[Quang Điện Tiêu Ứng] Hãy Ôm Em Thật Chặt Khi Giông Bão Sắp Tới
Chương 6: END
Xin lỗi đã để các cô chờ lâu mấy ngày qua tôi lười quá hehe. Chương này là dài nhất đó nha. Giờ thì vào chuyện thôi ~
_____________________________________________________
Đã hai ngày rồi Hạ Chi Quang không chủ động liên lạc với Trạch Tiêu Văn, điều này làm anh rất lo lắng.
Vì Hạ Chi Quang nói rằng không nên liên lạc với nhau trong thời gian bị kiểm điểm, Trạch Tiêu Văn ngại gửi WeChat cho cậu vì sợ làm phiền cậu, ngay cả Triệu Nhượng cũng không dám liên lạc với cậu.
Trạch Tiêu Văn chỉ có thể đến công ty Hạ Chi Quang, mặc dù khu vực an ninh của công ty Hạ Chi Quang mang đến cho anh một bóng đen sâu thẳm, đến bây giờ đầu gối của anh vẫn còn cảm thấy đau, nhưng anh lại càng sợ rằng Hạ Chi Quang sẽ lại bắt đầu kêu anh phiền và không muốn nhìn thấy anh nữa.
Trước khi vào công ty, Trạch Tiêu Văn đã chuẩn bị tâm lý, nếu anh bị nhân viên bảo vệ ngăn cản, thì anh sẽ khóc ở dưới lầu, để cho Hạ Chi Quang mất mặt.
Tuy nhiên, vào lúc bị bảo vệ chặn cửa lại, Trạch Tiêu Văn vẫn cảm thấy trong lòng hụt hẫng.
Hạ Chi Quang, em cũng ác quá đi.
Nhưng mà, trạch Tiêu Văn đã sớm nghĩ rằng lúc trước anh thân thiết với Nhậm Hào, Hạ Chi Quang có lẽ so với anh còn buồn hơn gấp trăm lần.
Trạch Tiêu Văn không muốn về nhà nữa, không có Hạ Chi Quang trong ngôi nhà đó nó lạnh lẽo và vô nghĩa. Anh đi vòng quanh công ty mấy lần, cuối cùng đến ga ra nhìn xe của Hạ Chi Quang thì phát hiện chiếc xe không có ở đó. Vào lúc này, Hạ Chi Quang đang ở công ty.Trạch Tiêu Văn không muốn tuân theo thỏa thuận, anh nhanh chóng gửi một vài tin nhắn WeChat cho Hạ Chi Quang.
Trạch Tiêu Văn thề rằng anh chưa bao giờ gấp gáp như vậy, anh chưa bao giờ lái xe với tốc độ quá nhanh, nhưng lần này anh lại đang tăng tốc, trong đầu không ngừng nghĩ có chuyện gì đã xảy ra với Hạ Chi Quang, liệu em ấy có ổn không. Lúc này anh mới cảm nhận được tâm trạng của Hạ Chi Quang khi cậu đi tìm mình khắp nơi.
Khi ở trong thang máy, Trạch Tiêu Văn lướt qua WeChat, Hạ Chi Quang không trả lời. Anh nhìn chằm chằm vào nút thang máy, trong lòng nghĩ về bản thân mình tồi tệ đến nghìn lần vạn lần. Trong giờ phút này anh mới ngộ ra được nhiều thứ hằng ngày Hạ Chi Quang lo lắng cho anh ra sao chăm sóc anh như thế nào, có những lúc anh học hành không tử tế liền đem anh ra trừng phạt bằng thước rất đau a~. Nhưng anh thì sao coi đó là một điều hiển nhiên không quan tâm đến cậu cũng không thực sự nghĩ đến cảm xúc của cậu càng nghĩ lại càng hận bản thân.
Rút kinh nghiệm lần trước, Trạch Tiêu Văn thành thật bấm chuông. Phải mất vài phút sau Hạ Chi Quang mới mở cửa, ngay khi nhìn thấy Hạ Chi Quang, Trạch Tiêu Văn đã biết cậu có gì đó không ổn. Hạ Chi Quang hai mắt đều có quầng thâm lộ rõ vẻ mệt mỏi, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, Trạch Tiêu Văn chưa từng nhìn thấy Hạ Chi Quang như vậy bao giờ nên lo lắng suýt khóc.
"Em sao vậy." Trạch Tiêu Văn lo lắng, vừa định vào cửa đã bị Hạ Chi Quang ngăn lại.
"Anh mau trở về đi."
Cửa chuẩn bị đóng lại, Trạch Tiêu Văn liền chặn lại không may tay của anh liền bị cửa kẹp chặt. Đau đớn, anh nhanh chóng rút tay về, nhưng Hạ Chi Quang đã thu lại hành động vừa rồi trong tầm mắt. Cậu nhẹ nhàng cầm tay của anh lên xem xét.
"Để em xem, anh có sao không."
Hạ Chi Quang nhìn kỹ, hẳn là không có vết thương nghiêm trọng, nhưng không thể thiếu vết bầm tím.
"Anh có thể vào không?" Trạch Tiêu Văn ngập ngừng hỏi khi hạ Chi Quang kiểm tra tay anh cảm nhận được rằng bàn tay Hạ Chi Quang lạnh toát nhiệt độ cơ thể thì rất nóng. Hạ Chi Quang của anh bị bệnh rồi.
"Không được, trở về đi." Sau khi Hạ Chi Quang xác nhận không có chuyện gì nghiêm trọng, liền xoay người chuẩn bị đóng cửa lại.
Vừa quay đầu lại, cậu đã nghe thấy Trạch Tiêu Văn khóc, "Quang Quang em là đồ nói dối còn tỏ vẻ không quan tâm anh cái gì chứ rõ rằng em bị bệnh không muốn lây cho anh. Anh không quan tâm hiện tại mình đang bị kiểm điểm anh rất lo rất lo cho em làm ơn cho anh vào đi mà."
Mặc dù Trạch Tiêu Văn khóc là chuyện bình thường, nhưng Hạ Chi Quang hiếm khi thấy anh khóc như vậy, quay đầu lại nhìn Trạch Tiêu văn, Trạch Tiêu Văn càng khóc dữ dội hơn.
"Hạ Chi Quang, em không được đuổi anh đi. Lúc anh ốm là em trông chừng anh, chăm sóc anh bây giờ anh cũng muốn làm vậy với em. Nhưng nếu em không muốn gặp anh cũng thì phải nhờ Triệu Nhượng hoặc Yên Hủ Gia chăm sóc chứ. Sao phải để bản thân bị dày vò như thế. "
Trạch Tiêu Văn đang khóc lóc thảm thiết, Hạ Chi Quang tay chân luống cuống đã mệt nay còn mệt hơn cậu cá nếu cứ để Trạch Tiêu Văn đứng ở cửa lâu hơn nữa mọi người sẽ cho rằng cậu bắt nạt tiểu Trạch mất.
Hạ Chi Quang thả tay chống cửa, " Anh mau nín đi nếu không đừng hòng vào đây."
Trạch Tiêu Văn nghe xong liền im bặt vội vàng lau nước mắt đi, cậu nhìn Trạch Tiêu Văn tủm tỉm cười nghĩ rằng bạn nhỏ nhà cậu lúc nào cũng đáng yêu như vậy. Anh theo Hạ Chi Quang từng bước vào nhà, ngay khi Hạ Chi Quang vào phòng, cậu đã nằm xuống giường, Trạch Tiêu Văn chạm vào trán Hạ Chi Quang, quả nhiên là bị sốt rồi.
Anh có chút chột dạ mấy hôm trước anh bị ốm chưa khỏi hẳn đã vội vàng chạy đến đây giải thích. Nhân cơ hội ở lì lại đây luôn nhưng không ngờ lại bị Hạ Chi Quang phạt vì kết quả các môn kém. Đêm đó anh lại lên cơn sốt hại Hạ Chi Quang cả đêm chạy đi chạy lại Trạch Tiêu Văn mè nheo hết ôm lại đòi hôn hôn. Cậu đương nhiên không từ chối cứ thế đáp ứng mọi yêu cầu của anh. Giờ thì hay rồi anh đã lây bệnh cho cậu.
"Em bị sốt rồi, anh có thể chăm sóc cho em."
Thật ra Trạch Tiêu Văn chưa bao giờ chăm sóc cho ai cả đây là lần đâu tiên nên chưa có kinh nghiệm. Hạ Chi Quang hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, nằm ở trên giường nói: "Trước tiên đi đến tủ đầu giường tìm một hộp thuốc hạ sốt."
Trạch Tiêu Văn lập tức đứng dậy lấy thuốc cho cậu. Anh nhớ Hạ Chi Quang sẽ dán miếng dán hạ sốt khi anh bị sốt nên đã đi tìm miếng dán hạ sốt và dán cho Hạ Chi Quang.
Hạ Chi Quang không nói gì, ngoan ngoãn nằm trên giường, trong phòng thắp đèn mờ ảo, Hạ Chi Quang cảm thấy có chút ấm áp khi nhìn thấy Trạch Tiêu Văn chăm sóc cho mình.
Cậu cảm thấy Trạch Tiêu Văn đã trưởng thành trong vài tháng qua.
Cậu ra hiệu, Trạch Tiêu Văn đi tới, ngoan ngoãn đặt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào lòng bàn tay cậu.
"Em khó chịu ở đâu à?"
Hạ Chi Quang lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi giải thích.
"Mấy ngày gần đây em không liên lạc với anh vì không muốn lây bệnh cho anh."
Trạch Tiêu Văn vui vẻ gật đầu, "Hừ! Anh biết rồi!"
Hạ Chi Quang nhìn Trạch Tiêu Văn, Trạch Tiêu Văn đang mặc áo phông, do vấn đề góc độ nên khung cảnh bên trong không hề bị che khuất.
Hạ Chi Quang nghĩ đến lần đầu tiên cậu bị cám dỗ bởi Trạch Tiêu Văn. Cậu từng coi Trạch tiêu Văn là một đứa trẻ. Cho đến khi Trạch Tiêu Văn mười lăm tuổi, cậu nhìn thấy Trạch Tiêu Văn uống nước khoáng trong xe. Đó là mùa hè, và Trạch Tiêu Văn đã mặc màu trắng như ngày hôm nay trên chiếc áo phông, những giọt nước chảy từ khóe miệng, xuống cổ, đến viền cổ, và yết hầu của anh không ngừng chuyển động. Hạ Chi Quang như bị hút hồn bởi vẻ đẹp của Trạch Tiêu Văn đó là lần đầu tiên khiến cậu say đắm Trạch Tiêu Văn đến thế.
Lúc trước cậu thương anh bao nhiêu, hiện tại sự yêu thương đó không hề thay đổi thậm chí còn hơn thế nữa. Cho dù sau bao nhiêu năm, cậu đối với Trạch Tiêu Văn không thể tách rời.
Cậu nhìn vào mắt của Trạch Tiêu Văn, nhẹ nhàng nói: " Tiểu Trạch, thời gian bị kiểm điểm kết thúc rồi."
"Cái gì?" trạch Tiêu Văn có chút không tin vào tai mình.
"Em nói, thời hạn kiểm điểm anh đã qua."
Thật ra cậu không định ly hôn, khoảng thời gian đánh giá này chỉ dùng để dọa anh.
"Thật ra, em rất khó chịu khi nhìn anh thân thiết cùng Nhậm Hào. Anh không còn như hồi nhỏ suốt ngày bám lấy em miệng lúc nào cũng gọi Quang Quang rồi những lúc anh gây hoạ luôn nhảy vào lòng em đòi ôm hôn và làm nũng để em không thể trách phạt. Mấy năm nay anh thay đổi rất nhiều điều đó khiến em không an tâm chút nào. Em xin lỗi vì suốt mấy ngày qua bỏ mặc anh không quan tâm anh để anh phải chịu khổ nhiều rồi."
Trạch Tiêu Văn nhìn màu xanh đen trong mắt Hạ Chi Quang nước mắt lại bắt đầu rơi.
"Không, anh không trách em đâu."
" Quang Quang người đáng trách là anh. Đáng lý ra anh lớn hơn em trưởng thành sớm hơn em thì anh phải chăm sóc em nhưng ngược lại em lại là người lo cho anh từng chút một. Em luôn thấu hiểu anh biết anh cần những gì. Là anh không tốt là anh luôn khiến em phải bận tâm nhiều về anh. Anh xin lỗi là thời gian qua anh vô tâm không nghĩ tới cảm xúc của em là anh ích kỉ chỉ nghĩ cho riêng mình chỉ biết cắm đầu vào những cuộc vui vô ích. Em biết không từ khi em nói muốn ly hôn với anh, anh mới biết mình sắp mất đi một thứ vô cùng quan trọng. Hạ Chi Quang chúng ta cùng bắt đầu lại nhé."
Trạch Tiêu Văn vùi đầu vào vai Hạ Chi Quang, cậu ngồi dậy nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ bé đang run rẩy vì khóc kia. Nghe những lời anh nói cậu cảm thấy rất hạnh phúc cánh cụt nhỏ của cậu thực sự đã trưởng thành rồi. Từ một cậu bé chỉ biết ăn chơi quậy phá mà bây giờ anh đã biết suy nghĩ và chín chắn hơn rất nhiều.
"Được rồi đừng khóc nữa, áo của em đều bị anh làm ướt hết rồi."
Trạch Tiêu Văn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hạ Chi Quang sau đó chồm lên hôn cậu. Hạ Chi Quang hoảng hốt vội đẩy anh ra.
"Tiểu Trạch em đang bệnh đó."
"Hạ Chi Quang anh không quan tâm hiện tại anh chỉ muốn hôn em thôi." một lần nữa lại nhắm vào môi cậu điên cuồng mà hôn. Lần này cậu không đẩy anh ra nữa cậu cũng đáp lại nụ hôn của anh. Hai người cứ thế trải qua một đêm nồng nhiệt.
Bị lăn lộn trên giường cả đêm Trạch Tiêu Văn chìm vào giấc ngủ say để mặc chồng yêu chăm sóc cẩn thận ôm lên giường. Sáng tỉnh dậy đã nằm trong lòng của Hạ Chi Quang, cơ thể đau nhức đến không thể động đậy nổi đến ngón tay cũng kiệt sức vì phải bám lấy vai của cậu quá lâu. Vết cắn rải rác khắp nơi trải dài xuống cả eo và đùi- đâu đâu cũng có vết gặm nhắm của Hạ Chi Quang. Khiến Trạch Tiêu Văn dùng tư thế nào cũng mỏi nhừ bụng đầy ấm ức hứa từ nay sẽ không bao giờ chủ động nếu không nhất định sẽ không mang họ Trạch nữa.
Bụng rất đói liền ôm chặt lấy Hạ Chi Quang lay dậy kêu muốn ăn nhưng lại bị Hạ Chi Quang đột kích bằng một nụ hôn sâu.
" Em mau buông anh ra, cả đêm qua còn chưa đủ hay sao...ưm...a"
" Với anh thì chưa bao giờ là đủ cả." Sau đó tiểu Trạch đáng thương mặc dù rất đói những vẫn bị Hạ Chi Quang đè xuống tiếp tục gặm nhấm.
_ Hoàn_
Bộ truyện này các cô hài lòng chứ. Tôi vẫn còn nhiều bộ chưa edit lắm các cô đợi tôi nha dần dần tôi sẽ edit cho nhớ ủng hộ tôi nha. Bye hẹn gặp lại các cô trong bộ truyện mới. ^-^
_____________________________________________________
Đã hai ngày rồi Hạ Chi Quang không chủ động liên lạc với Trạch Tiêu Văn, điều này làm anh rất lo lắng.
Vì Hạ Chi Quang nói rằng không nên liên lạc với nhau trong thời gian bị kiểm điểm, Trạch Tiêu Văn ngại gửi WeChat cho cậu vì sợ làm phiền cậu, ngay cả Triệu Nhượng cũng không dám liên lạc với cậu.
Trạch Tiêu Văn chỉ có thể đến công ty Hạ Chi Quang, mặc dù khu vực an ninh của công ty Hạ Chi Quang mang đến cho anh một bóng đen sâu thẳm, đến bây giờ đầu gối của anh vẫn còn cảm thấy đau, nhưng anh lại càng sợ rằng Hạ Chi Quang sẽ lại bắt đầu kêu anh phiền và không muốn nhìn thấy anh nữa.
Trước khi vào công ty, Trạch Tiêu Văn đã chuẩn bị tâm lý, nếu anh bị nhân viên bảo vệ ngăn cản, thì anh sẽ khóc ở dưới lầu, để cho Hạ Chi Quang mất mặt.
Tuy nhiên, vào lúc bị bảo vệ chặn cửa lại, Trạch Tiêu Văn vẫn cảm thấy trong lòng hụt hẫng.
Hạ Chi Quang, em cũng ác quá đi.
Nhưng mà, trạch Tiêu Văn đã sớm nghĩ rằng lúc trước anh thân thiết với Nhậm Hào, Hạ Chi Quang có lẽ so với anh còn buồn hơn gấp trăm lần.
Trạch Tiêu Văn không muốn về nhà nữa, không có Hạ Chi Quang trong ngôi nhà đó nó lạnh lẽo và vô nghĩa. Anh đi vòng quanh công ty mấy lần, cuối cùng đến ga ra nhìn xe của Hạ Chi Quang thì phát hiện chiếc xe không có ở đó. Vào lúc này, Hạ Chi Quang đang ở công ty.Trạch Tiêu Văn không muốn tuân theo thỏa thuận, anh nhanh chóng gửi một vài tin nhắn WeChat cho Hạ Chi Quang.
Trạch Tiêu Văn thề rằng anh chưa bao giờ gấp gáp như vậy, anh chưa bao giờ lái xe với tốc độ quá nhanh, nhưng lần này anh lại đang tăng tốc, trong đầu không ngừng nghĩ có chuyện gì đã xảy ra với Hạ Chi Quang, liệu em ấy có ổn không. Lúc này anh mới cảm nhận được tâm trạng của Hạ Chi Quang khi cậu đi tìm mình khắp nơi.
Khi ở trong thang máy, Trạch Tiêu Văn lướt qua WeChat, Hạ Chi Quang không trả lời. Anh nhìn chằm chằm vào nút thang máy, trong lòng nghĩ về bản thân mình tồi tệ đến nghìn lần vạn lần. Trong giờ phút này anh mới ngộ ra được nhiều thứ hằng ngày Hạ Chi Quang lo lắng cho anh ra sao chăm sóc anh như thế nào, có những lúc anh học hành không tử tế liền đem anh ra trừng phạt bằng thước rất đau a~. Nhưng anh thì sao coi đó là một điều hiển nhiên không quan tâm đến cậu cũng không thực sự nghĩ đến cảm xúc của cậu càng nghĩ lại càng hận bản thân.
Rút kinh nghiệm lần trước, Trạch Tiêu Văn thành thật bấm chuông. Phải mất vài phút sau Hạ Chi Quang mới mở cửa, ngay khi nhìn thấy Hạ Chi Quang, Trạch Tiêu Văn đã biết cậu có gì đó không ổn. Hạ Chi Quang hai mắt đều có quầng thâm lộ rõ vẻ mệt mỏi, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, Trạch Tiêu Văn chưa từng nhìn thấy Hạ Chi Quang như vậy bao giờ nên lo lắng suýt khóc.
"Em sao vậy." Trạch Tiêu Văn lo lắng, vừa định vào cửa đã bị Hạ Chi Quang ngăn lại.
"Anh mau trở về đi."
Cửa chuẩn bị đóng lại, Trạch Tiêu Văn liền chặn lại không may tay của anh liền bị cửa kẹp chặt. Đau đớn, anh nhanh chóng rút tay về, nhưng Hạ Chi Quang đã thu lại hành động vừa rồi trong tầm mắt. Cậu nhẹ nhàng cầm tay của anh lên xem xét.
"Để em xem, anh có sao không."
Hạ Chi Quang nhìn kỹ, hẳn là không có vết thương nghiêm trọng, nhưng không thể thiếu vết bầm tím.
"Anh có thể vào không?" Trạch Tiêu Văn ngập ngừng hỏi khi hạ Chi Quang kiểm tra tay anh cảm nhận được rằng bàn tay Hạ Chi Quang lạnh toát nhiệt độ cơ thể thì rất nóng. Hạ Chi Quang của anh bị bệnh rồi.
"Không được, trở về đi." Sau khi Hạ Chi Quang xác nhận không có chuyện gì nghiêm trọng, liền xoay người chuẩn bị đóng cửa lại.
Vừa quay đầu lại, cậu đã nghe thấy Trạch Tiêu Văn khóc, "Quang Quang em là đồ nói dối còn tỏ vẻ không quan tâm anh cái gì chứ rõ rằng em bị bệnh không muốn lây cho anh. Anh không quan tâm hiện tại mình đang bị kiểm điểm anh rất lo rất lo cho em làm ơn cho anh vào đi mà."
Mặc dù Trạch Tiêu Văn khóc là chuyện bình thường, nhưng Hạ Chi Quang hiếm khi thấy anh khóc như vậy, quay đầu lại nhìn Trạch Tiêu văn, Trạch Tiêu Văn càng khóc dữ dội hơn.
"Hạ Chi Quang, em không được đuổi anh đi. Lúc anh ốm là em trông chừng anh, chăm sóc anh bây giờ anh cũng muốn làm vậy với em. Nhưng nếu em không muốn gặp anh cũng thì phải nhờ Triệu Nhượng hoặc Yên Hủ Gia chăm sóc chứ. Sao phải để bản thân bị dày vò như thế. "
Trạch Tiêu Văn đang khóc lóc thảm thiết, Hạ Chi Quang tay chân luống cuống đã mệt nay còn mệt hơn cậu cá nếu cứ để Trạch Tiêu Văn đứng ở cửa lâu hơn nữa mọi người sẽ cho rằng cậu bắt nạt tiểu Trạch mất.
Hạ Chi Quang thả tay chống cửa, " Anh mau nín đi nếu không đừng hòng vào đây."
Trạch Tiêu Văn nghe xong liền im bặt vội vàng lau nước mắt đi, cậu nhìn Trạch Tiêu Văn tủm tỉm cười nghĩ rằng bạn nhỏ nhà cậu lúc nào cũng đáng yêu như vậy. Anh theo Hạ Chi Quang từng bước vào nhà, ngay khi Hạ Chi Quang vào phòng, cậu đã nằm xuống giường, Trạch Tiêu Văn chạm vào trán Hạ Chi Quang, quả nhiên là bị sốt rồi.
Anh có chút chột dạ mấy hôm trước anh bị ốm chưa khỏi hẳn đã vội vàng chạy đến đây giải thích. Nhân cơ hội ở lì lại đây luôn nhưng không ngờ lại bị Hạ Chi Quang phạt vì kết quả các môn kém. Đêm đó anh lại lên cơn sốt hại Hạ Chi Quang cả đêm chạy đi chạy lại Trạch Tiêu Văn mè nheo hết ôm lại đòi hôn hôn. Cậu đương nhiên không từ chối cứ thế đáp ứng mọi yêu cầu của anh. Giờ thì hay rồi anh đã lây bệnh cho cậu.
"Em bị sốt rồi, anh có thể chăm sóc cho em."
Thật ra Trạch Tiêu Văn chưa bao giờ chăm sóc cho ai cả đây là lần đâu tiên nên chưa có kinh nghiệm. Hạ Chi Quang hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, nằm ở trên giường nói: "Trước tiên đi đến tủ đầu giường tìm một hộp thuốc hạ sốt."
Trạch Tiêu Văn lập tức đứng dậy lấy thuốc cho cậu. Anh nhớ Hạ Chi Quang sẽ dán miếng dán hạ sốt khi anh bị sốt nên đã đi tìm miếng dán hạ sốt và dán cho Hạ Chi Quang.
Hạ Chi Quang không nói gì, ngoan ngoãn nằm trên giường, trong phòng thắp đèn mờ ảo, Hạ Chi Quang cảm thấy có chút ấm áp khi nhìn thấy Trạch Tiêu Văn chăm sóc cho mình.
Cậu cảm thấy Trạch Tiêu Văn đã trưởng thành trong vài tháng qua.
Cậu ra hiệu, Trạch Tiêu Văn đi tới, ngoan ngoãn đặt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào lòng bàn tay cậu.
"Em khó chịu ở đâu à?"
Hạ Chi Quang lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi giải thích.
"Mấy ngày gần đây em không liên lạc với anh vì không muốn lây bệnh cho anh."
Trạch Tiêu Văn vui vẻ gật đầu, "Hừ! Anh biết rồi!"
Hạ Chi Quang nhìn Trạch Tiêu Văn, Trạch Tiêu Văn đang mặc áo phông, do vấn đề góc độ nên khung cảnh bên trong không hề bị che khuất.
Hạ Chi Quang nghĩ đến lần đầu tiên cậu bị cám dỗ bởi Trạch Tiêu Văn. Cậu từng coi Trạch tiêu Văn là một đứa trẻ. Cho đến khi Trạch Tiêu Văn mười lăm tuổi, cậu nhìn thấy Trạch Tiêu Văn uống nước khoáng trong xe. Đó là mùa hè, và Trạch Tiêu Văn đã mặc màu trắng như ngày hôm nay trên chiếc áo phông, những giọt nước chảy từ khóe miệng, xuống cổ, đến viền cổ, và yết hầu của anh không ngừng chuyển động. Hạ Chi Quang như bị hút hồn bởi vẻ đẹp của Trạch Tiêu Văn đó là lần đầu tiên khiến cậu say đắm Trạch Tiêu Văn đến thế.
Lúc trước cậu thương anh bao nhiêu, hiện tại sự yêu thương đó không hề thay đổi thậm chí còn hơn thế nữa. Cho dù sau bao nhiêu năm, cậu đối với Trạch Tiêu Văn không thể tách rời.
Cậu nhìn vào mắt của Trạch Tiêu Văn, nhẹ nhàng nói: " Tiểu Trạch, thời gian bị kiểm điểm kết thúc rồi."
"Cái gì?" trạch Tiêu Văn có chút không tin vào tai mình.
"Em nói, thời hạn kiểm điểm anh đã qua."
Thật ra cậu không định ly hôn, khoảng thời gian đánh giá này chỉ dùng để dọa anh.
"Thật ra, em rất khó chịu khi nhìn anh thân thiết cùng Nhậm Hào. Anh không còn như hồi nhỏ suốt ngày bám lấy em miệng lúc nào cũng gọi Quang Quang rồi những lúc anh gây hoạ luôn nhảy vào lòng em đòi ôm hôn và làm nũng để em không thể trách phạt. Mấy năm nay anh thay đổi rất nhiều điều đó khiến em không an tâm chút nào. Em xin lỗi vì suốt mấy ngày qua bỏ mặc anh không quan tâm anh để anh phải chịu khổ nhiều rồi."
Trạch Tiêu Văn nhìn màu xanh đen trong mắt Hạ Chi Quang nước mắt lại bắt đầu rơi.
"Không, anh không trách em đâu."
" Quang Quang người đáng trách là anh. Đáng lý ra anh lớn hơn em trưởng thành sớm hơn em thì anh phải chăm sóc em nhưng ngược lại em lại là người lo cho anh từng chút một. Em luôn thấu hiểu anh biết anh cần những gì. Là anh không tốt là anh luôn khiến em phải bận tâm nhiều về anh. Anh xin lỗi là thời gian qua anh vô tâm không nghĩ tới cảm xúc của em là anh ích kỉ chỉ nghĩ cho riêng mình chỉ biết cắm đầu vào những cuộc vui vô ích. Em biết không từ khi em nói muốn ly hôn với anh, anh mới biết mình sắp mất đi một thứ vô cùng quan trọng. Hạ Chi Quang chúng ta cùng bắt đầu lại nhé."
Trạch Tiêu Văn vùi đầu vào vai Hạ Chi Quang, cậu ngồi dậy nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ bé đang run rẩy vì khóc kia. Nghe những lời anh nói cậu cảm thấy rất hạnh phúc cánh cụt nhỏ của cậu thực sự đã trưởng thành rồi. Từ một cậu bé chỉ biết ăn chơi quậy phá mà bây giờ anh đã biết suy nghĩ và chín chắn hơn rất nhiều.
"Được rồi đừng khóc nữa, áo của em đều bị anh làm ướt hết rồi."
Trạch Tiêu Văn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hạ Chi Quang sau đó chồm lên hôn cậu. Hạ Chi Quang hoảng hốt vội đẩy anh ra.
"Tiểu Trạch em đang bệnh đó."
"Hạ Chi Quang anh không quan tâm hiện tại anh chỉ muốn hôn em thôi." một lần nữa lại nhắm vào môi cậu điên cuồng mà hôn. Lần này cậu không đẩy anh ra nữa cậu cũng đáp lại nụ hôn của anh. Hai người cứ thế trải qua một đêm nồng nhiệt.
Bị lăn lộn trên giường cả đêm Trạch Tiêu Văn chìm vào giấc ngủ say để mặc chồng yêu chăm sóc cẩn thận ôm lên giường. Sáng tỉnh dậy đã nằm trong lòng của Hạ Chi Quang, cơ thể đau nhức đến không thể động đậy nổi đến ngón tay cũng kiệt sức vì phải bám lấy vai của cậu quá lâu. Vết cắn rải rác khắp nơi trải dài xuống cả eo và đùi- đâu đâu cũng có vết gặm nhắm của Hạ Chi Quang. Khiến Trạch Tiêu Văn dùng tư thế nào cũng mỏi nhừ bụng đầy ấm ức hứa từ nay sẽ không bao giờ chủ động nếu không nhất định sẽ không mang họ Trạch nữa.
Bụng rất đói liền ôm chặt lấy Hạ Chi Quang lay dậy kêu muốn ăn nhưng lại bị Hạ Chi Quang đột kích bằng một nụ hôn sâu.
" Em mau buông anh ra, cả đêm qua còn chưa đủ hay sao...ưm...a"
" Với anh thì chưa bao giờ là đủ cả." Sau đó tiểu Trạch đáng thương mặc dù rất đói những vẫn bị Hạ Chi Quang đè xuống tiếp tục gặm nhấm.
_ Hoàn_
Bộ truyện này các cô hài lòng chứ. Tôi vẫn còn nhiều bộ chưa edit lắm các cô đợi tôi nha dần dần tôi sẽ edit cho nhớ ủng hộ tôi nha. Bye hẹn gặp lại các cô trong bộ truyện mới. ^-^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất