[Quang Điện Tiêu Ứng] Hãy Ôm Em Thật Chặt Khi Giông Bão Sắp Tới
Chương 4
Sau tất cả tiểu Trạch cũng được Quang Quang ôm vào lòng mà dỗ dành ^-^
Chap này cũng ngọt phết đó!!!
____________________________________________________
Trạch Tiêu Văn tỉnh dậy đã là buổi chiều hôm sau, vừa mở mắt ra đã thấy Hạ Chi Quang đang ngồi bên giường mình.
"Tỉnh rồi?"
Trạch Tiêu Văn muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng anh khô khốc không nói nên lời. Hạ Chi Quang đưa một ly nước với vẻ mặt lạnh lùng, Trạch Tiêu Văn uống nước xong Hạ Chi Quang liền đem bát cháo bí đỏ mà Triệu Nhượng mua về.
Trạch Tiêu Văn cẩn thận quan sát Hạ Chi Quang.
Hạ Chi Quang nhìn Trạch Tiêu Văn sau khi ăn xong cháo, vươn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán, cau mày nói: "Còn chưa hạ sốt."
Trạch Tiêu Văn muốn nói điều gì đó để giảm bớt bầu không khí, nhưng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hạ Chi Quang.
"Trạch Tiêu Văn, hành hạ bản thân anh thấy rất vui phải không."
Trạch Tiêu Văn giật mình một lúc, ngước mắt lên nhìn Hạ Chi Quang, tuy rằng trên mặt câu không biểu đạt cảm xúc gì nhưng Trạch Tiêu Văn biết rằng Hạ Chi Quang đang tức giận, anh hiểu rất rõ về cậu từ đây có thể nhìn thấy cảm xúc của Hạ Chi Quang.
Trạch Tiêu Văn cắn cắn môi, cố gắng dùng vẻ mặt đáng thương của mình để có được sự đồng cảm của hạ Chi quang.
Hạ Chi Quang tất nhiên là không mềm lòng, vươn tay dứt khoát nâng cằm Trạch Tiêu Văn lên.
"Anh càng ngày càng táo bạo hơn rồi, Trạch Tiêu Văn."
Sức lực của Hạ Chi Quang rất lớn, Trạch Tiêu Văn đặc biệt nhạy cảm với cơn đau, mắt anh bắt đầu đỏ lên vì đau anh bắt đầu khóc và gạt tay Hạ Chi Quang ra.
Hạ Chi Quang nhìn đứa trẻ tội nghiệp mặt mày tái nhợt đang thút thít khóc trước mặt, thở dài nói: "Anh tự chăm sóc bản thân đi."
Cậu đứng dậy, cầm áo khoác, chuẩn bị rời đi, "Anh vẫn chưa hết sốt, đợi đến khi hết sốt rồi mới xuất viện, em đã nhờ Triệu Nhượng canh chừng anh tốt nhất là ngoan ngoãn ở đây đi đừng có chạy lung tung."
Trạch Tiêu Văn nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Hạ Chi Quang, đồng thời đưa tay lên lau nước mắt.
Sao nó khác xa những gì anh tưởng tượng!
Anh nghĩ mình sẽ có thể thu hoạch được những cái ôm, những lời dỗ dành của Hạ Chi Quang khi anh tỉnh lại, nhưng Hạ Chi Quang không chỉ hành động mạnh bạo mà còn bỏ mặc anh trong bệnh viện.
Sau khi nguyền rủa Hạ Chi Quang ba ngàn câu trong lòng, Trạch Tiêu Văn đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng nhất vẫn chưa giải quyết xong.
Anh vẫn chưa giải thích về vết dâu tây đêm đó với Hạ Chi Quang!
Trạch Tiêu Văn đang bồn chồn và Hạ Chi Quang ngày càng trốn tránh anh không muốn nhìn thấy anh nữa, cách duy nhất là giải thích càng sớm càng tốt thật sự tiểu Trạch chịu không nổi nếu thiếu Hạ Chi Quang.
Anh đứng dậy thay áo bệnh viện, chuẩn bị nhẹ nhàng rời khỏi tiểu khu, vừa mở cửa liền bị Triệu Nhượng đang đứng ở cửa chặn lại.
"Tổng giám đốc Hạ nói rằng anh không được phép khỏi đây cho đến khi hạ sốt."
Trạch Tiêu Văn thật sự rất muốn gặp hạ Chi Quang ngay bây giờ vậy nên liền giở trò năn nỉ bám víu. Triệu Nhượng xoa xoa hai bên thái dương bất lực đành kéo anh trở lại giường để đo nhiệt độ cho anh:37,5 ° C.
"Cậu xem anh đã giảm xuống 37,5 độ C rồi không sao đâu, cho anh ra ngoài đi." Trạch Tiêu Văn kéo tay áo Triệu Nhượng, chớp chớp mắt cầu xin.
"Không." Triệu Nhượng dứt khoát từ chối.
Trạch Tiêu Văn chu môi giận dỗi ngồi trở lại giường bắt đầu nghịch điện thoại. Đến khi cơn sốt hạ xuống vào lúc bốn giờ chiều, Triệu Nhượng làm thủ tục xuất viện và chuẩn bị đưa Trạch Tiêu Văn về nhà.
"Thôi, đừng đưa anh về nhà, cho anh đến chỗ Hạ Chi Quang."
Kể từ sau chiến tranh lạnh với Trạch Tiêu Văn, Hạ Chi Quang chuyển đến sống trong ngôi nhà ở ngoại ô.
Triệu Nhượng có vẻ rất do dự, "Anh ấy hiện tại không muốn gặp anh đâu, đợi em gọi điện hỏi ý kiến của anh ấy."
Trạch Tiêu Văn dừng động tác, "Cậu còn không biết Hạ Chi Quang của cậu sao? Em ấy sẽ không tức giận với anh, cứ làm theo anh."
"Nhưng hôm nay Hạ Chi Quang anh ấy có vẻ tâm trạng không được tốt khi ra khỏi tiểu khu."
Trạch Tiêu Văn hiện tại rất muốn đánh Triệu Nhượng: "Em rốt cuộc có trở anh đi không?Nếu không anh tự mình đi taxi."
Triệu Nhượng thở dài, "Được rồi được rồi em trở nếu em bị Hạ Chi Quang sa thải, anh phải đứng ra đấy." Trạch Tiêu Văn làm dấu tay ok.
Khi đến cửa nhà Hạ Chi Quang, Trạch Tiêu Văn nhập mật khẩu đầu tiên không đúng, sau đó dùng tay ấn vào khóa vân tay, mới phát hiện mình đã thử cả mười ngón tay cũng không mở được cửa nhà của Hạ Chi Quang.
Hạ Chi Quang, em giỏi lắm, mật khẩu và dấu vân tay đều được đặt lại cùng nhau.
Trạch Tiêu Văn tức giận nhấn nó rất nhiều, và cuối cùng thất vọng ngồi phệt xuống cửa.
Trạch Tiêu Văn ngồi một lúc lâu, cảm thấy đầu choáng váng, sờ lên trán lại bắt đầu lên cơn sốt, đầu gối cũng rất đau, trong người cảm thấy nôn nao.
Anh vùi đầu vào đầu gối, cố gắng chống lại cơn chóng mặt. Anh khụt khịt mũi rất muốn khóc, nỗi oan ức mấy ngày qua dồn lại cho đến giờ phút này.
Trạch Tiêu Văn cố gắng không khóc, anh phải đợi Hạ Chi Quang về và giải thích cho Hạ Chi quang chuyện tối hôm đó.
Đợi khoảng hai giờ đồng hồ, Trạch Tiêu Văn nghe thấy có tiếng bước chân, sau đó dừng lại trước mặt anh ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu của anh.
"Tại sao lại ngồi ở đây một mình?"
Hạ Chi Quang vốn dĩ đang làm việc trong công ty, nhưng cậu nhận được điện thoại của Triệu Nhượng nói rằng Trạch Tiêu Văn đã đến nhà cậu, cậu đã đổi hết dấu vân tay và mật khẩu, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ không vào được. Khi về đến nơi thì thấy bạn nhỏ nhà mình ngồi phệt xuống đất tự quấn mình thành cây nấm trước cửa nhà trông rất đáng thương nhìn cảnh tượng này Hạ Chi Quang có chút xót.
Cậu vỗ về Trạch Tiêu Văn, " Anh làm sao vậy, hửm?"
Người trước mặt thì thào: "Chóng mặt."
Hạ Chi Quang lại đùng đùng tức giận, "Trạch Tiêu Văn, anh là không nghe lời em chưa hết sốt mà đã chạy đến đây?"
Trạch Tiêu Văn ban đầu đã rất muốn khóc, Hạ Chi Quang lại đùng đùng tức giận tủi thân nước mắt cứ thế rơi trên gò má. Trạch Tiêu Văn không quan tâm và trực tiếp nhảy vào vòng tay của Hạ Chi Quang, ôm chặt lấy Hạ Chi Quang dụi mặt vào vòm ngực quen thuộc. Vừa giải thích vừa nức nở khóc, "Anh...anh...hức...hức... không có. Anh...hic...hic.. đã xuất viện sau khi hạ sốt...hic...hic. Anh...anh ngồi...đây đợi em về. Tại...tại lâu quá nên...hic bị lạnh sau đó mới sốt trở lại mà...hic."
"Anh cảm thấy chóng mặt và chân bị đau oa oa oa." Nói hết những ấm ức trong lòng Trạch Tiêu Văn khóc thật to.
Gần như lời nói của Trạch tiêu Văn đã trở thành lời phàn nàn, Hạ Chi Quang vừa đau khổ vừa buồn cười, vươn tay ôm chặt lấy anh, dịu dàng lau nước mắt, vỗ nhẹ vào lưng anh an ủi. Hạ Chi Quang cảm thấy Trạch Tiêu Văn gần đây gầy đi rất nhiều.
Nhưng mà, chỉ trong hai tuần, Hạ Chi Quang cảm thấy đã lâu không được chạm vào Trạch Tiêu Văn, bây giờ lại ở trong vòng tay của cậu, cậu có cảm giác hư ảo không thực.
Trạch Tiêu Văn nằm trong lòng hạ Chi Quang, đau buồn than thở,
"Hạ Chi Quang, đừng đối xử với anh như vậy, anh làm sai có thể trừng phạt anh, em có thể đánh anh, em không thể không muốn anh."
Sau đó vẫn còn thút thít khóc nói thêm.
"Em không thể để cánh cụt nhỏ ở nhà một mình."
Đây là biệt danh giữa hạ Chi Quang và Trạch Tiêu Văn. Hạ Chi Quang thích gọi Trạch Tiêu Văn là cánh cụt nhỏ, tiểu Trạch, v.v..
Câu nói này giống như một viên đá đè nặng lên người cậu, trong lòng Hạ Chi Quang run lên.
Chắc chắn, dù thế nào đi nữa, Trạch Tiêu Văn vẫn rất dễ khiến trái tim cậu loạn nhịp.
Sao mà anh có thể dễ thương như thế. Nếu họ không ở trong thời kỳ chiến tranh lạnh, Hạ Chi Quang đã điên cuồng hôn Trạch Tiêu Văn đến nỗi mèo nhỏ trong lòng không thể nói một lời.
Hạ Chi Quang nâng cằm người trong tay lên, bắt anh nhìn mình, "Em nghe anh giải thích."
Trạch Tiêu Văn như vớ được vàng liền nín khóc giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra đêm đó, và Hạ Chi Quang gật đầu mà không nói gì.
Trạch Tiêu Văn thận trọng nhìn Hạ Chi Quang, "Em không tin anh sao?"
"Em tin anh."
"Nhưng mà anh đã làm sai. Để tha lỗi cho anh không đơn giản như vậy. Em nghĩ anh cần một khoảng thời gian để tự kiểm điểm."
Sau đó khuôn mặt của Hạ Chi Quang lạnh lùng,
" Trạch Tiêu Văn học kỳ này anh trượt mấy môn."
Trạch Tiêu Văn nghe thấy cơ thể liền run lên.
__________________________________________________
Spoil chap sau tiểu Trạch bị đánh huhu thương cánh cụt nhỏ của tôi T_T
Chap này cũng ngọt phết đó!!!
____________________________________________________
Trạch Tiêu Văn tỉnh dậy đã là buổi chiều hôm sau, vừa mở mắt ra đã thấy Hạ Chi Quang đang ngồi bên giường mình.
"Tỉnh rồi?"
Trạch Tiêu Văn muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng anh khô khốc không nói nên lời. Hạ Chi Quang đưa một ly nước với vẻ mặt lạnh lùng, Trạch Tiêu Văn uống nước xong Hạ Chi Quang liền đem bát cháo bí đỏ mà Triệu Nhượng mua về.
Trạch Tiêu Văn cẩn thận quan sát Hạ Chi Quang.
Hạ Chi Quang nhìn Trạch Tiêu Văn sau khi ăn xong cháo, vươn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán, cau mày nói: "Còn chưa hạ sốt."
Trạch Tiêu Văn muốn nói điều gì đó để giảm bớt bầu không khí, nhưng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hạ Chi Quang.
"Trạch Tiêu Văn, hành hạ bản thân anh thấy rất vui phải không."
Trạch Tiêu Văn giật mình một lúc, ngước mắt lên nhìn Hạ Chi Quang, tuy rằng trên mặt câu không biểu đạt cảm xúc gì nhưng Trạch Tiêu Văn biết rằng Hạ Chi Quang đang tức giận, anh hiểu rất rõ về cậu từ đây có thể nhìn thấy cảm xúc của Hạ Chi Quang.
Trạch Tiêu Văn cắn cắn môi, cố gắng dùng vẻ mặt đáng thương của mình để có được sự đồng cảm của hạ Chi quang.
Hạ Chi Quang tất nhiên là không mềm lòng, vươn tay dứt khoát nâng cằm Trạch Tiêu Văn lên.
"Anh càng ngày càng táo bạo hơn rồi, Trạch Tiêu Văn."
Sức lực của Hạ Chi Quang rất lớn, Trạch Tiêu Văn đặc biệt nhạy cảm với cơn đau, mắt anh bắt đầu đỏ lên vì đau anh bắt đầu khóc và gạt tay Hạ Chi Quang ra.
Hạ Chi Quang nhìn đứa trẻ tội nghiệp mặt mày tái nhợt đang thút thít khóc trước mặt, thở dài nói: "Anh tự chăm sóc bản thân đi."
Cậu đứng dậy, cầm áo khoác, chuẩn bị rời đi, "Anh vẫn chưa hết sốt, đợi đến khi hết sốt rồi mới xuất viện, em đã nhờ Triệu Nhượng canh chừng anh tốt nhất là ngoan ngoãn ở đây đi đừng có chạy lung tung."
Trạch Tiêu Văn nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Hạ Chi Quang, đồng thời đưa tay lên lau nước mắt.
Sao nó khác xa những gì anh tưởng tượng!
Anh nghĩ mình sẽ có thể thu hoạch được những cái ôm, những lời dỗ dành của Hạ Chi Quang khi anh tỉnh lại, nhưng Hạ Chi Quang không chỉ hành động mạnh bạo mà còn bỏ mặc anh trong bệnh viện.
Sau khi nguyền rủa Hạ Chi Quang ba ngàn câu trong lòng, Trạch Tiêu Văn đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng nhất vẫn chưa giải quyết xong.
Anh vẫn chưa giải thích về vết dâu tây đêm đó với Hạ Chi Quang!
Trạch Tiêu Văn đang bồn chồn và Hạ Chi Quang ngày càng trốn tránh anh không muốn nhìn thấy anh nữa, cách duy nhất là giải thích càng sớm càng tốt thật sự tiểu Trạch chịu không nổi nếu thiếu Hạ Chi Quang.
Anh đứng dậy thay áo bệnh viện, chuẩn bị nhẹ nhàng rời khỏi tiểu khu, vừa mở cửa liền bị Triệu Nhượng đang đứng ở cửa chặn lại.
"Tổng giám đốc Hạ nói rằng anh không được phép khỏi đây cho đến khi hạ sốt."
Trạch Tiêu Văn thật sự rất muốn gặp hạ Chi Quang ngay bây giờ vậy nên liền giở trò năn nỉ bám víu. Triệu Nhượng xoa xoa hai bên thái dương bất lực đành kéo anh trở lại giường để đo nhiệt độ cho anh:37,5 ° C.
"Cậu xem anh đã giảm xuống 37,5 độ C rồi không sao đâu, cho anh ra ngoài đi." Trạch Tiêu Văn kéo tay áo Triệu Nhượng, chớp chớp mắt cầu xin.
"Không." Triệu Nhượng dứt khoát từ chối.
Trạch Tiêu Văn chu môi giận dỗi ngồi trở lại giường bắt đầu nghịch điện thoại. Đến khi cơn sốt hạ xuống vào lúc bốn giờ chiều, Triệu Nhượng làm thủ tục xuất viện và chuẩn bị đưa Trạch Tiêu Văn về nhà.
"Thôi, đừng đưa anh về nhà, cho anh đến chỗ Hạ Chi Quang."
Kể từ sau chiến tranh lạnh với Trạch Tiêu Văn, Hạ Chi Quang chuyển đến sống trong ngôi nhà ở ngoại ô.
Triệu Nhượng có vẻ rất do dự, "Anh ấy hiện tại không muốn gặp anh đâu, đợi em gọi điện hỏi ý kiến của anh ấy."
Trạch Tiêu Văn dừng động tác, "Cậu còn không biết Hạ Chi Quang của cậu sao? Em ấy sẽ không tức giận với anh, cứ làm theo anh."
"Nhưng hôm nay Hạ Chi Quang anh ấy có vẻ tâm trạng không được tốt khi ra khỏi tiểu khu."
Trạch Tiêu Văn hiện tại rất muốn đánh Triệu Nhượng: "Em rốt cuộc có trở anh đi không?Nếu không anh tự mình đi taxi."
Triệu Nhượng thở dài, "Được rồi được rồi em trở nếu em bị Hạ Chi Quang sa thải, anh phải đứng ra đấy." Trạch Tiêu Văn làm dấu tay ok.
Khi đến cửa nhà Hạ Chi Quang, Trạch Tiêu Văn nhập mật khẩu đầu tiên không đúng, sau đó dùng tay ấn vào khóa vân tay, mới phát hiện mình đã thử cả mười ngón tay cũng không mở được cửa nhà của Hạ Chi Quang.
Hạ Chi Quang, em giỏi lắm, mật khẩu và dấu vân tay đều được đặt lại cùng nhau.
Trạch Tiêu Văn tức giận nhấn nó rất nhiều, và cuối cùng thất vọng ngồi phệt xuống cửa.
Trạch Tiêu Văn ngồi một lúc lâu, cảm thấy đầu choáng váng, sờ lên trán lại bắt đầu lên cơn sốt, đầu gối cũng rất đau, trong người cảm thấy nôn nao.
Anh vùi đầu vào đầu gối, cố gắng chống lại cơn chóng mặt. Anh khụt khịt mũi rất muốn khóc, nỗi oan ức mấy ngày qua dồn lại cho đến giờ phút này.
Trạch Tiêu Văn cố gắng không khóc, anh phải đợi Hạ Chi Quang về và giải thích cho Hạ Chi quang chuyện tối hôm đó.
Đợi khoảng hai giờ đồng hồ, Trạch Tiêu Văn nghe thấy có tiếng bước chân, sau đó dừng lại trước mặt anh ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu của anh.
"Tại sao lại ngồi ở đây một mình?"
Hạ Chi Quang vốn dĩ đang làm việc trong công ty, nhưng cậu nhận được điện thoại của Triệu Nhượng nói rằng Trạch Tiêu Văn đã đến nhà cậu, cậu đã đổi hết dấu vân tay và mật khẩu, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ không vào được. Khi về đến nơi thì thấy bạn nhỏ nhà mình ngồi phệt xuống đất tự quấn mình thành cây nấm trước cửa nhà trông rất đáng thương nhìn cảnh tượng này Hạ Chi Quang có chút xót.
Cậu vỗ về Trạch Tiêu Văn, " Anh làm sao vậy, hửm?"
Người trước mặt thì thào: "Chóng mặt."
Hạ Chi Quang lại đùng đùng tức giận, "Trạch Tiêu Văn, anh là không nghe lời em chưa hết sốt mà đã chạy đến đây?"
Trạch Tiêu Văn ban đầu đã rất muốn khóc, Hạ Chi Quang lại đùng đùng tức giận tủi thân nước mắt cứ thế rơi trên gò má. Trạch Tiêu Văn không quan tâm và trực tiếp nhảy vào vòng tay của Hạ Chi Quang, ôm chặt lấy Hạ Chi Quang dụi mặt vào vòm ngực quen thuộc. Vừa giải thích vừa nức nở khóc, "Anh...anh...hức...hức... không có. Anh...hic...hic.. đã xuất viện sau khi hạ sốt...hic...hic. Anh...anh ngồi...đây đợi em về. Tại...tại lâu quá nên...hic bị lạnh sau đó mới sốt trở lại mà...hic."
"Anh cảm thấy chóng mặt và chân bị đau oa oa oa." Nói hết những ấm ức trong lòng Trạch Tiêu Văn khóc thật to.
Gần như lời nói của Trạch tiêu Văn đã trở thành lời phàn nàn, Hạ Chi Quang vừa đau khổ vừa buồn cười, vươn tay ôm chặt lấy anh, dịu dàng lau nước mắt, vỗ nhẹ vào lưng anh an ủi. Hạ Chi Quang cảm thấy Trạch Tiêu Văn gần đây gầy đi rất nhiều.
Nhưng mà, chỉ trong hai tuần, Hạ Chi Quang cảm thấy đã lâu không được chạm vào Trạch Tiêu Văn, bây giờ lại ở trong vòng tay của cậu, cậu có cảm giác hư ảo không thực.
Trạch Tiêu Văn nằm trong lòng hạ Chi Quang, đau buồn than thở,
"Hạ Chi Quang, đừng đối xử với anh như vậy, anh làm sai có thể trừng phạt anh, em có thể đánh anh, em không thể không muốn anh."
Sau đó vẫn còn thút thít khóc nói thêm.
"Em không thể để cánh cụt nhỏ ở nhà một mình."
Đây là biệt danh giữa hạ Chi Quang và Trạch Tiêu Văn. Hạ Chi Quang thích gọi Trạch Tiêu Văn là cánh cụt nhỏ, tiểu Trạch, v.v..
Câu nói này giống như một viên đá đè nặng lên người cậu, trong lòng Hạ Chi Quang run lên.
Chắc chắn, dù thế nào đi nữa, Trạch Tiêu Văn vẫn rất dễ khiến trái tim cậu loạn nhịp.
Sao mà anh có thể dễ thương như thế. Nếu họ không ở trong thời kỳ chiến tranh lạnh, Hạ Chi Quang đã điên cuồng hôn Trạch Tiêu Văn đến nỗi mèo nhỏ trong lòng không thể nói một lời.
Hạ Chi Quang nâng cằm người trong tay lên, bắt anh nhìn mình, "Em nghe anh giải thích."
Trạch Tiêu Văn như vớ được vàng liền nín khóc giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra đêm đó, và Hạ Chi Quang gật đầu mà không nói gì.
Trạch Tiêu Văn thận trọng nhìn Hạ Chi Quang, "Em không tin anh sao?"
"Em tin anh."
"Nhưng mà anh đã làm sai. Để tha lỗi cho anh không đơn giản như vậy. Em nghĩ anh cần một khoảng thời gian để tự kiểm điểm."
Sau đó khuôn mặt của Hạ Chi Quang lạnh lùng,
" Trạch Tiêu Văn học kỳ này anh trượt mấy môn."
Trạch Tiêu Văn nghe thấy cơ thể liền run lên.
__________________________________________________
Spoil chap sau tiểu Trạch bị đánh huhu thương cánh cụt nhỏ của tôi T_T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất