Quang Âm Chi Ngoại

Chương 346: Mặc áo bào xám (1)

Trước Sau
Ngày hôm sau Hứa Thanh đi tới địa điểm của tín vật, chỗ đó có một chiếc thuyền buôn không lớn, vật phẩm bên trong cũng tạm được, mặc dù không phải đặc biệt đáng giá, nhưng có chút giá trị, quan trọng nhất là Hứa Thanh thấy ở bên trong có một đống dược liệu.

Căn cứ theo câu trả lời cẩn thận của người đệ tử quản lý nơi này, Hứa Thanh biết được chiếc thuyền này đã không có ai tới lấy trong hai tháng rồi.

Vì vậy Hứa Thanh thu hồi dược liệu, sau đó gọi người mật thám của mình tới xử lý thuyền buôn, tiện thể hỏi luôn về việc thành lập bến cảng mới.

- Chủ nhân, ta đã hiểu rõ toàn bộ quy trình cho việc thành lập bến cảng mới, cũng đang định tìm ngài báo cáo.

- Bến cảng mới được thành lập sẽ được chia làm hai phần đối nội cùng đối ngoại, cũng có lợi và có hại riêng, trong đó đối nội không có nhiều tiền lời, nhưng sẽ thuận tiện cho việc thành lập quan hệ của chủ nhân với đệ tử dưới núi.

- Về phần đối ngoại thì sẽ thu được tiền lời cực lớn, nhưng cái này cũng cần có rất nhiều ngành cùng nhau hợp tác mới có thể làm được như vậy, ví dụ như Hoa Tiêu Ti, ví dụ như Điều Hành Ti, ví dụ như Vận Chuyển Ti...

Nhưng một khi xây dựng thành công, dù chỉ là bến cảng đơn giản, nhưng theo thuyền buôn vãng lai thì tiền lời thu về sẽ cực kỳ kinh người, mặt khác bến cảng cũng sẽ thu hút những cửa hàng bên ngoài vào ở, cái này cũng được coi là một phần tiền lời.

Mật thám thấp giọng mở miệng, đối với nhiệm vụ mà Hứa Thanh giao cho, nàng không dám có chút lười biếng, gần hai tháng này nàng không ngừng điều tra và nghiên cứu, còn đã bỏ ra một chút linh tệ mua rất nhiều tin tức.

Cho nên ngay khi Hứa Thanh hỏi tới, nàng hầu như không cần suy nghĩ liền có thể nói ra toàn bộ những việc có liên quan tới thành lập một bến cảng mới.

- Nhưng công trình này cũng rất to lớn, dù chỉ là bến cảng đơn giản nhất, thì xây dựng sơ bộ cơ bản cũng cần ít nhất 300 vạn linh thạch, nếu kể cả việc xây dựng và hoàn thành toàn bộ các loại công trình như cửa hàng, tổng cộng chi phí phải tới hơn 1000 vạn, vả lại căn cứ theo nhu cầu phát triển, cũng không có giới hạn cao nhất.

Hứa Thanh nghe đến đó, thần sắc nhìn như bình thường, nhưng tâm thần lại âm thầm chấn động, hắn vốn cho là bây giờ mình cũng coi như là có tiền, dẫu sao thì linh thạch và tổng cộng các loại vật ngổn ngang trong túi trữ vật của thi thể Hải Thi Tộc kia cũng phải hơn 10 vạn.

Bây giờ nghe xong thông tin của mật thám, Hứa Thanh chỉ có thể im lặng.



- Nhưng tiền lời của nó trả về cũng cực kỳ khủng bố, bến cảng Thất Huyết Đồng chúng ta ra vào có hạn, trong khoảng thời gian này ta đã quan sát những con thuyền vãng lai, mỗi ngày đều có ít nhất ba thành con thuyền tới Thất Huyết Đồng cần xếp hàng bên ngoài mới có thể vào.

- Cho nên một khi chúng ta thành lập ra bến cảng mới, căn bản không thiếu khuyết thuyền buôn hạ neo và thuyền buôn vãng lai.

- Chủ nhân, sau khi ta so sánh với những bến cảng khác, đã bí mật tính toán một chút, trên thực tế thì chúng ta chỉ cần gom khoảng 300 vạn linh thạch, sau đó có thể dùng tiền lời chậm rãi xây dựng thêm các công trình khác sau.

- Nếu như hết thảy thuận lợi, nhiều nhất mất khoảng 2 năm, liền có thể cân bằng thu chi, từ sau năm thứ 3 trở đi liền có thể lấy về vốn, sau đó sẽ có thể lấy được tiền lời hàng năm, mỗi năm hẳn là thu về khoảng 300 vạn linh thạch.

- Mặt khác, ta cũng đã thăm dò bến cảng mà những tiền bối Trúc Cơ khác thành lập, có rất ít người tự mình bỏ toàn bộ tiền ra thành lập ra bến cảng, thường thường đều là kêu gọi nhiều người cùng tham gia góp vốn, cho nên nếu như bên cạnh chủ nhân có người nguyện ý cũng có thể cùng nhau góp vốn, nhưng hình như phải đều là Trúc Cơ mới được.

- Một mặt khác nữa, đó là có rất nhiều tiền trang của tông môn cũng hứng thú với cái này, nhưng nghe nói tông môn có rất nhiều hạn chế đối với cái này, cho nên không có bao nhiêu bến cảng có cổ phần của các tiền trang trong tông môn.

Hứa Thanh nghe xong liền trầm ngâm.

Thành lập bến cảng vốn chỉ là một danh ngạch mà hắn thấy mình không thể để phí, vả lại một khi xây dựng ra về sau mình cũng không cần đi làm chuyện gì, hàng năm đều có thể sinh ra được một số tiền lời lớn, cho nên hắn mới kêu mật thám của mình đi điều tra.

Nhưng hôm nay nghe xong, Hứa Thanh mặc dù động tâm, nhưng thật sự quá mắc, vả lại trong việc này rõ ràng còn có rất nhiều chuyện phiền phức khác.

Ngoài ra, đầu tư nhiều linh thạch như vậy vào bến cảng, không khác gì sẽ buộc chặt bản thân cùng với Thất Huyết Đồng, điểm này thì Hứa Thanh có chút do dự, hắn cũng bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân tại sao mà rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ đều không lựa chọn thành lập bến cảng mới.

Một mặt là liên lụy ràng buộc quá sâu với Thất Huyết Đồng, một mặt khác là tiêu phí quá lớn.

Nếu có linh thạch mà nói, Hứa Thanh cảm thấy mình cũng có thể đi tuyên bố nhiệm vụ, để người khác đi bắt hải thú cho mình.



Cho nên sau khi suy tư một chút, đáy lòng Hứa Thanh đã có ý bỏ qua việc này.

Vì vậy hắn kêu mật thám của mình rời đi, còn hắn thì tự thay đổi một thân đạo bào màu xám, chuẩn bị đi mua bán tài liệu.

Lần này trở về, hắn cần mua rất nhiều đồ vật, vô luận là dược thảo hay là phù bảo hắn đều cần chuẩn bị, ngoài ra thì hắn cũng dự định đi xem cửa hàng mua bán pháp khí trong tông môn.

Pháp khí rất quý, lúc trước Hứa Thanh không nỡ bỏ, nhưng bây giờ đồ trong túi của hắn coi như cũng phong phú, hắn dự định chọn một chút.

Đồng thời Hứa Thanh cũng cảm thấy rất có hứng thú đối với những hồn giản mà Ngô Kiếm Vu ngọn núi thứ nhất đã từng ném ra, cho nên hắn cũng chuẩn bị đi tìm một chút xem có người bán đi loại đồ này hay không, mặc dù hiệu suất của vật này cũng bình thường, nhưng lại rất thuận tiện để hấp thu.

- Còn có Linh Tức Đăng.

Hứa Thanh vừa đi trên đầu phố vừa suy tư, lúc này hắn đã mặc một thân đạo bào màu xám để che lấp, còn nội liễm cả tu vi, thoạt nhìn rất là tầm thường, chỉ là thỉnh thoảng vẫn sẽ có một vài ánh mắt rất mờ mịt từ trong đám người quét qua phía hắn.

Những ánh mắt quét tới đều là của những tu sĩ Trúc Cơ mặc đạo bào màu xám tương tự như Hứa Thanh, hai bên cảm ứng phát hiện đối phương, nhưng cũng thường thường chạm mắt một cái liền tự mình dịch chuyển khỏi, không có can thiệp lẫn nhau.

Cứ như vậy, Hứa Thanh một đường đi đến quầy hàng mà hắn từng mỗi sáng sớm đều tới ăn, sau đó hắn ngồi xuống, trong sự nhiệt tình chào mời của lão bản bán hàng, hắn đã ăn thoải mái một bữa.

Lần này, hắn ăn bốn quả trứng.

Mặc dù sau khi tu vi bước vào Trúc Cơ, hắn có thể lấy pháp lực bồi dưỡng thân thể, có thể mấy ngày không ăn không uống, nhưng Hứa Thanh vẫn thích ăn uống như trước, việc này khiến cho hắn có một loại cảm giác thỏa mãn.

Vừa ăn vừa lấy ra lệnh bài thân phận truyền âm cho Hoàng Nham, hỏi xem hôm ấy y muốn mua Linh Tức Đăng thì bây giờ xử lý như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau