Chương 125: Dùng biển tu luyện (1)
Ánh trăng phiêu nhiên chiếu xuống, làm cho toàn thân con cá sấu choàng lên một tầng ánh trăng, từ xa nhìn lại, con thuyền này tựa như đang còn sống, đang thổ nạp hấp thu tinh hoa của ánh trăng vậy.
Khiến cho càng nhiều ánh trăng nồng đậm bị nó thu hút tới, từ bên trong lưu quang lộ ra hàn mang.
Hứa Thanh ngưng mắt nhìn thật lâu. Vô luận là sinh hoạt ở trong xóm nghèo, hay là trong doanh địa của thập hoang giả, ngoại trừ Lôi đội cho hắn phòng ở mới, phần lớn chỗ ở của hắn đều đơn sơ.
Mà bên dưới ánh trăng, con thuyền gọn gàng sạch sẽ giống như cá sấu với một cái mui màu đen, mang theo một cỗ nhuệ khí, khiến cho Hứa Thanh không nhịn được phải ngồi xổm xuống, giơ tay sờ lên. Lạnh buốt, chất liệu rất cứng chắc.
Quan trọng nhất là...
- Đây là của ta.
Hứa Thanh nhẹ giọng nói nhỏ, vừa muốn đi vào, nhưng ngừng một chút, trong ánh mắt có hàn mang lóe lên, hắn cảm thụ bốn phía mơ hồ có một đạo ánh mắt mang theo ác ý đang ngóng nhìn chính mình.
Nhưng đối với phương ẩn tàng vô cùng kín kẽ, cho nên trong thời gian ngắn Hứa Thanh không cách nào tìm được, vì vậy hắn thu liễm hàn mang trong mắt, bảo trì bình tĩnh như trước, ra vẻ cúi đầu nhìn một chút giày của mình. Giầy rơm rất là cũ nát, xen lẫn rất nhiều bùn cùng vết máu đã khô, trong khe hở có thể thấy ngón chân vô cùng bẩn của hắn.
Sau khi trầm mặc một lát, Hứa Thanh cởi giày của mình ra, nhìn hai chân tràn đầy dơ bẩn, hắn ngồi ở một bên đưa chân vào trong nước biển, sau đó súc sục một phen cho đến khi làn da trắng nõn trên hai chân lộ ra.
Toàn bộ quá trình nhìn giống như bình tĩnh, nhưng hắn luôn bí mật quan sát bốn phía, chờ đợi ánh mắt ác ý của người kia xuất hiện, chỉ là đối phương hình như rất cẩn thận, coi như là Hứa Thanh ngồi ở chỗ kia lộ ra một loại cảm giác lười biếng không cảnh giác, nhưng người này cũng chưa từng hiện thân.
Thần sắc của Hứa Thanh vẫn như thường, đứng dậy bước lên thuyền thuyền, quét mắt nhìn tới cái mui thuyền màu đen. Phạm vi của cái mui buồm màu đen không lớn, bên trong cũng rất đơn giản, chỉ có một cái giường lớn, một cái bồ đoàn, một chỗ rửa mặt.
Mặt khác, đỉnh của cái mui buồm màu đen cũng có chút thấp, người thường ở bên trong không cách nào hoàn toàn đứng thẳng, nhưng lúc ngồi xuống sẽ rất thích hợp.
Hứa Thanh đảo qua một vòng, sau đó cũng không bước vào, mà ngồi ở trên boong thuyền ngoài mui buồm màu đen, nghe tiếng sóng biển rõ ràng bên ngoài, cảm thụ con thuyền lay động theo mặt biển lên xuống.
Trong hoàn cảnh tương đối im lặng, ánh mắt của hắn xuất hiện một chút trôi dạt, hình như suy nghĩ đang từ từ tản ra.
Hứa Thanh nghĩ tới lúc mình vùng vẫy sinh tồn ở bên trong xóm nghèo, nghĩ tới mình trốn ở bên trong cái hang ổ nhỏ, vượt qua từng đêm rét lạnh, mùa đông mỗi năm, hắn đều mờ mịt ở bên trong sự rét lạnh thấu xương, không biết có thể thấy mặt trời ngày hôm sau hay không.
Bởi vì mỗi một lần trời đông giá rét, cũng sẽ có một người bị chết cóng.
Cho nên, hắn rất sợ lạnh, có lẽ không phải sợ thân thể lạnh như băng, mà là ký ức.
Giờ phút này, Hứa Thanh yên lặng ngồi trên thuyền, nhìn qua đêm tối bên ngoài, nhìn qua ánh trăng trên bầu trời, hắn nghĩ tới nhiều năm trước, lúc mình giết người lần đầu tiên.
Người kia muốn ăn thịt hắn, sau cùng bị hắn cắt đầu, đặt ở ngay trước cửa vào hang ổ nhỏ của mình, từ đó về sau, ánh mắt của mọi người nhìn hắn đã dần cải biến. Con thuyền vẫn đang lay động. Suy nghĩ trong mắt Hứa Thanh hình như vẫn còn đang trôi dạt, ý thức cũng đang thì thào.
- Có nên làm một cái như vậy ở chỗ này hay không?
Trong chớp mắt khi lời nói trong nội tâm vang lên, thân thể Hứa Thanh chợt lao về phía sau, một tia hàn quang gào thét phóng qua mặt của hắn.
Sau khi tránh đi tia hàn mang này, Hứa Thanh trong nháy mắt tan biến cảm giác trôi dạt, dường như hết thảy chỉ là hư giả, sự lạnh lùng chân chính được giấu ở bên trong, giờ phút này đã lao ra ngoài!
- Rốt cuộc cũng hiện thân!
Trong nháy mắt tiếp theo, con thuyền bên cạnh nước biển đột nhiên dấy bọt nước lên, một thân ảnh từ trong bỗng nhiên lao thẳng đến phía Hứa Thanh, trên tay phải của thân ánh đó càng có hàn mang sắp bén lập lòe. Đó là một thanh dao găm, léo lên lam mang dưới ánh trăng, hiển nhiên bên trên có bôi kịch độc.
Mà mượn nhờ ánh trăng, Hứa Thanh cũng thấy rõ người tới, đây là một tên đệ tử mặc đạo bào màu xám, cũng không hề che giấu gương mặt, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, bộ dạng chỉ có Ngưng Khí tầng năm, nhưng hết lần này tới lần khác lại làm cho Hứa Thanh cảm giác được một tia uy hiếp.
Tên đệ tử này mặt mày dữ tợn, trong ánh mắt tràn ngập sát cơ.
Tốc độ của gã cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần, cầm con dao găm trong tay hung hăng đâm về phía ngực Hứa Thanh.
Khiến cho càng nhiều ánh trăng nồng đậm bị nó thu hút tới, từ bên trong lưu quang lộ ra hàn mang.
Hứa Thanh ngưng mắt nhìn thật lâu. Vô luận là sinh hoạt ở trong xóm nghèo, hay là trong doanh địa của thập hoang giả, ngoại trừ Lôi đội cho hắn phòng ở mới, phần lớn chỗ ở của hắn đều đơn sơ.
Mà bên dưới ánh trăng, con thuyền gọn gàng sạch sẽ giống như cá sấu với một cái mui màu đen, mang theo một cỗ nhuệ khí, khiến cho Hứa Thanh không nhịn được phải ngồi xổm xuống, giơ tay sờ lên. Lạnh buốt, chất liệu rất cứng chắc.
Quan trọng nhất là...
- Đây là của ta.
Hứa Thanh nhẹ giọng nói nhỏ, vừa muốn đi vào, nhưng ngừng một chút, trong ánh mắt có hàn mang lóe lên, hắn cảm thụ bốn phía mơ hồ có một đạo ánh mắt mang theo ác ý đang ngóng nhìn chính mình.
Nhưng đối với phương ẩn tàng vô cùng kín kẽ, cho nên trong thời gian ngắn Hứa Thanh không cách nào tìm được, vì vậy hắn thu liễm hàn mang trong mắt, bảo trì bình tĩnh như trước, ra vẻ cúi đầu nhìn một chút giày của mình. Giầy rơm rất là cũ nát, xen lẫn rất nhiều bùn cùng vết máu đã khô, trong khe hở có thể thấy ngón chân vô cùng bẩn của hắn.
Sau khi trầm mặc một lát, Hứa Thanh cởi giày của mình ra, nhìn hai chân tràn đầy dơ bẩn, hắn ngồi ở một bên đưa chân vào trong nước biển, sau đó súc sục một phen cho đến khi làn da trắng nõn trên hai chân lộ ra.
Toàn bộ quá trình nhìn giống như bình tĩnh, nhưng hắn luôn bí mật quan sát bốn phía, chờ đợi ánh mắt ác ý của người kia xuất hiện, chỉ là đối phương hình như rất cẩn thận, coi như là Hứa Thanh ngồi ở chỗ kia lộ ra một loại cảm giác lười biếng không cảnh giác, nhưng người này cũng chưa từng hiện thân.
Thần sắc của Hứa Thanh vẫn như thường, đứng dậy bước lên thuyền thuyền, quét mắt nhìn tới cái mui thuyền màu đen. Phạm vi của cái mui buồm màu đen không lớn, bên trong cũng rất đơn giản, chỉ có một cái giường lớn, một cái bồ đoàn, một chỗ rửa mặt.
Mặt khác, đỉnh của cái mui buồm màu đen cũng có chút thấp, người thường ở bên trong không cách nào hoàn toàn đứng thẳng, nhưng lúc ngồi xuống sẽ rất thích hợp.
Hứa Thanh đảo qua một vòng, sau đó cũng không bước vào, mà ngồi ở trên boong thuyền ngoài mui buồm màu đen, nghe tiếng sóng biển rõ ràng bên ngoài, cảm thụ con thuyền lay động theo mặt biển lên xuống.
Trong hoàn cảnh tương đối im lặng, ánh mắt của hắn xuất hiện một chút trôi dạt, hình như suy nghĩ đang từ từ tản ra.
Hứa Thanh nghĩ tới lúc mình vùng vẫy sinh tồn ở bên trong xóm nghèo, nghĩ tới mình trốn ở bên trong cái hang ổ nhỏ, vượt qua từng đêm rét lạnh, mùa đông mỗi năm, hắn đều mờ mịt ở bên trong sự rét lạnh thấu xương, không biết có thể thấy mặt trời ngày hôm sau hay không.
Bởi vì mỗi một lần trời đông giá rét, cũng sẽ có một người bị chết cóng.
Cho nên, hắn rất sợ lạnh, có lẽ không phải sợ thân thể lạnh như băng, mà là ký ức.
Giờ phút này, Hứa Thanh yên lặng ngồi trên thuyền, nhìn qua đêm tối bên ngoài, nhìn qua ánh trăng trên bầu trời, hắn nghĩ tới nhiều năm trước, lúc mình giết người lần đầu tiên.
Người kia muốn ăn thịt hắn, sau cùng bị hắn cắt đầu, đặt ở ngay trước cửa vào hang ổ nhỏ của mình, từ đó về sau, ánh mắt của mọi người nhìn hắn đã dần cải biến. Con thuyền vẫn đang lay động. Suy nghĩ trong mắt Hứa Thanh hình như vẫn còn đang trôi dạt, ý thức cũng đang thì thào.
- Có nên làm một cái như vậy ở chỗ này hay không?
Trong chớp mắt khi lời nói trong nội tâm vang lên, thân thể Hứa Thanh chợt lao về phía sau, một tia hàn quang gào thét phóng qua mặt của hắn.
Sau khi tránh đi tia hàn mang này, Hứa Thanh trong nháy mắt tan biến cảm giác trôi dạt, dường như hết thảy chỉ là hư giả, sự lạnh lùng chân chính được giấu ở bên trong, giờ phút này đã lao ra ngoài!
- Rốt cuộc cũng hiện thân!
Trong nháy mắt tiếp theo, con thuyền bên cạnh nước biển đột nhiên dấy bọt nước lên, một thân ảnh từ trong bỗng nhiên lao thẳng đến phía Hứa Thanh, trên tay phải của thân ánh đó càng có hàn mang sắp bén lập lòe. Đó là một thanh dao găm, léo lên lam mang dưới ánh trăng, hiển nhiên bên trên có bôi kịch độc.
Mà mượn nhờ ánh trăng, Hứa Thanh cũng thấy rõ người tới, đây là một tên đệ tử mặc đạo bào màu xám, cũng không hề che giấu gương mặt, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, bộ dạng chỉ có Ngưng Khí tầng năm, nhưng hết lần này tới lần khác lại làm cho Hứa Thanh cảm giác được một tia uy hiếp.
Tên đệ tử này mặt mày dữ tợn, trong ánh mắt tràn ngập sát cơ.
Tốc độ của gã cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần, cầm con dao găm trong tay hung hăng đâm về phía ngực Hứa Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất