Chương 289: Câu Anh thức tỉnh (1)
- Đội trưởng, ngươi đang trúng độc.
Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng.
- Trúng độc? Ta không trúng độc, ta mạnh như vậy thì làm sao có thể trúng độc.
Đội trưởng nhướn lông mi lên, kinh ngạc trả lời.
- Ngươi thật sự trúng độc rồi đó đội trưởng.
Hứa Thanh nhìn qua gương mặt thoạt nhìn không khác gì nước biển đen nhánh của đội trưởng, rất nghiêm túc nói.
Đội trưởng nghe vậy, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc.
- Hứa đội phó, ngươi không nên nói lung tung, nói chuyện phải có chứng cứ! Ta chỉ bất quá vừa mới nhìn thấy một loại hải quả hình như rất không tệ, sau khi ăn có chút phong tà nhập thể mà thôi, xem ra đúng là không thể ăn bậy hải quả đó nha.
Đội trưởng nói xong, hình như cảm thấy mặt mình có chút choáng, vì vậy nhanh chóng lấy ra thêm một viên thuốc giải độc, nhét vào trong miệng giống như ăn kẹo đậu vậy, rặc rặc rặc rặc cắn nát xong nuốt xuống.
Giờ phút này đáy lòng y cũng có chút phiền muộn, thầm nghĩ lúc trước mình rơi vào mặt nước liền ẩn núp, chẳng qua là muốn cho Hứa Thanh đi trước dò đường, chính mình đi theo ở phía sau mà thôi.
Không nghĩ tới vậy mà tiểu tử này một đường đi tới đều phóng độc! Lúc này thấy Hứa Thanh còn muốn mở miệng, đội trưởng liền nhanh chóng đảo mắt qua bốn phía, bỗng nhiên dùng một ngón tay chỉ Trương Tam đang đóng giả thành thi thể.
- Ô, nhìn xem ai kia, đây không phải là Trương Tam sao?
Nói xong, thân thể đội trưởng liền nhoáng một cái trực tiếp lao qua Hứa Thanh, vội vã chạy về phía Trương Tam, sau khi đến phía sau Trương Tam, y liền đá một cước tới, nhưng lại bị Trương Tam giả trang thành thi thể nhanh chóng tránh đi, gã nằm rạp trên mặt đất ngẩng đầu lên nhìn đến đội trưởng, cũng nhìn thấy Hứa Thanh đang đi tới.
- Đội trưởng, ngươi trúng độc?
Trương Tam kinh ngạc nhìn mặt đội trưởng đang có màu xanh đen.
- Câm miệng.
Đội trưởng ho khan một tiếng, nhanh chóng mở miệng.
- Tại sao ngươi lại không có tiền đồ như vậy chứ, giả trang làm thi thể ở trong này thì có thể lấy được vật gì tốt, theo ta đi, ta biết rõ thứ tốt ở đâu.
Nói xong, đội trưởng lập tức quan sát bốn phía, sau đó cấp tốc phóng đi về một phía. Trương Tam cũng không chần chờ, nhảy từ mặt đất lên, lên tiếng chào hỏi về phía Hứa Thanh, sau đó cũng lập tức lao theo.
- Hứa đội phó, nơi ta đi có Trúc Cơ Đan ngươi muốn, mau tới đi.
Đội trưởng vừa chạy xa xa, vừa vẫy tay về phía Hứa Thanh.
Ánh mắt Hứa Thanh lóe sáng, lướt qua quang cảnh chiến đấu hỗn loạn bốn phía, lại lướt nhìn về phía đội trưởng đi xa, chỗ đó...
Cũng là hướng mà Linh Tức Đăng đã chỉ dẫn, vì vậy hắn cũng không do dự nữa, nhanh chóng bước về phía đội trưởng và Trương Tam.
Cứ như vậy, ba người cấp tốc rời khỏi bãi chiến trường ở thế giới dưới lòng đất của nhân ngư tộc, mà bản thân bọn họ lại rất cường hãn, cho nên mặc dù lúc rời đi gặp phải một chút ngăn trở, nhưng cũng có thể thuận tay giải quyết.
Đội trưởng có vẻ rất cấp bách, giờ phút này y vừa dùng trường thương ra tay liền tràn hàn khí ra ngoài, toàn bộ tu sĩ nhân ngư tộc bị chạm vào đều lập tức hóa thành tượng băng, mà phong cách của Trương Tam lại rất khác biệt với đội trưởng, gã có rất nhiều đồ chơi, đủ loại, vả lại đều là loại chạm một cái sẽ nổ tung, lực sát thương cũng không hề tầm thường.
Gã vừa đi về phía trước vừa ném ra bốn phía, khiến cho đám tu sĩ nhân ngư tộc từ hai bên không cách nào tới gần.
Đồng thời thứ gã sử dụng nhiều nhất chính là một sợi tơ mà mắt thường rất khó có thể nhìn rõ, theo thân thể của gã chuyển động, sợi tơ này liền vờn quanh ở bốn phía, vô cùng sắc bén, thường thường đội trưởng vừa ra tay đóng băng kẻ địch lại, sợi tơ này liền nhanh chóng lướt tới cắt qua.
Hiển nhiên, hai người này đã không chỉ một lần hai lần phối hợp, cả hai đều đã rất là quen thuộc với nhau, cho nên tốc độ bọn họ đi về phía trước càng lúc càng nhanh hơn.
Thậm chí Hứa Thanh còn nhìn thấy có một sợi tơ được Trương Tam để vào trên người đội trưởng, việc này khiến cho Trương Tam rất là nhẹ nhõm đi về phía trước.
Về phần Hứa Thanh, kiểu xuất thủ của hắn không giống với đội trưởng và Trương Tam, chuẩn xác mà nói thì hắn căn bản là chưa kịp ra tay, hắn lựa chọn một loại phấn độc không màu mà hắn nghiên cứu để chuyên môn nhằm vào nhân ngư tộc, dung nhập phấn độc vào trong nước, tràn ngập ở bốn phía quanh thân thể.
Vì vậy trong khi đi về phía trước, thân thể toàn bộ tu sĩ nhân ngư tộc tới gần hắn đều nhao nhao bị hòa tan, coi như là cấp tốc rút lui cũng không cách nào ngăn được thân thể đang bị ăn mòn, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng, trong mắt những tên nhân ngư tộc này cũng đều tràn ngập sự sợ hãi.
Khi Trương Tam nhìn thấy một màn này, sắc mặt cũng lập tức kịch biến, nhanh chóng lấy ra rất nhiều Giải Độc Đan nuốt vào, dùng tốc độ cao nhất đi về phía trước, muốn giữ khoảng cách nhất định cùng Hứa Thanh.
Về phần đội trưởng, y sớm đã ăn từng khỏa từng khỏa Giải Độc Đan rồi.
Cứ như vậy, ba người một đường chạy như điên, chậm rãi rời khỏi chiến trường phía ngoài cửa vào, mà Hứa Thanh cũng nhìn ra được hướng đi của đội trưởng, phương hướng này chính là hướng mà những tên Thần quan lúc trước đi tới khi vào chiến trường, điều này khiến cho hắn như có điều suy nghĩ.
Cho đến nửa canh giờ sau, trong khi ba người nhanh chóng di chuyển, âm thanh nổ vang truyền đến từ chiến trường đã nhỏ đi rất nhiều, phía trước bọn hắn cũng đã xuất hiện một mảnh kiến trúc kỳ dị.
Mặc dù thứ tạo thành mảnh kiến trúc này vẫn là san hô, nhưng màu sắc của chúng lại đen nhánh vô cùng, vô số san hô tụ lại một chỗ tạo thành một cung điện hình tròn cao ngất, nhìn trên phong cách, thì chỗ này có chút giống với khu thần miếu mà Hứa Thanh nhìn thấy ở trong cấm khu của doanh địa thập hoang giả.
- Thần miếu.
Đôi mắt Hứa Thanh co rụt lại, hắn cảm nhận được thứ mà Linh Tức Đăng chỉ dẫn hình như ở ngay chỗ này, nhưng giờ phút này hắn không tiện lấy ra xác nhận, cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
- Chính là chỗ này.
Từ phía trước truyền đến âm thanh phấn khởi của đội trưởng, tốc độ của y bỗng nhiên nhanh hơn, đi thẳng đến thần miếu.
Mà ngay khi bọn họ đến, hộ vệ nhân ngư tộc bên trong Thần miếu cũng lập tức cảnh giác, nhao nhao lao ra muốn chặn giết, chỉ là số lượng hộ vệ ở đây có vẻ không nhiều lắm.
Nếu đổi thành bình thường thì thủ vệ nơi đây nhất định là rất sâm nghiêm, nhưng hôm nay chính là đại kiếp nạn của nhân ngư tộc, mọi vị trí ở thế giới dưới biển này đều đang lâm vào tràng cảnh chém giết, thế cho nên phần lớn Thần quan đều đã rời khỏi, vì vậy mà hộ vệ nơi đây rõ ràng giảm bớt rất nhiều.
Chưa kể đội trưởng vô cùng cường hãn cùng với Trương Tam đông đảo loại đồ chơi, còn có Hứa Thanh với chất độc không màu, cho nên rất nhanh bọn họ liền một đường mạnh mẽ xông tới, trực tiếp tiến vào bên trong khu vực Thần miếu ở nơi này.
Lúc này cũng có tu sĩ Trúc Cơ bị áp chế tu vi đến Ngưng Khí đại viên mãn xuất hiện, nhưng sự cường hãn của đội trưởng cũng đã được bộc phát ra ngay vào thời khắc này, những nơi đội trưởng đi qua thì một mảnh người bị đóng băng, mặc kệ là tu vi gì, ở trước mặt y đều chỉ có một kết cục, ngay lập tức hóa thành tượng băng.
Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng.
- Trúng độc? Ta không trúng độc, ta mạnh như vậy thì làm sao có thể trúng độc.
Đội trưởng nhướn lông mi lên, kinh ngạc trả lời.
- Ngươi thật sự trúng độc rồi đó đội trưởng.
Hứa Thanh nhìn qua gương mặt thoạt nhìn không khác gì nước biển đen nhánh của đội trưởng, rất nghiêm túc nói.
Đội trưởng nghe vậy, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc.
- Hứa đội phó, ngươi không nên nói lung tung, nói chuyện phải có chứng cứ! Ta chỉ bất quá vừa mới nhìn thấy một loại hải quả hình như rất không tệ, sau khi ăn có chút phong tà nhập thể mà thôi, xem ra đúng là không thể ăn bậy hải quả đó nha.
Đội trưởng nói xong, hình như cảm thấy mặt mình có chút choáng, vì vậy nhanh chóng lấy ra thêm một viên thuốc giải độc, nhét vào trong miệng giống như ăn kẹo đậu vậy, rặc rặc rặc rặc cắn nát xong nuốt xuống.
Giờ phút này đáy lòng y cũng có chút phiền muộn, thầm nghĩ lúc trước mình rơi vào mặt nước liền ẩn núp, chẳng qua là muốn cho Hứa Thanh đi trước dò đường, chính mình đi theo ở phía sau mà thôi.
Không nghĩ tới vậy mà tiểu tử này một đường đi tới đều phóng độc! Lúc này thấy Hứa Thanh còn muốn mở miệng, đội trưởng liền nhanh chóng đảo mắt qua bốn phía, bỗng nhiên dùng một ngón tay chỉ Trương Tam đang đóng giả thành thi thể.
- Ô, nhìn xem ai kia, đây không phải là Trương Tam sao?
Nói xong, thân thể đội trưởng liền nhoáng một cái trực tiếp lao qua Hứa Thanh, vội vã chạy về phía Trương Tam, sau khi đến phía sau Trương Tam, y liền đá một cước tới, nhưng lại bị Trương Tam giả trang thành thi thể nhanh chóng tránh đi, gã nằm rạp trên mặt đất ngẩng đầu lên nhìn đến đội trưởng, cũng nhìn thấy Hứa Thanh đang đi tới.
- Đội trưởng, ngươi trúng độc?
Trương Tam kinh ngạc nhìn mặt đội trưởng đang có màu xanh đen.
- Câm miệng.
Đội trưởng ho khan một tiếng, nhanh chóng mở miệng.
- Tại sao ngươi lại không có tiền đồ như vậy chứ, giả trang làm thi thể ở trong này thì có thể lấy được vật gì tốt, theo ta đi, ta biết rõ thứ tốt ở đâu.
Nói xong, đội trưởng lập tức quan sát bốn phía, sau đó cấp tốc phóng đi về một phía. Trương Tam cũng không chần chờ, nhảy từ mặt đất lên, lên tiếng chào hỏi về phía Hứa Thanh, sau đó cũng lập tức lao theo.
- Hứa đội phó, nơi ta đi có Trúc Cơ Đan ngươi muốn, mau tới đi.
Đội trưởng vừa chạy xa xa, vừa vẫy tay về phía Hứa Thanh.
Ánh mắt Hứa Thanh lóe sáng, lướt qua quang cảnh chiến đấu hỗn loạn bốn phía, lại lướt nhìn về phía đội trưởng đi xa, chỗ đó...
Cũng là hướng mà Linh Tức Đăng đã chỉ dẫn, vì vậy hắn cũng không do dự nữa, nhanh chóng bước về phía đội trưởng và Trương Tam.
Cứ như vậy, ba người cấp tốc rời khỏi bãi chiến trường ở thế giới dưới lòng đất của nhân ngư tộc, mà bản thân bọn họ lại rất cường hãn, cho nên mặc dù lúc rời đi gặp phải một chút ngăn trở, nhưng cũng có thể thuận tay giải quyết.
Đội trưởng có vẻ rất cấp bách, giờ phút này y vừa dùng trường thương ra tay liền tràn hàn khí ra ngoài, toàn bộ tu sĩ nhân ngư tộc bị chạm vào đều lập tức hóa thành tượng băng, mà phong cách của Trương Tam lại rất khác biệt với đội trưởng, gã có rất nhiều đồ chơi, đủ loại, vả lại đều là loại chạm một cái sẽ nổ tung, lực sát thương cũng không hề tầm thường.
Gã vừa đi về phía trước vừa ném ra bốn phía, khiến cho đám tu sĩ nhân ngư tộc từ hai bên không cách nào tới gần.
Đồng thời thứ gã sử dụng nhiều nhất chính là một sợi tơ mà mắt thường rất khó có thể nhìn rõ, theo thân thể của gã chuyển động, sợi tơ này liền vờn quanh ở bốn phía, vô cùng sắc bén, thường thường đội trưởng vừa ra tay đóng băng kẻ địch lại, sợi tơ này liền nhanh chóng lướt tới cắt qua.
Hiển nhiên, hai người này đã không chỉ một lần hai lần phối hợp, cả hai đều đã rất là quen thuộc với nhau, cho nên tốc độ bọn họ đi về phía trước càng lúc càng nhanh hơn.
Thậm chí Hứa Thanh còn nhìn thấy có một sợi tơ được Trương Tam để vào trên người đội trưởng, việc này khiến cho Trương Tam rất là nhẹ nhõm đi về phía trước.
Về phần Hứa Thanh, kiểu xuất thủ của hắn không giống với đội trưởng và Trương Tam, chuẩn xác mà nói thì hắn căn bản là chưa kịp ra tay, hắn lựa chọn một loại phấn độc không màu mà hắn nghiên cứu để chuyên môn nhằm vào nhân ngư tộc, dung nhập phấn độc vào trong nước, tràn ngập ở bốn phía quanh thân thể.
Vì vậy trong khi đi về phía trước, thân thể toàn bộ tu sĩ nhân ngư tộc tới gần hắn đều nhao nhao bị hòa tan, coi như là cấp tốc rút lui cũng không cách nào ngăn được thân thể đang bị ăn mòn, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng, trong mắt những tên nhân ngư tộc này cũng đều tràn ngập sự sợ hãi.
Khi Trương Tam nhìn thấy một màn này, sắc mặt cũng lập tức kịch biến, nhanh chóng lấy ra rất nhiều Giải Độc Đan nuốt vào, dùng tốc độ cao nhất đi về phía trước, muốn giữ khoảng cách nhất định cùng Hứa Thanh.
Về phần đội trưởng, y sớm đã ăn từng khỏa từng khỏa Giải Độc Đan rồi.
Cứ như vậy, ba người một đường chạy như điên, chậm rãi rời khỏi chiến trường phía ngoài cửa vào, mà Hứa Thanh cũng nhìn ra được hướng đi của đội trưởng, phương hướng này chính là hướng mà những tên Thần quan lúc trước đi tới khi vào chiến trường, điều này khiến cho hắn như có điều suy nghĩ.
Cho đến nửa canh giờ sau, trong khi ba người nhanh chóng di chuyển, âm thanh nổ vang truyền đến từ chiến trường đã nhỏ đi rất nhiều, phía trước bọn hắn cũng đã xuất hiện một mảnh kiến trúc kỳ dị.
Mặc dù thứ tạo thành mảnh kiến trúc này vẫn là san hô, nhưng màu sắc của chúng lại đen nhánh vô cùng, vô số san hô tụ lại một chỗ tạo thành một cung điện hình tròn cao ngất, nhìn trên phong cách, thì chỗ này có chút giống với khu thần miếu mà Hứa Thanh nhìn thấy ở trong cấm khu của doanh địa thập hoang giả.
- Thần miếu.
Đôi mắt Hứa Thanh co rụt lại, hắn cảm nhận được thứ mà Linh Tức Đăng chỉ dẫn hình như ở ngay chỗ này, nhưng giờ phút này hắn không tiện lấy ra xác nhận, cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
- Chính là chỗ này.
Từ phía trước truyền đến âm thanh phấn khởi của đội trưởng, tốc độ của y bỗng nhiên nhanh hơn, đi thẳng đến thần miếu.
Mà ngay khi bọn họ đến, hộ vệ nhân ngư tộc bên trong Thần miếu cũng lập tức cảnh giác, nhao nhao lao ra muốn chặn giết, chỉ là số lượng hộ vệ ở đây có vẻ không nhiều lắm.
Nếu đổi thành bình thường thì thủ vệ nơi đây nhất định là rất sâm nghiêm, nhưng hôm nay chính là đại kiếp nạn của nhân ngư tộc, mọi vị trí ở thế giới dưới biển này đều đang lâm vào tràng cảnh chém giết, thế cho nên phần lớn Thần quan đều đã rời khỏi, vì vậy mà hộ vệ nơi đây rõ ràng giảm bớt rất nhiều.
Chưa kể đội trưởng vô cùng cường hãn cùng với Trương Tam đông đảo loại đồ chơi, còn có Hứa Thanh với chất độc không màu, cho nên rất nhanh bọn họ liền một đường mạnh mẽ xông tới, trực tiếp tiến vào bên trong khu vực Thần miếu ở nơi này.
Lúc này cũng có tu sĩ Trúc Cơ bị áp chế tu vi đến Ngưng Khí đại viên mãn xuất hiện, nhưng sự cường hãn của đội trưởng cũng đã được bộc phát ra ngay vào thời khắc này, những nơi đội trưởng đi qua thì một mảnh người bị đóng băng, mặc kệ là tu vi gì, ở trước mặt y đều chỉ có một kết cục, ngay lập tức hóa thành tượng băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất