[Quần Tú] Tĩnh Thủy Lưu Thâm

Chương 46

Trước Sau
Sáng sớm ngày hôm sau, cả hai sắp xếp đồ đạc đến bệnh viện làm phẫu thuật, Lý Trình Tú sẽ được cấy ghép ốc tai, sau đó sẽ ở lại bệnh viện mười ngày, Thiệu Quần cũng chăm sóc ở cạnh mười ngày bên anh.

Đến ngày thứ chín, Thiệu Quần bảo có việc muốn ra ngoài, Lý Trình Tú hỏi hắn làm gì, đối phương bảo là công ty có việc cho nên mở một cuộc họp qua video.

Lý Trình Tú biết hắn đang nói dối, bởi vì mấy ngày qua khi Thiệu Quần ở cạnh, cho dù có ra ngoài hút thuốc cũng sẽ nói với anh, sau khi thính lực của Lý Trình Tú dần phục hồi, anh đặc biệt thích nghe Thiệu Quần nói chuyện.

Thiệu Quần cũng thích nói chuyện với anh.

"Trình Tú anh đói chưa?"

"Trình Tú anh có muốn ăn bít tết không?"

"Trình Tú uống sữa chua nha?"

"Lỗ tai đau không? Em xoa cho anh."

"Dưới lầu bệnh viện hoa nở rồi, chúng ta xuống dưới ngắm thử chút?"

"Trình Tú, em có thể ra ngoài hút điếu thuốc không, cứ ở trong bệnh viện mãi ngột chết rồi."

Mọi chuyện lớn nhỏ đều nói cho anh nghe, đột nhiên lén lút như thế, Lý Trình Tú khó tránh khỏi không nghi ngờ.

"Vậy tối em có về không?" Lý Trình Tú không cảm giác được tay anh xiết chặt quyển sách, bâng quơ dò hỏi.

"Về chứ."



Đôi mắt Lý Trình Tú lại nhìn xuống hàng chữ trong sách: "Vậy lúc về em mua hai cái bánh trứng cho anh nha."

"Được." Thiệu Quần giơ tay xoa xoa lỗ tai anh, lại khom người hôn một cái sau đó đóng cửa rời đi.

Đợi đến lúc cánh cửa đóng lại, Lý Trình Tú bỏ sách xuống, hiện ại anh không có tâm trạng nào đọc chúng.

Tâm tình trong nháy mắt hẫng đi mấy ngàn nhịp, đó là hành động tối kỵ nhất khi ở bên nhau, thế nhưng liệu có người có thể mang lại cho đối phương sự tin tưởng tuyệt đối sao?

Lý Trình Tú đi tới trước cửa sổ, đẩy rèm ra nhìn qua khe hở.

Đây chính là cổng ra của bệnh viện, đúng như dự đoán, qua hai phút, Thiệu Quần liền bước ra, trước cửa đậu một chiếc xe thể thao màu đỏ, còn có một người trẻ tuổi mặc đồ vô cùng thời thượng trong xe, người kia nhuộm tóc màu xanh lam, anh nhìn cử chỉ đối phương vô cùng tự tin linh hoạt, tuy rằng không nghe thấy bọn họ nói cái gì, Lý Trình Tú vẫn có thể nhìn thấy sự vui vẻ của người trẻ tuổi kia.

Lý Trình Tú nhìn người kia mặc trên người trang phục vô cùng thời thượng, cúi đầu nhìn trang phục bệnh nhân cùng thường ngày của mình, tự giác biết bản thân vô cùng nhàm chán.

Lý Trình Tú đột nhiên khép rèm cửa sổ ngồi lại ghế sô pha, thực ra tháng ngày sống bên nhau càng ngọt ngào anh càng sợ, anh biết Thiệu Quần luôn thích mới mẻ, cũng biết chuyện tình cảm cần có sự nỗ lực từ hai phía, thế nhưng có rất nhiều chuyện tình thú gữa cặp tình nhân, anh hoàn toàn thế bị động.

Những thứ Ôn Tiểu Huy dạy anh, anh không tài nào học được, lâu lâu Ôn Tiểu Huy có đồ mới cũng cho anh mấy bộ quần áo cosplay dùng thử, Lý Trình Tú cầm về nhà giấu đi, trong lòng thầm diễn thử, còn chạy tới phòng tắm lén mặc vào, khi nhìn mình trong gương xấu hổ đến đỏ ửng, tới khi Thiệu Quần gần về, anh sợ hãi đến mức cởi bộ trang phục kia ra ném vào thùng rác, còn dùng gần hai mét cuộn khăn giấy đắp lên dùng nước xối ép nén chặt xuống.

Buổi tối khi Thiệu Quần đánh răng có hỏi anh vì sao một đống giấy, anh mới bắt đầu chột dạ nói dối bảo rằng Trà Bôi làm đổ nước, làm ướt tấm thảm.

Anh vừa thấy Thiệu Quần đã ấp úng luống cuống rồi, sao có thể mặc những bộ quần áo kia.

Rốt cuộc anh không thể đoán được người trẻ tuổi kia là ai, có thân phận gì, nhưng anh hiện tại không muốn ác ý phỏng đoán Thiệu Quần, song cũng chẳng thể bình tĩnh nhìn tiếp, cho nên ép mình lấy bài ra học.



Buổi tối, Thiệu Văn nhận được cuộc gọi từ Thiệu Quần, đứa em trai này quả thật của nợ, vừa nhấc máy liền ầm ầm một tràng: "Chị, Lý Trình Tú phẫu thuật cấy ghét ốc tai thành công rồi, ngày kia xuất viện, em định sẽ cầu hôn anh ấy tại giáo đường, đến tham gia không tùy chị."

Tính ra Thiệu Quần khách khí với cô, khi gọi điện cho Triệu Cẩm Tân liền đi thẳng vào trọng tâm: "Anh muốn cầu hôn với Trình Tú, dẫn tên Tây rởm kia đi theo."

Tô Kế Chương nhìn vợ mình đang trừng mắt hung dữ còn tưởng rằng bản thân chọc gì đến cô bèn thận trọng hỏi: "Sao vậy."

"Thiệu Quần muốn cầu hôn, hai người đàn ông còn cầu hôn gì."

Tô Kế Chương lớn hơn Thiệu Quần mười mấy tuổi, hắn cứ nghĩ cả hai chỉ là muốn chung sống cạnh nhau, không nghĩ sẽ làm như vậy.

"Vậy em có đi hay không?"

Thiệu Văn hất chăn lên nằm xuống: "Không đi! Bọn họ muốn làm gì làm!"

Tô Kế Chương nằm bên cạnh cô: "Không phải em trai em đã trưởng thành hơn trước sao, hồi trước em bảo nó cứ lêu lỏng bên ngoài, hiện tai anh thấy em trai em cùng Lý Trình Tú sinh sống hòa thuận như bao cặp vợ chồng bình thường khác, em còn khó chịu gì?"

"Anh cho rằng tôi quan tâm sao? Nếu như cư dân mạng không khắc nghiệt, thì nó muốn ở với người máy siêu nhân sống cả đời tôi cũng chả thèm quản, quan trọng là hiện tại xã hội vẫn còn ác cảm với đồng tính, nói trước mắt thì thôi, sau lưng thì sao?"

Tô Kế Chương đặt kính mắt lên trên tủ đầu giường, xem thường nói, "Em thôi đi, ai dám động tới em em, còn chưa kịp nói gì có khi đã bị em trai em xông lên giẫm nát dí rồi."

Thiệu Văn nhìn ra ngoài cửa sổ không lên tiếng.

"Rốt cuộc em có đi hay không?" Tô Kế Chương hiểu rõ tính Thiệu Văn, nếu như cô mà không đi chắc chắc sẽ không nói gì, còn một khi nói ra thì chẳng qua chỉ là sỉ diện ảo mà thôi.

Tô Kế Chương hất chăn xuống giường đi sắp xếp hành lý cho cô, sau đó lê dép về lại: "Vậy Thiệu tổng cần người đi cùng không? Xách giỏ mua nước cõng xoa bóp gì cũng biết, mong Thiệu tổng cho cơ hội."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau