Chương 71: Lịch dương vũ kim (1)
Bầu trời màu đen, không nhìn thấy sao trời, chỉ có trăng sáng treo trên cao bị từng đám mây đen thổi qua. Gió rất lớn.
Nhưng không ảnh hưởng tới luồng sáng của ánh trăng.
Ánh trăng sáng tỏ, giống như nước chảy trút xuống nhân gian.
Có một chút rơi vào trong doanh địa thập hoang giả, rơi vào trong sân của Hứa Thanh, khoác trên hai thân ảnh đứng ở trước cửa phòng của hắn. Thất gia mặc áo bào tím, chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó hồi lâu, dưới ánh trăng, gương mặt già nua của lão mang theo vẻ trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tôi tớ bên cạnh cũng không nên tiếng quấy rầy, lặng lẽ chờ đợi.
Về phần chó hoang bốn phía, hình như hai người kia không hề tồn tại ở trong mắt của bọn nó vậy, không cách nào cảm thấy hai người, vì vậy gục ở một chỗ không phát hiện có bất cứ dị thường nào.
Bốn phía rất im lặng, chỉ có tiếng cười cùng tiếng thét chói tai ngoài khu vực doanh địa như ẩn như hiện vang vọng.
Mà trong phòng, sau hai câu nói cuối cùng, cũng lâm vào yên tĩnh, chỉ có thanh âm hô hấp thổ nạp mơ hồ truyền ra.
Thời gian trôi qua, sau một nén nhang, Thất gia đứng ngoài cửa than nhẹ một tiếng, lão cũng không đẩy cửa ra, mà quay người đi ra phía ngoài.
- Cho hắn một khối lệnh bài đi.
Khi đi đến bên cạnh cửa viện, Thất gia trầm thấp mở miệng.
- Màu gì?
Tên tôi tớ hỏi một câu.
- Bình thường nhất, mặt khác ngươi cũng không cần nhiều lời với hắn.
Thất gia đi qua cửa viện, dần dần đi xa.
Ánh mắt tôi tớ ngưng tụ, đáy lòng hiện lên từng trận gợn sóng.
Hắn đi theo Thất gia mấy ngày này trong doanh địa, tận mắt nhìn thấy Thất gia mấy lần chú ý tới tên tiểu hài tử này.
Sau đó ở chỗ Bách đại sư, cũng là do Thất gia đi bắt chuyện, tất cả những cái này, đều cho gã biết, cơ duyên của tiểu hài này đã đến, cho nên câu thứ nhất gã hỏi liền là có muốn cho đối phương một khối lệnh bài hay không.
Lệnh bài, là tư cách nhập môn vào Thất Huyết Đồng, người có lệnh bài mới có thể đi tham gia khảo hạch, nếu như thành công sẽ được bái vào sơn môn.
Mà lệnh bài cũng chia màu sắc, màu tím cao nhất, đại biểu vừa nhập môn liền sẽ là đệ tử hạch tâm, màu vàng là ở giữa, đại biểu nhập môn sẽ là đệ tử nội môn, về phần màu trắng bình thường nhất, nhập môn chỉ là đệ tử tầm thường.
Dựa theo cảm giác của tôi tớ, Thất gia ít nhất cũng sẽ cho Hứa Thanh một cái thẻ bài màu vàng, nhưng bây giờ rõ ràng chỉ là màu trắng, vả lại...
Còn cường điệu nhắc nhở không cần nhiều lời.
Một màn khác thường này, để cho gã cần phải suy nghĩ, trái tim cũng không khỏi tăng tốc nhảy lên vài cái.
- Đáp án chỉ có một, Thất gia cực kỳ coi trọng, không chỉ muốn thu hắn vào tông môn, còn...
Có ý niệm thu hắn làm đệ tử trong đầu? Cho nên định khảo thí một chút? Ba vị điện hạ trước đây cũng đều là tiến vào như vậy a, chẳng lẽ ngọn núi thứ bảy, muốn xuất hiện đệ tử thân truyền thứ tư?
Tôi tớ rất rõ ràng sức nặng của hai chữ ‘thân truyền’, có thể nói một khi trở thành thân truyền của Thất gia, như vậy người này sẽ lập tức được thế lực khắp Nam Hoàng Châu chú ý.
Nhưng gã lại cảm thấy khả năng của việc này không lớn, dẫu sao Thất gia đã rất lâu chưa thu đệ tử rồi.
Nhưng vô luận như thế nào, tiểu hài này, mình cũng cần trọng điểm lưu ý, nghĩ tới đây, tôi tớ thở sâu, thu hồi tâm thần, chậm rãi gõ vang cửa phòng của Hứa Thanh.
Khi thanh âm tùng tùng truyền vào trong phòng, tiếng thổ nạp trong phòng cũng lập tức biến mất.
Trong nháy mắt tiếp theo, khóe miệng tôi tớ lộ ra một tia vui vẻ, thân thể mơ hồ tan biến, lúc sau xuất hiện, đã thình lình ở sau gian phòng! Chỗ góc tường sau gian phòng, rõ ràng có một cái hố, rất kỹ, bị gạch đá che lấp, tựa hồ đã được đào ra một đoạn thời gian rồi.
Giờ phút này thân ảnh Hứa Thanh nhanh chóng từ trong phòng chui ra, vừa muốn đi đường vòng quan sát người gõ cửa, nhưng sau một khắc, theo thân ảnh người tôi tớ xuất hiện, thân thể của hắn chợt dừng lại. Đôi mắt Hứa Thanh co rút lại, nhìn thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của mình, đáy lòng trầm xuống.
Thân ảnh trước mắt hắn là một người trung niên, toàn thân mặc trường bào màu xám, một gương mặt cực kỳ bình thường, khiến người ta chú ý nhất chính là trên mi tâm của gã, chỗ đó tồn tại một cái hình vẽ ngũ giác, cái hình vẽ này đang tản ra quang mang âm u, ánh trăng bốn phía cũng bị nó ảnh hưởng, xuất hiện sự vặn vẹo.
Càng có cảm giác áp bách mãnh liệt theo đó mà đến, hô hấp của Hứa Thanh có chút dồn dập, tay phải càng dùng sức nắm chặt que sắt, tay trái cũng không chút dấu vết lấy ra một bình độc tán. Đối phương xuất hiện quá quỷ dị, vả lại còn cho hắn một cảm giác siêu việt hơn xa ca ca của tiểu cô nương mấy ngày trước.
Nhất là ánh mắt của đối phương, khiến cho tất cả máu thịt trên toàn thân hắn ngay thời khắc này phải run rẩy, dường như chúng nó đang hò hét với hắn, nói cho hắn biết, người trước mắt cực kỳ nguy hiểm!
Cái này khiến cho cảnh giác của Hứa Thanh đạt đến cực hạn, mà máu thịt run rẩy cũng không chỉ là tín hiệu nguy hiểm, nó đồng thời cũng bảo cho hắn biết, thân thể đã chuẩn bị xong tất cả hành động tiếp theo.
Đối với việc bản thân sẽ gặp phải nguy hiểm trong tình cảnh này, trong đầu Hứa Thanh đã sớm mô phỏng ra mấy tình huống rồi, mà có thể làm cho những con chó không phát hiện, lại ngay cả mình cũng không có chút phát hiện, là tình huống nguy hiểm nhất mà hắn mô phỏng ra.
Giờ phút này ánh mắt hắn nheo lại, thân thể hắn chậm rãi thử lui về phía sau.
Nhưng không ảnh hưởng tới luồng sáng của ánh trăng.
Ánh trăng sáng tỏ, giống như nước chảy trút xuống nhân gian.
Có một chút rơi vào trong doanh địa thập hoang giả, rơi vào trong sân của Hứa Thanh, khoác trên hai thân ảnh đứng ở trước cửa phòng của hắn. Thất gia mặc áo bào tím, chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó hồi lâu, dưới ánh trăng, gương mặt già nua của lão mang theo vẻ trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tôi tớ bên cạnh cũng không nên tiếng quấy rầy, lặng lẽ chờ đợi.
Về phần chó hoang bốn phía, hình như hai người kia không hề tồn tại ở trong mắt của bọn nó vậy, không cách nào cảm thấy hai người, vì vậy gục ở một chỗ không phát hiện có bất cứ dị thường nào.
Bốn phía rất im lặng, chỉ có tiếng cười cùng tiếng thét chói tai ngoài khu vực doanh địa như ẩn như hiện vang vọng.
Mà trong phòng, sau hai câu nói cuối cùng, cũng lâm vào yên tĩnh, chỉ có thanh âm hô hấp thổ nạp mơ hồ truyền ra.
Thời gian trôi qua, sau một nén nhang, Thất gia đứng ngoài cửa than nhẹ một tiếng, lão cũng không đẩy cửa ra, mà quay người đi ra phía ngoài.
- Cho hắn một khối lệnh bài đi.
Khi đi đến bên cạnh cửa viện, Thất gia trầm thấp mở miệng.
- Màu gì?
Tên tôi tớ hỏi một câu.
- Bình thường nhất, mặt khác ngươi cũng không cần nhiều lời với hắn.
Thất gia đi qua cửa viện, dần dần đi xa.
Ánh mắt tôi tớ ngưng tụ, đáy lòng hiện lên từng trận gợn sóng.
Hắn đi theo Thất gia mấy ngày này trong doanh địa, tận mắt nhìn thấy Thất gia mấy lần chú ý tới tên tiểu hài tử này.
Sau đó ở chỗ Bách đại sư, cũng là do Thất gia đi bắt chuyện, tất cả những cái này, đều cho gã biết, cơ duyên của tiểu hài này đã đến, cho nên câu thứ nhất gã hỏi liền là có muốn cho đối phương một khối lệnh bài hay không.
Lệnh bài, là tư cách nhập môn vào Thất Huyết Đồng, người có lệnh bài mới có thể đi tham gia khảo hạch, nếu như thành công sẽ được bái vào sơn môn.
Mà lệnh bài cũng chia màu sắc, màu tím cao nhất, đại biểu vừa nhập môn liền sẽ là đệ tử hạch tâm, màu vàng là ở giữa, đại biểu nhập môn sẽ là đệ tử nội môn, về phần màu trắng bình thường nhất, nhập môn chỉ là đệ tử tầm thường.
Dựa theo cảm giác của tôi tớ, Thất gia ít nhất cũng sẽ cho Hứa Thanh một cái thẻ bài màu vàng, nhưng bây giờ rõ ràng chỉ là màu trắng, vả lại...
Còn cường điệu nhắc nhở không cần nhiều lời.
Một màn khác thường này, để cho gã cần phải suy nghĩ, trái tim cũng không khỏi tăng tốc nhảy lên vài cái.
- Đáp án chỉ có một, Thất gia cực kỳ coi trọng, không chỉ muốn thu hắn vào tông môn, còn...
Có ý niệm thu hắn làm đệ tử trong đầu? Cho nên định khảo thí một chút? Ba vị điện hạ trước đây cũng đều là tiến vào như vậy a, chẳng lẽ ngọn núi thứ bảy, muốn xuất hiện đệ tử thân truyền thứ tư?
Tôi tớ rất rõ ràng sức nặng của hai chữ ‘thân truyền’, có thể nói một khi trở thành thân truyền của Thất gia, như vậy người này sẽ lập tức được thế lực khắp Nam Hoàng Châu chú ý.
Nhưng gã lại cảm thấy khả năng của việc này không lớn, dẫu sao Thất gia đã rất lâu chưa thu đệ tử rồi.
Nhưng vô luận như thế nào, tiểu hài này, mình cũng cần trọng điểm lưu ý, nghĩ tới đây, tôi tớ thở sâu, thu hồi tâm thần, chậm rãi gõ vang cửa phòng của Hứa Thanh.
Khi thanh âm tùng tùng truyền vào trong phòng, tiếng thổ nạp trong phòng cũng lập tức biến mất.
Trong nháy mắt tiếp theo, khóe miệng tôi tớ lộ ra một tia vui vẻ, thân thể mơ hồ tan biến, lúc sau xuất hiện, đã thình lình ở sau gian phòng! Chỗ góc tường sau gian phòng, rõ ràng có một cái hố, rất kỹ, bị gạch đá che lấp, tựa hồ đã được đào ra một đoạn thời gian rồi.
Giờ phút này thân ảnh Hứa Thanh nhanh chóng từ trong phòng chui ra, vừa muốn đi đường vòng quan sát người gõ cửa, nhưng sau một khắc, theo thân ảnh người tôi tớ xuất hiện, thân thể của hắn chợt dừng lại. Đôi mắt Hứa Thanh co rút lại, nhìn thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của mình, đáy lòng trầm xuống.
Thân ảnh trước mắt hắn là một người trung niên, toàn thân mặc trường bào màu xám, một gương mặt cực kỳ bình thường, khiến người ta chú ý nhất chính là trên mi tâm của gã, chỗ đó tồn tại một cái hình vẽ ngũ giác, cái hình vẽ này đang tản ra quang mang âm u, ánh trăng bốn phía cũng bị nó ảnh hưởng, xuất hiện sự vặn vẹo.
Càng có cảm giác áp bách mãnh liệt theo đó mà đến, hô hấp của Hứa Thanh có chút dồn dập, tay phải càng dùng sức nắm chặt que sắt, tay trái cũng không chút dấu vết lấy ra một bình độc tán. Đối phương xuất hiện quá quỷ dị, vả lại còn cho hắn một cảm giác siêu việt hơn xa ca ca của tiểu cô nương mấy ngày trước.
Nhất là ánh mắt của đối phương, khiến cho tất cả máu thịt trên toàn thân hắn ngay thời khắc này phải run rẩy, dường như chúng nó đang hò hét với hắn, nói cho hắn biết, người trước mắt cực kỳ nguy hiểm!
Cái này khiến cho cảnh giác của Hứa Thanh đạt đến cực hạn, mà máu thịt run rẩy cũng không chỉ là tín hiệu nguy hiểm, nó đồng thời cũng bảo cho hắn biết, thân thể đã chuẩn bị xong tất cả hành động tiếp theo.
Đối với việc bản thân sẽ gặp phải nguy hiểm trong tình cảnh này, trong đầu Hứa Thanh đã sớm mô phỏng ra mấy tình huống rồi, mà có thể làm cho những con chó không phát hiện, lại ngay cả mình cũng không có chút phát hiện, là tình huống nguy hiểm nhất mà hắn mô phỏng ra.
Giờ phút này ánh mắt hắn nheo lại, thân thể hắn chậm rãi thử lui về phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất