Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu

Chương 7: Tiểu Hồ Ly Yếu Ớt

Trước Sau
“Dựa tường, đứng thẳng cho tốt.”

Nguyên Cẩn Trần một phen kéo cô, sau đó đem cô ấn ở trên tường. Làm cho Tô Âm Âm đau đến nổi nước mắt mơ hồ, ra sức mà giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.

“Buông tay, Anh làm tôi đau.”

“Yếu đuối.”

Nguyên Cẩn Trần cúi đầu, cổ tay mảnh khảnh bị hắn nắm trở nên xanh tím nhìn thấy mà ghê người, hắn không tin nổi trừng mắt thật lớn, đây là do hắn làm sao?

Tô Âm Âm không dám sờ vào cổ tay của mình, vừa ủy khuất vừa tức giận quát lên: “Anh có phải bị bệnh hay không? Dùng sức lớn như vậy làm cái gì? Cái đồ đàn ông dã man! Sao anh không nói gì? Quân tử động khẩu không động thủ, anh không biết hay so?”

Hơi thở trên người Nguyên cẩn Trần trở nên thật dọa người.

Hắn áp chế tính tình nói. “Chờ đó, tôi đi lấy thuốc mỡ bôi cho cô”

“Hừ!”

Tô Âm Âm rất tức giận, một chút đều không muốn phản ứng lại hắn. Cô ngồi trên sô pha nhìn hắn dùng nước thuốc bôi lên cổ tay xanh tím của chính mình.

Thật sự rất đau.

“Rất đau sao?”



Nguyễn Cẩn Trần nhìn khuôn mặt nhỏ khóc như mưa, thì cau mày nghĩ vừa rồi hắn thật sự là không có dùng lực mà.

“Anh nghĩ xem bị như vậy có đau hay không? đều sưng lên rồi, sưng lên rồi anh không nhìn thấy hả?”

Tô Âm Âm thực sự rất tức giận, còn nâng lên cô tay sưng lên như móng heo lên cho hắn nhìn.

“Vậy cô chịu đựng một chút.” Nguyên Cẩn Trần muốn nói lại thôi.

Tô Âm Âm xem như đã hiểu ý tứ của hắn, Cô khó chịu nói, “Tôi nói với anh, tôi thật sự không phải là sợ đau đâu. mà là do thân thể này dùng không tốt.”

“Đúng, đúng là như vậy đó.”

Tô Âm Âm quệt miệng, cúi đầu xuống vừa lúc nhìn thấy sống mũi cao thẳng của hắn, nghĩ trong lòng cái mũi này còn khá xinh đẹp đó. Tuy rằng không bằng thất ca của cô, nhưng nhìn cũng không kém bao nhiêu. Hắn chuyên tâm xoa bóp cổ tay bầm tím, lực đạo vừa đủ.

Đi vào dị thế, cô vẫn luôn rất sợ hãi.

Bất ngờ lại được người ta ôn nhu che chở, làm cho cô có chút cảm động.

Cô nghĩ hắn thật sự là một người tốt.

“Di động tôi đã giúp cô mua lại, số điện thoại của tôi cũng đã được lưu vào. Còn số của những người khác cô tự mình tìm cách lấy lại. ”

Nguyên Cẩn Trần vừa ngẩng đầu lên đúng lúc đối diện với ánh mắt cô đang nhìn hắn, sợ cô nhìn không rõ hắn còn đưa đầu sát lại gần. Tô Âm Âm phục hồi tinh thần, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang đến gần, liền nhấc chân đạp qua. Nguyên Cẩn Trần giống như phản xạ có điều kiện bắt lấy cổ chân của cô, vừa lúc nhìn đến *****

Người từ trước đến nay luôn giữ được bình tĩnh bỗng nhiên ngẩn người.



Hắn còn lưu luyến nhéo nhéo bàn chân của cô, sau đó mới nhanh chóng đem chân cô buông xuống.

“A! Đồ lưu manh, anh nhìn nơi nào đó hả?”

Tô Âm Âm vội đem váy đè lại, không nghĩ tới chân lại đá vào cạnh bàn, làm cô đau tới nổi thiếu chút nữa thì ngất đi. tổn thọ a, cô và hắn chắc chắn là do trời sinh không hợp nhau, nếu không mới gặp sao lại bị thương nhiều đến vậy chứ?

“Nguyên Cẩn Trần, Anh vô sỉ! Thật đê tiện! Anh là đồ không biết xấu hổ.”

“Chính cô muốn đá tôi, Chẳng lẽ chuyện này còn trách tôi? Không phải cô còn mặc quần trong sao, mà dù cô có không mặc, tôi cũng có thể thấy cái gì hả?”

Nguyên Cẩn Trần cảm thấy chính mình thật oan uổng, chuyện này là do hắn cố ý sao? Đương nhiên là không phải rồi, nhưng những lời nói của cô vẫn khiến hắn tức giận. hắn nhìn vợ mình chẳng lẽ đây không phải là chuyện đương nhiên sao?

Hắn còn chưa nói dứt lời thì đã làm cho Tô Âm Âm hoàn toàn nổi giận.

Cô bất chấp cái chân đau của mình, nhào lên người của Nguyên Cẩn Trần mà cắn xé. Nguyên Cẩn Trần lại không dám động, sợ làm cô bị thương. Hắn lại không nghĩ tới Tô Âm Âm giống như mấy con chó con, chỉ dựa vào bản năng đè bả vai của hắn sau đó hung hăng cắn một ngụm.

Mùi máu tươi nồng đậm, tràn ngập trong khoang miệng khiến cho Tô Điềm Điềm phải trợn tròn mắt.

Nguyên Cẩn Trần còn chưa mở miệng nói cô thì cô đã khóc lóc thảm thiết trước rồi.

Nguyên Cẩn Trần chán nản, “Người bị cắn là tôi còn chưa khóc, cô khóc cái gì?”

“Đau”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau