Chương 16: Mời ngươi ăn (1)
Trong lúc Hứa Thanh quan sát hoàn cảnh nơi đây, theo thanh âm ồn ào trách móc ở bốn phía ghế xem, bên trong Đấu Thú Tràng, cánh cửa lớn nơi một đoàn người Hứa Thanh vừa đi qua, bỗng oanh một tiếng, một cái cửa gỗ cực lớn hạ xuống.
Thanh âm nặng nề đập vào trên mặt đất, bụi đất lập tức dấy lên.
Thanh âm này, tựa như kèn hiệu, khiến cho thập hoang giả bốn phía càng thêm hưng phấn.
Hứa Thanh càng chú ý tới ở trên đỉnh đài cao ngay phía trước, có một người trung niên mặc cẩm bào, ở trong một đám người, ngồi ở trên vị trí đầu tiên.
Bởi vì cách khá xa, trông bộ dạng có chút mơ hồ.
Nhưng hiển nhiên thân phận người này không tầm thường.
Cách xa như vậy, Hứa Thanh cũng có thể cảm nhận được linh năng chấn động trên người đối phương cực kỳ nồng đậm, hơn toàn bộ những người mà hắn đã gặp qua.
Điều này làm cho Hứa Thanh cảnh giác, đồng thời nội tâm cũng có suy đoán, người này đại khái có khả nãng chính là doanh chủ của doanh địa này.
Bởi vì ở bên cạnh đối phương, Hứa Thanh thấy được Tam Phiết Hồ hôm qua tới hỏi thân thế của hắn, giờ lại giống như đang báo cáo lại cẩn thận.
Mà theo doanh chủ ngồi xuống, Tam Phiết Hồ đứng trên đài cao, làm thủ hiệu cho thủ hạ phía dưới.
Rất nhanh, biên giới của Đấu Thú Tràng, lại có một cái cửa gỗ mở ra, từng tiếng hung thú gào thét vang lên, không còn cửa gỗ ngăn trở, âm thanh truyền ra càng thêm rõ ràng.
Sau khi thanh âm này vang lên, là một đám thập hoang giả xuất hiện.
Bọn họ chia làm bốn cái tiểu đội, từng tiểu đội ba người, vác riêng cái lồng sắt cực lớn của bọn họ, từ từ đi ra.
Bên trong lồng sắt, hung thú gào thét, nhảy quanh bốn phía, dường như muốn xé mở lồng lao ra.
Hứa Thanh nhanh chóng nhìn lại, đảo qua bốn cái lồng sắt này.
Thấy trong đó có hai cái lồng là cự lang, một lớn một nhỏ, nhưng hàm răng vô cùng sắc bén, toàn thân đen nhánh, hai mắt lộ ra huyết sắc.
Trong miệng nó còn có rất nhiệu nước bọt chảy xuống, lúc nhìn đám người Hứa Thanh, lập tức lộ ra vẻ hung tàn dữ tợn.
Còn có một đầu gấu với bộ lông màu đỏ, cánh tay tráng kiện to hơn đùi của người trưởng thành, thần sắc của nó vô cùng nóng nảy, không ngừng lay động lồng sắt.
Ba người đang nhấc cái lồng này cũng là cố hết sức.
Về phần hung thú bên trong một cái lồng sắt cuối cùng, khí thế lại rõ ràng yếu đi không ít.
Ðó là một con vượn tay dài.
Toàn thân là bọc mủ, giống như chỉ cần hơi chạm vào một chút sẽ bạo khai vỡ ra, nhất là trông nó dường như rất thống khổ, không ngừng ma sát với lồng sắt, khiến cho những bọc mủ không ngừng vỡ vụn ra, nhìn thấy mà giật mình.
Sự xuất hiện của bọn chúng, khiến cho người xem bốn phía lần nữa sôi trào.
Sắc mặt hai thiếu niên bên người Hứa Thanh lập tức trắng bệch, trong mắt tiểu cô nương kia cũng vô cùng hoảng sợ, dù là người thanh niên vốn là thập hoang giả, giờ phút này cũng rõ lộ ra vẻ khẩn trương không ít.
- Tại sao là bốn con?" Hứa Thanh kinh ngạc, nhìn vào thông đạo sau cửa gỗ.
Ngay khi hắn nhìn tới, bỗng nhiên bốn con hung thú đang gào thét vùng vẫy, lại lập tức an tĩnh lại, dường như bị chấn nhiếp vậy.
Cùng lúc đó, một cái lồng sắt so lớn gần như gấp đôi với chúng nó, được sáu thập hoang giả khiêng từ trong cửa gỗ chậm rãi khiêng ra.
Theo lồng sắt xuất hiện, người xem bốn phía lập tức truyền ra tiếng kinh hô.
- Mãng xà cự giác! !
- Lần này doanh chủ lại đưa ra một con mãng xà cự giác, nhưng mà cũng đúng, nghĩ đến thì trong mắt doanh chủ, giá trị của món đồ chơi này cũng không coi vào đâu.
- Đối với mấy tên oắt con này mà nói, ai rút thăm được món đồ chơi này thì coi như đã chết, xem như là chúng ta gặp phải ở dã ngoại, cũng cần có hai người trở lên liều mạng mới có thể chém giết được nó a.
Hung thú bên trong cái lồng sắt đó, rõ ràng là một con mãng xà cực lớn.
Kích thước thân thể kia có thể so với eo của người trưởng thành, toàn thân nâu đen mang theo ám văn, cẩn thận nhìn đường ám văn kia, thì nó tựa như đang miêu tả từng ngọn núi vậy.
Nó vẫn không nhúc nhích nằm cuộn tròn ở trong lồng giam, cái đầu lớn như đầu người hơi giơ lên, đồng tử màu vàng dựng thẳng mang theo vẻ âm lãnh, nhìn ra bên ngoài.
Dưới ánh nhìn chăm chú của nó, vô luận là sói hay là vượn tay dài, đều trở nên run rẩy.
Duy chỉ có con gấu đỏ, là phát ra tiếng kích thích gầm nhẹ, nhìn như đối kháng, nhưng trên thực tế thì thân thể lại đang chậm rãi lui về phía sau, mãi cho đến thối lui đến sát lồng sắt.
Thanh âm nặng nề đập vào trên mặt đất, bụi đất lập tức dấy lên.
Thanh âm này, tựa như kèn hiệu, khiến cho thập hoang giả bốn phía càng thêm hưng phấn.
Hứa Thanh càng chú ý tới ở trên đỉnh đài cao ngay phía trước, có một người trung niên mặc cẩm bào, ở trong một đám người, ngồi ở trên vị trí đầu tiên.
Bởi vì cách khá xa, trông bộ dạng có chút mơ hồ.
Nhưng hiển nhiên thân phận người này không tầm thường.
Cách xa như vậy, Hứa Thanh cũng có thể cảm nhận được linh năng chấn động trên người đối phương cực kỳ nồng đậm, hơn toàn bộ những người mà hắn đã gặp qua.
Điều này làm cho Hứa Thanh cảnh giác, đồng thời nội tâm cũng có suy đoán, người này đại khái có khả nãng chính là doanh chủ của doanh địa này.
Bởi vì ở bên cạnh đối phương, Hứa Thanh thấy được Tam Phiết Hồ hôm qua tới hỏi thân thế của hắn, giờ lại giống như đang báo cáo lại cẩn thận.
Mà theo doanh chủ ngồi xuống, Tam Phiết Hồ đứng trên đài cao, làm thủ hiệu cho thủ hạ phía dưới.
Rất nhanh, biên giới của Đấu Thú Tràng, lại có một cái cửa gỗ mở ra, từng tiếng hung thú gào thét vang lên, không còn cửa gỗ ngăn trở, âm thanh truyền ra càng thêm rõ ràng.
Sau khi thanh âm này vang lên, là một đám thập hoang giả xuất hiện.
Bọn họ chia làm bốn cái tiểu đội, từng tiểu đội ba người, vác riêng cái lồng sắt cực lớn của bọn họ, từ từ đi ra.
Bên trong lồng sắt, hung thú gào thét, nhảy quanh bốn phía, dường như muốn xé mở lồng lao ra.
Hứa Thanh nhanh chóng nhìn lại, đảo qua bốn cái lồng sắt này.
Thấy trong đó có hai cái lồng là cự lang, một lớn một nhỏ, nhưng hàm răng vô cùng sắc bén, toàn thân đen nhánh, hai mắt lộ ra huyết sắc.
Trong miệng nó còn có rất nhiệu nước bọt chảy xuống, lúc nhìn đám người Hứa Thanh, lập tức lộ ra vẻ hung tàn dữ tợn.
Còn có một đầu gấu với bộ lông màu đỏ, cánh tay tráng kiện to hơn đùi của người trưởng thành, thần sắc của nó vô cùng nóng nảy, không ngừng lay động lồng sắt.
Ba người đang nhấc cái lồng này cũng là cố hết sức.
Về phần hung thú bên trong một cái lồng sắt cuối cùng, khí thế lại rõ ràng yếu đi không ít.
Ðó là một con vượn tay dài.
Toàn thân là bọc mủ, giống như chỉ cần hơi chạm vào một chút sẽ bạo khai vỡ ra, nhất là trông nó dường như rất thống khổ, không ngừng ma sát với lồng sắt, khiến cho những bọc mủ không ngừng vỡ vụn ra, nhìn thấy mà giật mình.
Sự xuất hiện của bọn chúng, khiến cho người xem bốn phía lần nữa sôi trào.
Sắc mặt hai thiếu niên bên người Hứa Thanh lập tức trắng bệch, trong mắt tiểu cô nương kia cũng vô cùng hoảng sợ, dù là người thanh niên vốn là thập hoang giả, giờ phút này cũng rõ lộ ra vẻ khẩn trương không ít.
- Tại sao là bốn con?" Hứa Thanh kinh ngạc, nhìn vào thông đạo sau cửa gỗ.
Ngay khi hắn nhìn tới, bỗng nhiên bốn con hung thú đang gào thét vùng vẫy, lại lập tức an tĩnh lại, dường như bị chấn nhiếp vậy.
Cùng lúc đó, một cái lồng sắt so lớn gần như gấp đôi với chúng nó, được sáu thập hoang giả khiêng từ trong cửa gỗ chậm rãi khiêng ra.
Theo lồng sắt xuất hiện, người xem bốn phía lập tức truyền ra tiếng kinh hô.
- Mãng xà cự giác! !
- Lần này doanh chủ lại đưa ra một con mãng xà cự giác, nhưng mà cũng đúng, nghĩ đến thì trong mắt doanh chủ, giá trị của món đồ chơi này cũng không coi vào đâu.
- Đối với mấy tên oắt con này mà nói, ai rút thăm được món đồ chơi này thì coi như đã chết, xem như là chúng ta gặp phải ở dã ngoại, cũng cần có hai người trở lên liều mạng mới có thể chém giết được nó a.
Hung thú bên trong cái lồng sắt đó, rõ ràng là một con mãng xà cực lớn.
Kích thước thân thể kia có thể so với eo của người trưởng thành, toàn thân nâu đen mang theo ám văn, cẩn thận nhìn đường ám văn kia, thì nó tựa như đang miêu tả từng ngọn núi vậy.
Nó vẫn không nhúc nhích nằm cuộn tròn ở trong lồng giam, cái đầu lớn như đầu người hơi giơ lên, đồng tử màu vàng dựng thẳng mang theo vẻ âm lãnh, nhìn ra bên ngoài.
Dưới ánh nhìn chăm chú của nó, vô luận là sói hay là vượn tay dài, đều trở nên run rẩy.
Duy chỉ có con gấu đỏ, là phát ra tiếng kích thích gầm nhẹ, nhìn như đối kháng, nhưng trên thực tế thì thân thể lại đang chậm rãi lui về phía sau, mãi cho đến thối lui đến sát lồng sắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất