Chương 68: Đi trong bóng tối không cần ánh sáng (2)
Giờ phút này, Hứa Thanh rời khỏi doanh địa đến biên giới cấm khu, cũng là như vậy.
Hắn nhặt lên một chút lá vụn của rừng rậm, sau khi vò nát liền bôi lên trên người, tận khả năng làm cho bản thân dung nhập vào trong tự nhiên, chậm rãi bước vào cấm khu.
Mặc dù Lôi đội tới cư trú trong nội thành, nhưng Hứa Thanh cũng không từ bỏ việc tìm kiếm Thiên Mệnh Hoa.
Mà tu vi tăng lên, thực lực gia tăng, phối hợp kinh nghiệm càng ngày càng phong phú của hắn bây giờ, còn có tri thức với dược thảo, cùng với cảnh giác trước sau như một của hắn, khiến cho hắn ở bên ngoài cái câm khu này, cũng bớt gặp phải nguy hiểm đi một chút.
Vì vậy phạm vi thăm dò của Hứa Thanh, cũng chầm chậm không dừng bước lại ở thần miếu, mà chậm rãi vào sâu bên trong hơn.
Cho dù nguy cơ càng lớn, nhưng loại ma luyện này cũng làm cho chiến lực của hắn không ngừng nâng cao, thu hoạch dược thảo cũng phong phú hơn.
Chỉ là vẫn giống như bên ngoài, thảo dược chỗ sâu mặc dù có nhiều hơn, nhưng vẫn như trước phần lớn là độc thảo âm tà.
Mà độc thảo chiếm đa số, cũng khiến cho tri thức của Hứa Thanh đối với dược thảo, phần lớn đặt vào trên việc phối chế độc thảo. Càng ngày càng tinh tiến, đồng thời độc tán của hắn cũng càng ngày càng thêm vài loại.
Vì thế, hắn chuyên môn đi tới cửa hàng quần áo, mua một cái áo khoác rất nhiều túi, trong từng cái túi áo đều để một cây độc dược khác biệt.
Về phần cái bao tay màu đen lấy được từ trong túi da của tiểu đội trưởng Huyết Ảnh, cũng bị Hứa Thanh đeo lên, dần dần càng ngày càng cảm thấy thuận tay.
Cái bao tay này có thể làm cho lực sát thương cú đấm của hắn mạnh hơn, cũng có tác dụng cách độc nhất định, cho nên cũng giống với dao găm của Thập Tự và que sắt của hắn, đã trở thành vũ khí hằng ngày trên người của hắn.
Dưới mắt, theo thời gian sắp trôi qua buổi chiều, Hứa Thanh kết thúc một ngày ma luyện cùng nghiên cứu chế tạo độc dược, đi ra từ bên trong hạp cốc, sửa sang lại vũ khí cùng độc tán của mình một phen, hắn duỗi lưng nhoáng một cái, lao thẳng đến thần miếu. Mỗi lần trước khi rời khỏi cấm khu, hắn cũng đều đi tới thần miếu một chuyến, tìm kiếm đá trừ sẹo.
Tuy rằng lần nào đến đều không có kết quả, nhưng hắn đã dò hỏi thông tin về viên đá này, biết được nó là do tự nhiên tạo ra, bảy màu, thỉnh thoảng có thể thấy được, vì vậy hắn kiên trì không ngừng, cho đến lần này...
Ngay sau khi hắn đi đến thần miếu, ở dưới ánh chiều tà, thấy được vị trí của mi tâm đầu tượng đá ở xa, hình như có một tia hào quang bảy màu lập lòe.
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng lại, nhanh chóng quan sát bốn phía, lại kiểm tra bố trí ẩn giấu lúc trước của mình, sau khi phát hiện tất cả đều hoàn hảo, hắn nhảy đến đỉnh thần miếu, định thân quan sát lần nữa.
Cuối cùng xác định nơi đây thật sự không có nguy hiểm, lúc này mới nhoáng một cái lao thẳng đến vị trí đầu tượng đá.
Sau khi đến, hắn thấy được trong cái khe của mi tâm, sinh trưởng ra một khối đá bảy màu. Tảng đá kia có lẽ đã từng là một viên đá bình thường, nhưng ở trong ngôi thần miếu thần bí này, với năm tháng tẩy rửa, vào ngày hôm nay, liền biến thành một thứ khác.
Hứa Thanh tranh thủ lấy xuống, lại nhanh chóng tìm một vòng, cho đến khi tìm khắp toàn bộ khu thần miếu, viên đá giống như vậy, hắn tìm được 6 khối.
Nhìn qua viên đá trong tay, Hứa Thanh thở phào một hơi, Thiên Mệnh Hoa cùng đá trừ sẹo, hai cái này rốt cuộc để cho hắn tìm được một loại.
Cẩn thận cất kỹ 6 viên đá đi, Hứa Thanh liếc nhìn khu thần miếu thật sâu, sau đó xoay người cúi đầu, lúc này mới nhanh chóng rời khỏi, tan biến ở bên trong rừng rậm. Chạy nhanh một mạch, thân ảnh Hứa Thanh lên lên xuống xuống mọi tán cây.
Theo màn đêm phủ xuống, theo tiếng gào thét vang vọng của hung thú, bước chân của hắn vẫn không thay đổi, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, chạy về phía biên giới của rừng rậm, càng ngày càng gần.
Thời gian không lâu, lúc này Hứa Thanh nhảy đến trên một cành cây, ngay khi hắn muốn mượn lực phóng về phía trước, đột nhiên mặt nước bùn bên cạnh nổ tung, một con mãng xà cự giác chợt lao ra, mở cái miệng rộng đớp về phía hắn.
Thân hình so với con rắn hắn thấy ở trong doanh địa còn to hơn nhiều. Đối mặt với loại tập kích này, thần sắc Hứa Thanh không có chút nào biến hóa, chỉ là giơ tay phải lên bắn một cái chỉ đạn ra, điểm vào trên đầu của con mãng xà không lồ này.
Phịch một tiếng, mãng xà cự giác không cách nào thừa nhận, tiếng gào thét thê lương mới vừa ra khỏi miệng liền im bặt lại, làn da cứng cỏi của nó không cách nào ngăn cản sức mạnh đến từ Hứa Thanh, đầu chia năm xẻ bảy, máu thịt tan vỡ.
Trong chớp tan vỡ liền lan tràn khắp toàn thân, cho đến khi trở thành một đám mưa máu.
Chỉ có cái mật... Lông tóc không tổn hao gì được giữ lại, hạ xuống từ trong mưa máu, bị Hứa Thanh chộp vào trong tay, nhoáng một cái rời đi.
Cứ như vậy, trong thời gian bình minh, Hứa Thanh đi ra khỏi rừng rậm, trở về trong doanh địa. Doanh địa đen nhánh, lúc này chỉ có vài ngọn đèn dầu, Hứa Thanh đi vào trong đó, tâm tình khi thu được mấy viên đá cũng theo khi hắn tới gần chỗ ở, dần dần biến thành trầm thấp.
Chỗ ở của hắn cũng là một mảnh đen nhánh, chỉ có kia hơn mười đầu chó hoang sau khi phát hiện hắn trở về, nằm rạp trên mặt đất thoáng lắc lư cái đuôi.
Hứa Thanh đi vào sân, theo thói quen đưa mắt nhìn gian phòng đã từng là của Lôi đội, im lặng tiêu sái vào phòng bếp.
Hắn hâm nóng đồ ăn thừa từ hôm qua lên, sau đó nuốt vào giống như chỉ để nhét đầy cái bao tử vậy, sau khi thu thập xong mọi thứ liền trở lại phòng, than nhẹ một tiếng.
- Không biết Lôi đội sống ở trong thành như thế nào, hẳn là rất tốt, nếu như cuối cùng vẫn không tìm được Thiên Mệnh Hoa, ta tích góp nhiều linh tệ một chút, cũng đi mua một cái danh ngạch trong thành vậy.
Hứa Thanh thì thào, hai mắt nhắm nghiền, làm cho mình chìm vào trong tu luyện.
Ngày hôm sau, Hứa Thanh đi học giống như thường ngày.
Đình Ngọc cũng biến thành bình thường, nhưng vẫn lưu lại chỗ ngồi cho hắn, mà Trần Phi Nguyên cũng cam chịu số phận rồi, trơ mắt nhìn Hứa Thanh ngồi ở vị trí vốn là của mình.
Khi chương trình học kết thúc, Đình Ngọc cũng không lên tiếng muốn lau mặt cho hắn nữa, trong ánh mắt nhiều hơn một tia lý giải. Phần lý giải này, Hứa Thanh cảm nhận được rồi, hắn hơi cúi đầu, bái biệt Bách đại sư.
Lúc rời khỏi lều vải Hứa Thanh sờ lên mấy viên đá trong túi da, đi về phía tiệm tạp hóa của tiểu cô nương.
Cũng không đợi hắn tới gần, hắn từ xa liền thấy được bên ngoài tiệm tạp hóa, lại có một đám người xa lạ! Quần áo của bọn họ rất đặc biệt, trên áo bào màu đen, thêu một cái mặt trời máu, một cỗ máu tanh nồng đậm, đặc biệt rõ ràng ở trên người bọn họ.
Hắn nhặt lên một chút lá vụn của rừng rậm, sau khi vò nát liền bôi lên trên người, tận khả năng làm cho bản thân dung nhập vào trong tự nhiên, chậm rãi bước vào cấm khu.
Mặc dù Lôi đội tới cư trú trong nội thành, nhưng Hứa Thanh cũng không từ bỏ việc tìm kiếm Thiên Mệnh Hoa.
Mà tu vi tăng lên, thực lực gia tăng, phối hợp kinh nghiệm càng ngày càng phong phú của hắn bây giờ, còn có tri thức với dược thảo, cùng với cảnh giác trước sau như một của hắn, khiến cho hắn ở bên ngoài cái câm khu này, cũng bớt gặp phải nguy hiểm đi một chút.
Vì vậy phạm vi thăm dò của Hứa Thanh, cũng chầm chậm không dừng bước lại ở thần miếu, mà chậm rãi vào sâu bên trong hơn.
Cho dù nguy cơ càng lớn, nhưng loại ma luyện này cũng làm cho chiến lực của hắn không ngừng nâng cao, thu hoạch dược thảo cũng phong phú hơn.
Chỉ là vẫn giống như bên ngoài, thảo dược chỗ sâu mặc dù có nhiều hơn, nhưng vẫn như trước phần lớn là độc thảo âm tà.
Mà độc thảo chiếm đa số, cũng khiến cho tri thức của Hứa Thanh đối với dược thảo, phần lớn đặt vào trên việc phối chế độc thảo. Càng ngày càng tinh tiến, đồng thời độc tán của hắn cũng càng ngày càng thêm vài loại.
Vì thế, hắn chuyên môn đi tới cửa hàng quần áo, mua một cái áo khoác rất nhiều túi, trong từng cái túi áo đều để một cây độc dược khác biệt.
Về phần cái bao tay màu đen lấy được từ trong túi da của tiểu đội trưởng Huyết Ảnh, cũng bị Hứa Thanh đeo lên, dần dần càng ngày càng cảm thấy thuận tay.
Cái bao tay này có thể làm cho lực sát thương cú đấm của hắn mạnh hơn, cũng có tác dụng cách độc nhất định, cho nên cũng giống với dao găm của Thập Tự và que sắt của hắn, đã trở thành vũ khí hằng ngày trên người của hắn.
Dưới mắt, theo thời gian sắp trôi qua buổi chiều, Hứa Thanh kết thúc một ngày ma luyện cùng nghiên cứu chế tạo độc dược, đi ra từ bên trong hạp cốc, sửa sang lại vũ khí cùng độc tán của mình một phen, hắn duỗi lưng nhoáng một cái, lao thẳng đến thần miếu. Mỗi lần trước khi rời khỏi cấm khu, hắn cũng đều đi tới thần miếu một chuyến, tìm kiếm đá trừ sẹo.
Tuy rằng lần nào đến đều không có kết quả, nhưng hắn đã dò hỏi thông tin về viên đá này, biết được nó là do tự nhiên tạo ra, bảy màu, thỉnh thoảng có thể thấy được, vì vậy hắn kiên trì không ngừng, cho đến lần này...
Ngay sau khi hắn đi đến thần miếu, ở dưới ánh chiều tà, thấy được vị trí của mi tâm đầu tượng đá ở xa, hình như có một tia hào quang bảy màu lập lòe.
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng lại, nhanh chóng quan sát bốn phía, lại kiểm tra bố trí ẩn giấu lúc trước của mình, sau khi phát hiện tất cả đều hoàn hảo, hắn nhảy đến đỉnh thần miếu, định thân quan sát lần nữa.
Cuối cùng xác định nơi đây thật sự không có nguy hiểm, lúc này mới nhoáng một cái lao thẳng đến vị trí đầu tượng đá.
Sau khi đến, hắn thấy được trong cái khe của mi tâm, sinh trưởng ra một khối đá bảy màu. Tảng đá kia có lẽ đã từng là một viên đá bình thường, nhưng ở trong ngôi thần miếu thần bí này, với năm tháng tẩy rửa, vào ngày hôm nay, liền biến thành một thứ khác.
Hứa Thanh tranh thủ lấy xuống, lại nhanh chóng tìm một vòng, cho đến khi tìm khắp toàn bộ khu thần miếu, viên đá giống như vậy, hắn tìm được 6 khối.
Nhìn qua viên đá trong tay, Hứa Thanh thở phào một hơi, Thiên Mệnh Hoa cùng đá trừ sẹo, hai cái này rốt cuộc để cho hắn tìm được một loại.
Cẩn thận cất kỹ 6 viên đá đi, Hứa Thanh liếc nhìn khu thần miếu thật sâu, sau đó xoay người cúi đầu, lúc này mới nhanh chóng rời khỏi, tan biến ở bên trong rừng rậm. Chạy nhanh một mạch, thân ảnh Hứa Thanh lên lên xuống xuống mọi tán cây.
Theo màn đêm phủ xuống, theo tiếng gào thét vang vọng của hung thú, bước chân của hắn vẫn không thay đổi, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, chạy về phía biên giới của rừng rậm, càng ngày càng gần.
Thời gian không lâu, lúc này Hứa Thanh nhảy đến trên một cành cây, ngay khi hắn muốn mượn lực phóng về phía trước, đột nhiên mặt nước bùn bên cạnh nổ tung, một con mãng xà cự giác chợt lao ra, mở cái miệng rộng đớp về phía hắn.
Thân hình so với con rắn hắn thấy ở trong doanh địa còn to hơn nhiều. Đối mặt với loại tập kích này, thần sắc Hứa Thanh không có chút nào biến hóa, chỉ là giơ tay phải lên bắn một cái chỉ đạn ra, điểm vào trên đầu của con mãng xà không lồ này.
Phịch một tiếng, mãng xà cự giác không cách nào thừa nhận, tiếng gào thét thê lương mới vừa ra khỏi miệng liền im bặt lại, làn da cứng cỏi của nó không cách nào ngăn cản sức mạnh đến từ Hứa Thanh, đầu chia năm xẻ bảy, máu thịt tan vỡ.
Trong chớp tan vỡ liền lan tràn khắp toàn thân, cho đến khi trở thành một đám mưa máu.
Chỉ có cái mật... Lông tóc không tổn hao gì được giữ lại, hạ xuống từ trong mưa máu, bị Hứa Thanh chộp vào trong tay, nhoáng một cái rời đi.
Cứ như vậy, trong thời gian bình minh, Hứa Thanh đi ra khỏi rừng rậm, trở về trong doanh địa. Doanh địa đen nhánh, lúc này chỉ có vài ngọn đèn dầu, Hứa Thanh đi vào trong đó, tâm tình khi thu được mấy viên đá cũng theo khi hắn tới gần chỗ ở, dần dần biến thành trầm thấp.
Chỗ ở của hắn cũng là một mảnh đen nhánh, chỉ có kia hơn mười đầu chó hoang sau khi phát hiện hắn trở về, nằm rạp trên mặt đất thoáng lắc lư cái đuôi.
Hứa Thanh đi vào sân, theo thói quen đưa mắt nhìn gian phòng đã từng là của Lôi đội, im lặng tiêu sái vào phòng bếp.
Hắn hâm nóng đồ ăn thừa từ hôm qua lên, sau đó nuốt vào giống như chỉ để nhét đầy cái bao tử vậy, sau khi thu thập xong mọi thứ liền trở lại phòng, than nhẹ một tiếng.
- Không biết Lôi đội sống ở trong thành như thế nào, hẳn là rất tốt, nếu như cuối cùng vẫn không tìm được Thiên Mệnh Hoa, ta tích góp nhiều linh tệ một chút, cũng đi mua một cái danh ngạch trong thành vậy.
Hứa Thanh thì thào, hai mắt nhắm nghiền, làm cho mình chìm vào trong tu luyện.
Ngày hôm sau, Hứa Thanh đi học giống như thường ngày.
Đình Ngọc cũng biến thành bình thường, nhưng vẫn lưu lại chỗ ngồi cho hắn, mà Trần Phi Nguyên cũng cam chịu số phận rồi, trơ mắt nhìn Hứa Thanh ngồi ở vị trí vốn là của mình.
Khi chương trình học kết thúc, Đình Ngọc cũng không lên tiếng muốn lau mặt cho hắn nữa, trong ánh mắt nhiều hơn một tia lý giải. Phần lý giải này, Hứa Thanh cảm nhận được rồi, hắn hơi cúi đầu, bái biệt Bách đại sư.
Lúc rời khỏi lều vải Hứa Thanh sờ lên mấy viên đá trong túi da, đi về phía tiệm tạp hóa của tiểu cô nương.
Cũng không đợi hắn tới gần, hắn từ xa liền thấy được bên ngoài tiệm tạp hóa, lại có một đám người xa lạ! Quần áo của bọn họ rất đặc biệt, trên áo bào màu đen, thêu một cái mặt trời máu, một cỗ máu tanh nồng đậm, đặc biệt rõ ràng ở trên người bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất