Chương 209: Dùng biển ngộ pháp (3)
Điều này làm cho Hứa Thanh nhìn ra Đinh sư tỷ rất khát vọng và tôn trọng đối với tri thức, hắn cảm giác đối phương là một người thật tốt, dù lần này mình ra biển săn bắn, nếu không thuận lợi thì có lẽ thu hoạch sẽ chưa hẳn có nhiều như vậy...
Bất quá nghĩ đến việc mình cũng đã hao phí rất nhiều thời gian tu hành để giải thích chỉ đạo cho đối phương về tri thức dược thảo, vả lại một đường cũng có trách nhiệm bảo vệ, cho nên sau khi Hứa Thanh cân nhắc trong lòng, liền cảm thấy lần giao dịch lẫn nhau này rất hợp lý.
Nhưng nửa ngày thời gian cuối cùng, đối với những gì Đinh sư tỷ hỏi, Hứa Thanh vẫn như cũ kiên trì trả lời, cũng không nhận tài liệu của đối phương nữa, hắn rất là tán thưởng đối với sự hiếu học của Đinh sư tỷ.
Mà Triệu Trung Hằng thấy một màn như vậy, đáy lòng lại tuyệt vọng ai thán, gã cảm thấy một khi tên tiểu bạch kiểm này bắt đầu không cần tiền nữa, đó chính là khi hắn muốn hạ thủ...
Vì vậy gã ngẩng đầu nhìn quần đảo Tây San ở nơi xa, hận không thể lập tức đi tới đó, kết thúc chuyến đi lần này, để cho Hứa Thanh nhanh chóng rời khỏi.
Cứ như vậy, hoàng hôn dần dần trôi qua, theo ba người di chuyển, dù là Đinh sư tỷ có phần không muốn, nhưng quần đảo Tây San vẫn càng ngày càng rõ ràng chiếu vào trong mắt của bọn họ.
Cho đến khi đi đến mục đích chuyến này của Đinh sư tỷ, nội tâm Triệu Trung Hằng kích động đến cực hạn, chờ mong nhìn Đinh sư tỷ trên con thuyền của Hứa Thanh.
- Hứa sư đệ, ngươi thật sự không cùng chúng ta đi vào nơi đây sao, ta muốn đi bái phỏng một vị trưởng bối, là dì nhỏ của ta, tu vi của nàng rất cao thâm, lại ưa thích hướng dẫn hậu bối, nếu như ngươi tới nhất định sẽ thu hoạch được không nhỏ.
Trước khi Đinh sư tỷ rời thuyền, quay người nhìn qua Hứa Thanh, khuyên một câu.
Nội tâm của Triệu Trung Hằng ở một bên lập tức hồi hộp một tiếng, tâm cũng đã nâng lên tới cổ họng, chăm chú nhìn chằm chằm Hứa Thanh, sợ Hứa Thanh gật đầu.
- Không đi, ta còn có việc khác cần phải xử lý, Đinh sư tỷ bảo trọng.
Trên mặt Hứa Thanh lộ ra nụ cười lễ độ, đợi Đinh sư tỷ sau khi lên bờ vẫn không ngừng quay đầu nhìn về Pháp Chu, Hứa Thanh tiêu sái đi vào Pháp Chu, Pháp Chu liền truyền ra tiếng trầm đục, chậm rãi đi lui về phía sau, thay đổi phương hướng, chuẩn bị chạy về nơi xa.
Phía sau hắn, trên bờ của hòn đảo, bên trong gió biển, đạo bào của Đinh sư tỷ theo gió mà động, mái tóc đen bay múa trong gió, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên, đôi mắt sáng nhìn Hứa Thanh trên Pháp Chu đang đi xa, bỗng nhiên lớn tiếng mở miệng.
- Hứa sư đệ đi đường cẩn thận, đợi kết thúc chuyến đi lần này, khi về tới tông môn, ta sẽ tiếp tục đi tìm ngươi thỉnh giáo.
Triệu Trung Hằng nghe đến đó, nội tâm lần nữa hơi hồi hộp, gương mặt như khóc tang.
Hứa Thanh trên Pháp Chu nghe vậy, khẽ gật đầu, phất phất tay, điều khiển Pháp Chu dần dần đi vào trong biển khơi.
Theo Pháp Chu rời xa hòn đảo, Pháp Chu cũng trở về sự yên bình ngày xưa, vẻ mặt Hứa Thanh ở trong sự yên lặng, hiện lên vẻ bén nhọn.
Hắn đứng trên Pháp Chu, tựa như chậm rãi hóa thành một thanh lợi kiếm sắp ra khỏi vỏ, ánh mắt biến thành lạnh như băng, nhìn chăm chú vào quần đảo phía xa ở sau biển cấm.
Cái hướng kia, chính là mục đích chuyến đi lần này của hắn, đảo Hải Tích. Dựa theo tốc độ của hắn bây giờ, nhiều nhất hai ngày nữa là hắn có thể đạt tới, mà đảo Hải Tích có tư cách là một nơi thừa thãi da hải tích, là nơi kiếm tài nguyên công cộng, cho nên nơi đây nhất định tồn tại giết chóc và tranh đoạt.
Trong mắt Hứa Thanh lóe lên hàn mang, chuyến đi nhiều ngày trên biển khơi khiến cho hắn càng thêm quen thuộc đối với biển cấm, đồng thời cũng đã làm xong...
Chuẩn bị xuất thủ.
- Phải càng cảnh giác hơn...
Hứa Thanh thì thào, vung tay phải lên, Pháp Chu dưới thân lập tức lần nữa bộc phát tốc độ, gào thét lao về phía trước trên mặt biển, dựa theo hải đồ chỉ dẫn, khoảng cách với đảo Hải Tích càng ngày càng gần.
Trên đường, hắn bắt đầu sửa sang lại dao găm của mình, mang theo bao tay, mài bén lại mũi nhọn của que sắt màu đen, sắp xếp ngay ngắn độc dược của bản thân.
Một ngày, hai ngày...
Ngày thứ ba, khi hoàng hôn tràn ngập trên bầu trời, ánh sáng chiều tà màu đỏ xuyên thấu qua những khe hở của mây đen chiếu rọi vào biển khơi, toàn bộ mặt biển rõ ràng đã cuồng bạo rất lâu, phía trước Hứa Thanh, rốt cuộc đã xuất hiện một hòn đảo. Tổng thể thì cái đảo này đen nhánh, dường như bao phủ trong hơ mù, hình như ẩn giấu hung thú ăn thịt người. Mùi hư thối cùng ẩm ướt lượn lờ ở trong thiên địa, hiện ra mùi khô bại và tử vong.
Bốn phía mặt biển trôi nổi rải rác trên trăm con thuyền, có đủ loại khác nhau, nhưng đều không phải Pháp Chu của ngọn núi thứ bảy.
Mà trên bờ cát còn có một chút thi hài nhân thú không biết đã tử vong bao lâu, làm cho người ta có một loại cảm giác âm lãnh. Lại nhìn lên trên, bên trong hòn đảo màu đen là núi rừng lượn lờ, những dãy núi trùng điệp, khí tức khắc nghiệt mang theo cảm giác áp lực như mây đen trong hoàng hôn lúc này vậy, bị đè xuống thật sâu, tràn ngập bát phương.
Cũng theo Pháp Chu của Hứa Thanh tới gần, từng đạo ánh mắt ẩn thân bên trong dãy núi cùng trong rừng dường như lập tức mở ra, lạnh lùng khóa chặt về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh rõ ràng có thể cảm giác được sự bất thiện trong những ánh mắt này, hắn ngẩng đầu, con mắt chậm rãi nheo lại, thần sắc bình tĩnh, trên người hắn cũng tràn ra khí tức lăng lệ ác liệt như lưỡi đao.
Tựa như hóa thành một con sói đơn độc, khiến cho những ánh mắt kia nhao nhao đình trệ, có chỗ cảm giác, sau đó từng cái một thu liễm lại.
Mặt Hứa Thanh không có cảm xúc, thân thể nhoáng một cái bước lên bãi cát, phất tay thu hồi Pháp Chu, phủi phủi bụi bặm trên người, sau đó đi về phía rừng rậm, lúc đi ngang qua đống thi hài ở bốn phía, hắn cúi đầu nhìn một cái.
Bất quá nghĩ đến việc mình cũng đã hao phí rất nhiều thời gian tu hành để giải thích chỉ đạo cho đối phương về tri thức dược thảo, vả lại một đường cũng có trách nhiệm bảo vệ, cho nên sau khi Hứa Thanh cân nhắc trong lòng, liền cảm thấy lần giao dịch lẫn nhau này rất hợp lý.
Nhưng nửa ngày thời gian cuối cùng, đối với những gì Đinh sư tỷ hỏi, Hứa Thanh vẫn như cũ kiên trì trả lời, cũng không nhận tài liệu của đối phương nữa, hắn rất là tán thưởng đối với sự hiếu học của Đinh sư tỷ.
Mà Triệu Trung Hằng thấy một màn như vậy, đáy lòng lại tuyệt vọng ai thán, gã cảm thấy một khi tên tiểu bạch kiểm này bắt đầu không cần tiền nữa, đó chính là khi hắn muốn hạ thủ...
Vì vậy gã ngẩng đầu nhìn quần đảo Tây San ở nơi xa, hận không thể lập tức đi tới đó, kết thúc chuyến đi lần này, để cho Hứa Thanh nhanh chóng rời khỏi.
Cứ như vậy, hoàng hôn dần dần trôi qua, theo ba người di chuyển, dù là Đinh sư tỷ có phần không muốn, nhưng quần đảo Tây San vẫn càng ngày càng rõ ràng chiếu vào trong mắt của bọn họ.
Cho đến khi đi đến mục đích chuyến này của Đinh sư tỷ, nội tâm Triệu Trung Hằng kích động đến cực hạn, chờ mong nhìn Đinh sư tỷ trên con thuyền của Hứa Thanh.
- Hứa sư đệ, ngươi thật sự không cùng chúng ta đi vào nơi đây sao, ta muốn đi bái phỏng một vị trưởng bối, là dì nhỏ của ta, tu vi của nàng rất cao thâm, lại ưa thích hướng dẫn hậu bối, nếu như ngươi tới nhất định sẽ thu hoạch được không nhỏ.
Trước khi Đinh sư tỷ rời thuyền, quay người nhìn qua Hứa Thanh, khuyên một câu.
Nội tâm của Triệu Trung Hằng ở một bên lập tức hồi hộp một tiếng, tâm cũng đã nâng lên tới cổ họng, chăm chú nhìn chằm chằm Hứa Thanh, sợ Hứa Thanh gật đầu.
- Không đi, ta còn có việc khác cần phải xử lý, Đinh sư tỷ bảo trọng.
Trên mặt Hứa Thanh lộ ra nụ cười lễ độ, đợi Đinh sư tỷ sau khi lên bờ vẫn không ngừng quay đầu nhìn về Pháp Chu, Hứa Thanh tiêu sái đi vào Pháp Chu, Pháp Chu liền truyền ra tiếng trầm đục, chậm rãi đi lui về phía sau, thay đổi phương hướng, chuẩn bị chạy về nơi xa.
Phía sau hắn, trên bờ của hòn đảo, bên trong gió biển, đạo bào của Đinh sư tỷ theo gió mà động, mái tóc đen bay múa trong gió, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên, đôi mắt sáng nhìn Hứa Thanh trên Pháp Chu đang đi xa, bỗng nhiên lớn tiếng mở miệng.
- Hứa sư đệ đi đường cẩn thận, đợi kết thúc chuyến đi lần này, khi về tới tông môn, ta sẽ tiếp tục đi tìm ngươi thỉnh giáo.
Triệu Trung Hằng nghe đến đó, nội tâm lần nữa hơi hồi hộp, gương mặt như khóc tang.
Hứa Thanh trên Pháp Chu nghe vậy, khẽ gật đầu, phất phất tay, điều khiển Pháp Chu dần dần đi vào trong biển khơi.
Theo Pháp Chu rời xa hòn đảo, Pháp Chu cũng trở về sự yên bình ngày xưa, vẻ mặt Hứa Thanh ở trong sự yên lặng, hiện lên vẻ bén nhọn.
Hắn đứng trên Pháp Chu, tựa như chậm rãi hóa thành một thanh lợi kiếm sắp ra khỏi vỏ, ánh mắt biến thành lạnh như băng, nhìn chăm chú vào quần đảo phía xa ở sau biển cấm.
Cái hướng kia, chính là mục đích chuyến đi lần này của hắn, đảo Hải Tích. Dựa theo tốc độ của hắn bây giờ, nhiều nhất hai ngày nữa là hắn có thể đạt tới, mà đảo Hải Tích có tư cách là một nơi thừa thãi da hải tích, là nơi kiếm tài nguyên công cộng, cho nên nơi đây nhất định tồn tại giết chóc và tranh đoạt.
Trong mắt Hứa Thanh lóe lên hàn mang, chuyến đi nhiều ngày trên biển khơi khiến cho hắn càng thêm quen thuộc đối với biển cấm, đồng thời cũng đã làm xong...
Chuẩn bị xuất thủ.
- Phải càng cảnh giác hơn...
Hứa Thanh thì thào, vung tay phải lên, Pháp Chu dưới thân lập tức lần nữa bộc phát tốc độ, gào thét lao về phía trước trên mặt biển, dựa theo hải đồ chỉ dẫn, khoảng cách với đảo Hải Tích càng ngày càng gần.
Trên đường, hắn bắt đầu sửa sang lại dao găm của mình, mang theo bao tay, mài bén lại mũi nhọn của que sắt màu đen, sắp xếp ngay ngắn độc dược của bản thân.
Một ngày, hai ngày...
Ngày thứ ba, khi hoàng hôn tràn ngập trên bầu trời, ánh sáng chiều tà màu đỏ xuyên thấu qua những khe hở của mây đen chiếu rọi vào biển khơi, toàn bộ mặt biển rõ ràng đã cuồng bạo rất lâu, phía trước Hứa Thanh, rốt cuộc đã xuất hiện một hòn đảo. Tổng thể thì cái đảo này đen nhánh, dường như bao phủ trong hơ mù, hình như ẩn giấu hung thú ăn thịt người. Mùi hư thối cùng ẩm ướt lượn lờ ở trong thiên địa, hiện ra mùi khô bại và tử vong.
Bốn phía mặt biển trôi nổi rải rác trên trăm con thuyền, có đủ loại khác nhau, nhưng đều không phải Pháp Chu của ngọn núi thứ bảy.
Mà trên bờ cát còn có một chút thi hài nhân thú không biết đã tử vong bao lâu, làm cho người ta có một loại cảm giác âm lãnh. Lại nhìn lên trên, bên trong hòn đảo màu đen là núi rừng lượn lờ, những dãy núi trùng điệp, khí tức khắc nghiệt mang theo cảm giác áp lực như mây đen trong hoàng hôn lúc này vậy, bị đè xuống thật sâu, tràn ngập bát phương.
Cũng theo Pháp Chu của Hứa Thanh tới gần, từng đạo ánh mắt ẩn thân bên trong dãy núi cùng trong rừng dường như lập tức mở ra, lạnh lùng khóa chặt về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh rõ ràng có thể cảm giác được sự bất thiện trong những ánh mắt này, hắn ngẩng đầu, con mắt chậm rãi nheo lại, thần sắc bình tĩnh, trên người hắn cũng tràn ra khí tức lăng lệ ác liệt như lưỡi đao.
Tựa như hóa thành một con sói đơn độc, khiến cho những ánh mắt kia nhao nhao đình trệ, có chỗ cảm giác, sau đó từng cái một thu liễm lại.
Mặt Hứa Thanh không có cảm xúc, thân thể nhoáng một cái bước lên bãi cát, phất tay thu hồi Pháp Chu, phủi phủi bụi bặm trên người, sau đó đi về phía rừng rậm, lúc đi ngang qua đống thi hài ở bốn phía, hắn cúi đầu nhìn một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất