Quang Âm Chi Ngoại

Chương 29: Cấm kỵ của cấm khu (1)

Trước Sau
Đối mặt với sự khiêu khích của Huyết Ảnh, sát cơ trong mắt Loan Nha càng mạnh hơn, nhìn Lôi đội.

Thần sắc Lôi đội như thường, nhàn nhạt mở miệng.

- Thập Tự.

Thập Tự nghe vậy không nói hai lời, trực tiếp cầm lấy cung, ngay lập tức kéo ra rồi bắn một mũi tên vọt lên trên bầu trời.

Tốc độ cực nhanh, âm thanh bén nhọn vang lên, mũi tên như một đạo thiểm điện, trong chốc lát liền bắn xuyên qua con chim ưng đang quanh quẩn trên bầu trời.

Bầu trời nở rộ hoa máu, con chim ưng phát ra tiêng kêu thảm thiết, rơi xuống, phanh một cái rơi vào mặt đất giữa hai tiểu đội.

Cùng lúc đó, một người bên trong tiểu đội Huyết Ảnh, toàn thân chấn động mãnh liệt, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Đó là chim ưng của gã, khác biệt với những con chó mà Loan Nha nuôi, con chim ưng này là gã dùng linh năng bản thân dung nhập điều khiển, giờ phút này liền bị cắn trả, cả người đều bị trọng thương.

Những người khác của tiểu đội Huyết Ảnh nhao nhao bắn ra sát cơ, nhưng bị đội trưởng Huyết Ảnh ngăn lại, lão chậm rãi đứng lên khỏi thi thể con chó, không nhìn Loan Nha, mà nhìn chằm chằm Lôi đội.

Lôi đội cũng lạnh lùng nhìn lão.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, riêng phần mình hừ lạnh.

- Chúng ta đi.

Lôi đội bình tĩnh mở miệng, đi thẳng về phía trước, đám người Loan Nha đi theo phía sau, Hứa Thanh cũng ở trong đó.

Hắn cảm nhận được giữa hai tiểu đội có địch ý rất sâu, vì vậy quay lại quét mắt nhìn những người của tiểu đội Huyết Ảnh, nhìn ra bọn họ đang chờ đợi Mã Tứ cùng Bàn Sơn, đáng tiếc, hai vị này đã vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa.

Hứa Thanh giữ im lặng, thu hồi ánh mắt, đi theo đám người Lôi đội, dần dần rời đi khỏi doanh địa.

Nhìn như cấm khu cách doanh địa không xa, nhưng trên thực tế nếu đi bộ qua, vẫn còn có chút khoảng cách.

Đoàn người bọn họ ước chừng đi hơn nửa canh giờ, mới thấy mảnh rừng rậm đen nhánh ở xa xa.



Từ bên ngoài nhìn lại, mảnh cấm khu này là một rừng rậm vô biên vô hạn, phạm vi lan tràn không biết bao nhiêu.

Bây giờ chính là lúc mặt trời lên cao nhất, ánh mặt trời nồng đậm, nhưng so với ở trong cấm khu, thì liền giống như là hai cái thế giới vậy.

Từ xa còn có thể thấy trên bầu trời của khu rừng, hình như có phong bạo hội tụ, từng đạo tia chớp chói mắt đang đánh qua đánh lại, khiến cho toàn bộ cấm khu tạo cho người ta một loại cảm giác thần bí hung hiểm.

Hứa Thanh nhìn tất cả, lặng lẽ đi theo, trên đường đi không ai trong tiểu đội Lôi Đình nói chuyện, nhưng khi cách cấm khu càng ngày càng gần, Hứa Thanh nhạy cảm chú ý tới, toàn thân cơ bắp của tất cả mọi người bắt đầu dần dần căng cứng, hắn cũng như thế.

Mãi đến khi cái loại cảm giác tựa như bước vào thế giới âm hàn hiện ra, khí tức ấm áp trên người hắn toàn bộ bị thanh trừ, hắn đã vào đến bên trong cấm khu.

Dường như bị thanh trừ, còn có tất cả những cảnh tượng mà hắn đoán trong thế giới bình thường.

Cái rét âm lãnh quen thuộc, làm hắn nhớ lại mây máu bên trong thành trì đổ nát.

Vì vậy hắn thở sâu, đáy lòng cảnh giác mãnh liệt, que sắt theo bản năng lập tức xuất hiện ở trong tay, giống như lúc ở phế tích, có cảm giác đồng dạng như vậy.

Khác biệt chính là, thành trì thì có tường đổ, mà ở trong đây...

Cây cối vặn vẹo như lệ quỷ, trên mặt đất khô nát như hoàng tuyền, cành lá giống như giương nanh vuốt che bầu trời.

Nhưng người của tiểu đội Lôi Đình, hiển nhiên đã rất quen thuộc đối với nơi này.

Lưng bọn họ đeo binh khí, con đường đi rõ ràng rất bình thường, mỗi một bước đều vô cùng rõ ràng, có chỗ còn vô cùng bình thường, nhưng bọn họ lại hết lần này tới lần khác nhảy qua, có nơi nhìn như hung hiểm, bọn họ lại giậm chân mà đi.

Còn có khu vực thì lách qua, cứ như vậy, một đường tránh khỏi rất nhiều nguy hiểm.

Hứa Thanh đi theo tại sau, mật thiết chú ý, nhớ kỹ toàn bộ.

Nhưng hắn cũng phát hiện một chút kỳ quái, không phải toàn bộ lộ trình đều là Lôi đội dẫn đầu, có lúc là Man Quỷ, có lúc là Loan Nha, thay thế lẫn nhau.

Tốc độ của mọi người không nhanh, nhưng trên đường đi ngoại trừ nghe một chút hung thú gào thét ở xa, cũng coi như là an toàn.



Coi như là có một chút độc trùng, sau khi Loan Nha đốt lên một cây nhang, cũng không còn tới gần.

Cho đến khi đã đi ước chừng một canh giờ, toàn bộ hành trình không có bất kỳ lời nói nào, tới một chỗ nước bùn liền dừng lại, tất cả đều nhẹ nhàng thở ra.

Hứa Thanh chú ý thấy Loan Nha lấy ra một chút thuốc bột, ném vào trong nước bùn, rất nhanh, một đám độc trùng từ trong chui ra, giống như có định công kích, nhưng thần sắc nàng vẫn như thường, phất tay lấy ra một loại bột phấn khác tản ra, độc trùng nóng nảy, rất nhanh rời đi, nước bùn yên ổn trở lại.

Làm xong những thứ này, mọi người liền nhao nhao ngồi xổm xuống, thuần thục bốc nước bùn lên, bôi lên toàn thân.

- Những chi tiết trên đường, nhớ kỹ không?

Lôi đội vừa bôi lên toàn thân, vừa bảo Hứa Thanh cũng làm như vậy.

Hứa Thanh gật đầu, không do dự mò nước bùn rồi bắt đầu bôi lên, ánh mắt đồng thời đảo qua Loan Nha, hắn cảm giác đối phương hình như hiểu một chút độc thuật.

- Những nơi nhảy qua để đi, là bởi vì lá cây tuy héo rũ nghiêm trọng nhưng lại vẫn nguyên vẹn, điều này đại biểu chỗ này không có hung thú đi qua, có thứ gì đó không biết.

- Nhưng nơi trực tiếp đạp lên, là bởi vì trên mặt đất có phân hung thú và nước tiểu, mà bản năng của sinh vật là lựa chọn khu vực an toàn để bài tiết, cho nên chỗ đó liền đại biểu không có nguy hiểm quá phận cùng vũng bùn ăn thịt người.

- Về phần những chỗ lách qua, là bởi vì cái mũi của Man Quỷ, cái mũi của y rất linh mẫn, có thể ngửi thấy được một chút mùi dị thú nguy hiểm, những thứ ngươi có thể học được ở đoạn đường này sẽ rất nhiều, có thể ghi nhớ bao nhiêu liền ghi nhớ bấy nhiêu đi.

Hứa Thanh nghe vậy liền đưa mắt nhìn Man Quỷ, Man Quỷ giờ phút này cũng quay đầu, nhe răng cười một cái với Hứa Thanh.

- Về phần chỗ nước bùn này, là tiểu đội chúng ta vào nhiều năm trước phát hiện ra nơi này có chứa da của thằn lằn, bôi lên toàn thân chẳng những có thể che đậy khí tức của chúng ta, càng có uy hiếp nhất định.

- Đi về phía trước, chính là chỗ mà chúng ta muốn đi, mà đi về phía bắc, chính là đầm Độc Long, cấm khu sâm lâm bởi vì hình dạng mặt đất khác biệt, cho nên bị thập hoang giả tự phân chia ra thành một số khu vực.

- Đầm Độc Long chính là cái thứ nhất, nhưng lần này chúng ta không đi vào trong đó.

Trong lúc Lôi đội nói, lão đã bôi xong hoàn toàn.

Hứa Thanh giờ phút này cũng đã hoàn thành, lúc đứng dậy, Thập Tự đi qua bên cạnh hắn, hôm qua mặc dù chất vấn việc đưa Hứa Thanh đi theo, nhưng vẫn lạnh mặt nói một câu.

- Lưu ý điểm dị hóa của ngươi, dị chất bên trong cấm khu rất nồng đậm, phải thời khắc chú ý, một khi dị hoá vượt chỉ tiêu, không ai có thể cứu ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau