oái, đùa xong cái này rồi xí xớn cái nọ, cuộc sống đúng là quá bận rộn.
Mà thành quả bận rộn của mấy bả chính là mang đến cho box không ít tinh (thần) thần (kinh) văn minh, cũng chính là một áng văn Cửu Gấu anh ơi em à cả nhà ới, còn có thêm một bộ Quay Meo cao H khiến tôi không đành lòng nhìn thẳng.
Thế nhưng, mục đích của mấy bả không chỉ giới hạn ở đó, thế lực tà ác của mấy bả bắt đầu đi truyền bá truyền đạo, định bụng làm bẩn tất cả tai mắt của thành viên trong box, mấy bả truyền bá Cửu Gấu mới là vương đạo, rồi lại tuyên truyền đạo phái Quay Meo.
Đối với mấy trò ở trên, tôi tỏ vẻ rất bình tĩnh, không ủng hộ cũng không phản đối, bởi vì tôi không cảm thấy mấy thứ này có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, cho nên tôi thực hiện chính sách hành động trước sau như một —— mặc cho mấy bả chơi, mặc cho mấy bả quậy, mấy bả mà vui, nói không chừng tôi còn có thể nhìn thấy vài bộ tôi phản công; nếu mấy bả mất hứng, ha ha, tôi dám đảm bảo, trong vòng 24 tiếng đồng hồ, tôi nhất định có thể thấy đủ loại hệ liệt H văn tôi bị SM, ngẫm lại cũng hơi buồn tí xíu.
Cuộc sống và con đường làm gay của tôi vẫn hết sức đáng rầu, quyền quyết định phản công đều nằm trong tay mấy bà hủ nữ, cái việc bị mấy bả gọi là hiện tượng siêu nhiên phản xã hội phản nhân loại đó đậu má chỉ có thể xuất hiện ở trong truyện.
Tôi đây chỉ biết rầu rĩ cảm thán.
Nhưng mà thú thật là, tôi rất hài lòng với cách mấy bả không đối xử với tôi như người ngoài, chẳng qua từ khi CP của tôi và Quay Đầu được cha mẹ trong giới của hai bên tán thành, thái độ mặt dày mày dạn nhận Quay Đầu làm con rể của mấy bả khiến tôi rất khó ở.
Nói thật là kiểu khó đỡ nào cũng có, có chạy đến weibo của Quay Đầu bảo cậu ấy phải đối xử tốt với tôi bla bla bla; có mặt đối mặt với fan của Quay Đầu, nói sau này đều là thông gia, đòi follow lẫn nhau; cũng không thiếu người xông vào hội fan của Quay Đầu, còn cưỡng ép kéo tôi vào trong đó.
Đậu má làm như chuyện đó có thiệt vậy.
Nhưng mà nếu nhắc đến CP của tôi và Quay Đầu, cái này mới được xem là chuyện hệ trọng.
Sự kiện “qua cửa thông gia” nho nhỏ của tôi và cậu ta đột nhiên phổ biến khắp các trang Tieba anime và võng phối.
Mỗi ngày vừa bật Tieba là có thể trông thấy một đám người khoác clone fan võng phối Quay Đầu tới trước cửa cầu hôn, còn phe hủ nữ bên tôi thì hí hửng nói: “Ôi chao, ông bà thông gia ơi, ngày mai chúng tôi đưa của hồi môn cho ông bà nhá.”
Weibo thì càng hãi, ngày nào weibo của tôi cũng nhận được vô số tin nhắn và AT.
Nhìn cả đống bình luận và tin nhắn riêng “Chúc hai người hạnh phúc!!!” “Tình yêu thật sự kìa TwT!” “Xin hãy chăm sóc chính chủ của bọn em thiệt tốt ╰ ( ̄ω ̄o)” “Anh có phải là nương nương ven hồ Đại Minh [1] không! QAQ!!” “Giao chính chủ cho anh đó _ (:з “∠)_!”, tôi cũng có lòng mà không có sức, vì vậy tôi đăng một cái weibo:
Loài người kia, hơi quá đáng rồi đó. Tôi không phải là loại người sẽ xuống tay với đàn em của mình được không? Có thể nào tăng chút độ tín nhiệm với nhân phẩm của tôi không? ( ╰ _ ╯ )#
Chưa đầy một phút, tôi liên tiếp nhận được bình luận “Nương nương nghịch ngợm ghê” “Nương nương ngạo kiều” “Xù lông rồi!!” “@Quay Đầu mau tới trông chừng nè!!”
Tôi đây tiều tụy cười nhạt một tiếng.
Thật ra tôi nên sớm biết tính xấu của đám người kia.
Tôi lại còn vọng tưởng bọn họ có thể có chút tính người, quả nhiên tôi quá ngây thơ rồi.
__________________
[1] Giải thích cụm từ “ven hồ Đại Minh”: Hồ Đại Minh là một cái hồ nổi tiếng và to nhất ở thành phố Tế Nam. Nhiều năm trước, một câu nghe có vẻ bình thường trong Hoàn Châu Cách Cách là “Hoàng thượng, ngài có còn nhớ Hạ Vũ Hà ven hồ Đại Minh năm đó không?” gần đây lại trở thành câu thông dụng của cư dân mạng. Mỗi khi hồi tưởng lại quá khứ, cư dân mạng sẽ lập tức liên tưởng đến hồ Đại Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất