Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chương 70: Đó là một cái bẫy!

Trước Sau
Lão A kinh nghiệm phong phú đương nhiên có thể dựa vào một thần thái đơn giản liền hoài nghi ai đó có vấn đề, hơn nữa tính chính xác của sự hoài nghi này thường thường cao đến mức đáng sợ, trước đây Thường Bằng Viễn và Tề Văn đã gọi anh là ra-đa tội phạm, Đới Mộng Viện cũng trêu, Lão A giống như học sinh tiểu học Cô Văn Nam trong phim hoạt hình thám tử vậy, đi tới đâu án theo tới đó.

Chuyện này cũng không tính là trùng hợp, chỉ là vì tính cảnh giác của anh quá cao, một khi phát hiện điểm đáng ngờ, bằng vào thái độ nghiêm túc phụ trách anh tuyệt đối không mặc kệ không để ý tới thôi.

Nhưng Tần Phong không hành động, trên người Lưu thiên sư chưa có dấu vết tội nghiệt rõ ràng, anh lại không có chứng cứ minh xác chứng minh Lưu thiên sư có kế hoạch không thể cho ai biết gì, thần thái khả nghi chỉ có thể dùng làm nguyên nhân điều tra, không thể làm chứng cứ, vì rất có thể kế hoạch chỉ có trong đầu gã, đang là một suy nghĩ.

"Tôi có thể giữ gìn trật tự thiên địa, nhưng tôi không thể nào ràng buộc tư duy, tôi không thể cưỡng ép bóp tắt suy nghĩ làm ác trong đầu ai đó, giống như trong vụ của Đặng Thu Nga, tôi có thể làm chỉ là nhắc nhở." Tần Phong khẽ thở dài, "Chỉ mong bà Đặng đừng đi tới bước cuối cùng, lần này Lưu thiên sư cũng giống vậy, gã ta từng sử dụng Câu Hồn Tác tiền nhậm Hắc Vô Thường để mất, tiền nhậm Vô Thường tuy từng phạm sai, nhưng Câu Hồn Tác dù sao cũng là tạo vật của Địa Phủ, nếu tâm thuật bất chính, không thể nào sử dụng được cả."

"Đừng nghĩ, vô dụng thôi." Giọng của Tạ Kỳ Liên lạnh lùng, "Mỗi người chỉ có thể chịu trách nhiệm được cho bản thân."

"Vậy cậu cảm thấy mục đích của gã ta là —— đoạt bảo à?" Tần Phong suy đoán.

Tạ Kỳ Liên: "Cũng không phải không thể, gã ta từng nắm giữ pháp khí của Vô Thường chịu tội mấy mươi năm, quỷ lực U Minh đã tăng cường khả năng cảm ứng của gã ta đối với pháp khí của Quỷ Tiên ở địa giới, anh lấy đi Câu Hồn Tác, khiến gã ta từ đại năng được người người trong Huyền môn kính ngưỡng biến thành một thằng hề đắc tội đương nhiệm Vô Thường, chênh lệch tâm lý lớn đến mức có thể tưởng tượng được."

"Thế nên khát vọng có được một pháp khí không thua gì sợi xích của Vô Thường, tốt nhất là lợi hại hơn." Tần Phong gật đầu, "Động cơ gây án thành lập."

Lưu thiên sư hoàn toàn không biết, chỉ vừa chạm mặt, đại lão Địa Phủ đã suýt nữa lột sạch quần lót của gã.

"Đi thôi, theo dõi chặt chút." Tần Phong nói.

"Để tôi." Tạ Kỳ Liên giơ tay lên cản Tần Phong lại, "Anh đi xem phim trường đi, tốt xấu cũng dán cái mác diễn viên, chuyên nghiệp tí."

Tần Phong chép miệng, có chút thất vọng: "Sớm biết vậy nhận lời mời làm bảo an phim trường cho rồi."

Dương khí trong phim trường quá nồng, như là chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi dương khí đã tăng thêm rất nhiều, hai vị Vô Thường cau mày, trong lòng đều có cảm giác xấu, Tần Phong tự nhiên không dám khinh thường, anh mặc nhục thể lẫn vào dòng người, nhục thể có thể chặn bớt một chút dương khí quá thịnh cho anh, nhưng hiệu quả không lớn.

Dương khí khiến Tần Phong cảm thấy say nắng, các âm sai khác chỉ có thể đứng ở xa chờ lệnh, bọn họ không giống Hắc Vô Thường có Thiên Đạo che chở, cả âm sai có tuổi đời như Giang Thận cũng rất khó tiến vào khu vực dương khí nồng như vậy.

Tần Phong liếc nhìn phim trường người lại người này, lần đầu tiên cảm thấy cuống họng khát khô, không muốn đi tí nào —— nhưng đoàn phim thông báo tất cả nhân viên công tác đều phải tham gia nghi thức cầu phúc, Tần Phong cho dù chưa từng quay một ngày nào, cũng phải đi. Vi phạm hợp đồng nhân gian tuy rằng không bị ném vào thế giới động vật như vi phạm khế ước Địa Phủ, nhưng đền tiền cũng đòi mạng lắm.

Buổi chiều lúc đoàn phim làm pháp sự, nam diễn viên đứng một tổ, nữ diễn viên đứng một tổ, thế nên tuy Tần Phong bị dương khí xông choáng váng, nhưng được đứng cạnh Mưu Tư Dương số hai, anh vẫn kéo tinh thần lên quan sát. Một Mưu Tư Dương khác bị anh nhốt trong phòng, không cần Tần Phong an bài, bản thân cậu ta cũng không hy vọng nhìn thấy một "mình" khác.

Mưu Tư Dương số hai đang chơi điện thoại, Mưu Tư Dương này cả cúi đầu chơi điện thoại gò má cũng rất "nam thần", không hề có cảm giác ngờ nghệch trẻ con miệng còn hôi sữa như một người khác.

Bạch Liên Hoa đứng trong tổ nữ diễn viên, nhìn thấy Tần Phong, ánh mắt cô sáng lên một cái, ánh mắt của Tần Phong cũng sáng lên, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Bạch Liên Hoa:

【 Cô quen với Mưu Tư Dương đúng không, tính tình trước đây của cậu ta thế nào? 】



Bạch Liên Hoa trả lời: 【 Rất tốt, người không tệ, nhiệt tình, cũng có lòng cầu tiến, là một người bạn rất hợp. 】

【 Có thể kể cụ thể chút về thói quen hằng ngày không, là tùy tiện cẩu thả, hay là cao lãnh nghiêm cẩn, tính cách cụ thể vậy ấy. 】

Bạch Liên Hoa vừa trải qua sự kiện linh dị, vẫn còn khá mẫn cảm, lập tức nói rằng: 【 Ngài cảm thấy cậu ta có vấn đề à? Tư Dương là kiểu người có chút ông cụ non, thường ngày nghiêm túc chuyên nghiệp, nhưng ngài kỳ thực vẫn có thể nhìn ra được bản tính của cậu ta hơi ham chơi, hơn nữa rất thẹn thùng, nói chuyện nhiều tí nữa còn thấy có vẻ tự ti, biểu hiện ở những dịp trọng đại thỏa đáng nhưng tâm lý nói không chừng căng thẳng lắm. Cậu ta không phải xuất thân chính quy, theo tôi được biết điều kiện gia đình rất bình thường, thế nên khá đơ, lại thường đánh giá thấp bản thân, thường ngày không dám thoải mái buông ra, mỗi ngày toàn là nghĩ phải cố gắng làm việc, để có thể trở nên tốt hơn. 】

Lông mày của Tần Phong chậm rãi khóa lại, hai Mưu Tư Dương, hình như ai cũng không phù hợp với miêu tả của Bạch Liên Hoa.

Nghi thức trên đài đã bắt đầu, nữ đạo trưởng còn dẫn theo hai nữ đệ tử, Tần Phong hoàn toàn không biết gì về cái này, nghi thức đoàn phim yêu cầu cũng chỉ là nghi thức, không phải phép thuật của người tu hành, không có tác dụng trừ tà chân chính, chỉ là dùng để an ổn lòng người.

Tần Phong luôn im lặng quan sát toàn trường, Mưu Tư Dương số hai nghiêm túc nhìn lom lom pháp sự cúng bái, nhất cử nhất động lấp đầy khí chất khéo léo, dựa theo lời Bạch Liên Hoa nói, quả thật là người Mưu Tư Dương trong quá khứ khát vọng trở thành.

Ngoại trừ Mưu Tư Dương số hai, trong tổ nữ diễn viên còn có tiểu thư hình nộm, tiểu thư hình nộm vẫn mặc đồ Tây, hành vi cử chỉ so với lần đầu tiên nhìn thấy đã tự nhiên hơn nhiều, gần như không nhìn ra được có gì khác với nhân loại chân chính.

Dương khí nồng nặc rót đầy trong sân, kỳ thực không cần làm pháp sự cúng bái gì, có dương khí như vậy, tà dị nào cũng không vào được, ở khoảng cách này, lại là buổi chiều, ánh nắng đầy đủ, quỷ lực của Vô Thường cũng bị áp chế, không thể nào phát huy hoàn toàn...

Tần Phong bỗng nhiên choáng váng —— quỷ lực của Vô Thường cũng bị áp chế, không thể nào phát huy hoàn toàn.

Anh bỗng nhiên lóe lên một cảm giác nguy hiểm đặc sệt.

Anh tin tưởng vào kinh nghiệm của mình, tin tưởng vào phán đoán của mình, ỷ vào đôi mắt có thể giám tội của bản thân, hơn nữa... tín nhiệm vô điều kiện với Tạ Kỳ Liên.

Mà Tạ Kỳ Liên, cậu ấy một mình chấp chưởng Địa Phủ 300 năm, suốt 300 năm đó, trọng trách âm dương đều đặt trên người cậu ấy, nhưng cùng lúc đó, cậu ấy cũng là Quỷ Tiên mạnh nhất còn tồn tại ở nhân gian.

Tần Phong bỗng nhiên nhận ra được anh và Tạ Kỳ Liên phạm vào một sai lầm, một sai lầm chỉ cần bất cẩn một tí là sẽ trí mạng.

Dương khí nồng nặc trong sân cũng không thể khiến Tần Phong đã chết thấy an tâm, trái lại càng làm anh đứng ngồi không yên, anh lập tức thần hồn ly thể, không tiếp tục núp trong nhục thể sẽ trở ngại quỷ lực của Vô thường phát huy nữa.

Thi thể của anh ngã xuống đất, nhưng không ai dìu anh dậy.

Mưu Tư Dương số hai cách anh gần nhất chỉnh lại Âu phục của mình, thần thái mỉm cười khéo léo nhìn pháp sự, nữ đạo trưởng chủ trì pháp sự cúng bái giẫm đấu bộ kỳ quái nào đó, đâu ra đấy, cả đoàn phim đều nhìn bà ta, giống như một người sống sờ sờ đột nhiên ngã xuống đất biến thành thi thể không khác gì trên cây rụng một cái lá cả.

Cổ tay Tần Phong xoay một cái, mạch đao nháy mắt rơi vào tay, lưỡi đao run lên, kim quang trên đao lần đầu tiên có vẻ ảm đạm, Tần Phong cúi đầu nhìn, mạch đao này chưa từng yếu ớt tinh tế như vậy, nhìn không khác gì bóng đèn phát sáng bị gọi là kiếm quang trong phim khoa học viễn tưởng cả.

Hơn nữa Tần Phong nhúc nhích một cái, mạch đao còn phát ra tiếng ong ong.

Dương khí quá nồng, hơn nữa xung quanh toàn là người sống, quỷ lực căn bản không phát huy được.

"Thú vị." Tần Phong chậm rãi nói, "Tôi nên khen bà là tội phạm IQ cao à?"



"Người luôn sẽ phạm sai lầm lớn nhất ở lĩnh vực mình am hiểu nhất." Quý đạo trưởng trên đài chậm rãi dừng bước, chân bà ta vừa vặn giẫm xong bước cuối cùng, dấu chân hợp thành một trận pháp khép kín, đang tỏa sáng rực rỡ, "Tôi không sử dụng bất cứ tà thuật nào, đây là một trận tụ dương, là phép thuật dùng để siêu độ ác quỷ trong quỷ vực, có thể tập hợp sinh khí dương khí, thế nên, đôi mắt của Hắc Vô Thường đại nhân không thấy được bất cứ tội lỗi nào phải không?"

"Xác thực không thấy được." Tần Phong gật đầu, "Mấu chốt nhất là, bà trực tiếp ném Lưu thiên sư và Mưu Tư Dương vào mặt tôi, tôi đoán bà đã điều tra nghề nghiệp quá khứ của tôi, bà biết tôi không thể nào không chú ý tới một điểm đáng ngờ sáng loáng như vậy, mà hai người họ đủ để hấp dẫn sự chú ý của tôi, khiến tôi nhất định phải tới nơi dương khí tăng mạnh này điều tra, vô hình suy yếu quỷ lực Vô thường. Sau đó, ở phút cuối cùng bà xuất hiện, rất đột nhiên, không hề có dấu hiệu báo trước, im hơi lặng tiếng khởi động kế hoạch cuối cùng."

Tần Phong mặc dù là Hắc Vô Thường, nhưng anh chỉ mới lên cấp, Thiên Đạo cho anh chức quyền Đại Thiên Tuần Thú, tăng thêm sức mạnh cho anh, nhưng nếu nói độ tích lũy của bản thân, quỷ lực của anh xa xa không bằng Quỷ Tiên đã tu hành ngàn năm như Tạ Kỳ Liên, thậm chí trừ đi chức quyền và tăng thêm của Thiên Đạo, chỉ xem độ tích lũy quỷ lực, anh cũng không bằng cả Giang Thận.

Bà đạo trưởng này hôm nay mới tới đoàn kịch, trước đó không hề có dấu hiệu báo trước, Tần Phong thậm chí nghĩ —— lỡ đâu đạo diễn của đoàn phim gan to, không tin tà, không chịu tìm cách trừ tà làm phép, bà ta chẳng phải là không có cớ để vào đây sao?

Nhưng anh ngẫm lại —— bà ta chỉ là muốn chớp thời cơ vào đoàn phim, hoàn thành việc thu lưới cuối cùng thôi, không thể trừ tà, tham ban, làm diễn viên quần chúng, thậm chí đưa cơm hộp, chẳng phải đều là lý do cả ư? Bà ta vừa tới đã lẩn vào dòng người, chắc cũng là cố ý tránh đi Vô Thường.

—— đây dĩ nhiên là âm mưu nhằm vào Hắc Vô Thường, Tần Phong nở nụ cười, liếm hàm răng, cảm giác được sự hưng phấn đột nhiên tăng lên khi đối mặt với khiêu chiến.

Quý đạo trưởng nói thẳng: "Đúng, nhưng phản ứng của anh cũng rất nhanh, tôi còn tưởng rằng mình bố trí xong trận tụ dương, anh hoàn toàn bị dương khí khóa lại không thể động đậy rồi, tôi phải giải thích từng bước một với anh đấy, thật không thể ngờ anh có thể tự thoát ra được, hơn nữa mỗi câu đều chính xác, lợi hại, chả trách được Thiên Đạo lựa chọn."

"Tàm tạm." Tần Phong khách khí không hề có thành ý, "Nếu lợi hại thật đã sớm nên phát hiện được rồi, những điểm đáng ngờ tạp nham này, hoàn toàn là dùng để tiêu hao tôi, cho nên mục đích của bà là gì? Bà muốn giết tôi? Nhưng tôi không hề quen bà, cũng chưa từng gặp."

Trên đài cao, nữ đạo trưởng trung niên hình như đang lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được trở nên trẻ trung, Tần Phong chỉ nói mấy câu, bà ta đã biến thành một cô gái trẻ tròn đôi mươi, ngũ quan không còn là Quý đạo trưởng đồng môn của Lục Lân mà Tạ Kỳ Liên xác nhận nữa, làn da bà ta trắng nõn, gò má no tròn mượt mà, đôi mắt sáng ngời như có thể phản chiếu sắc trời, xán lạn vô cùng.

Còn là một mỹ nữ cổ điển —— Tần Phong nở nụ cười, nói: "Một nữ đồng chí có khí chất như bà, nếu tôi từng gặp nhất định sẽ nhớ kỹ, cho nên tôi không biết bà rốt cuộc muốn làm gì."

Dương khí bị trận pháp ảnh hưởng ngày càng đặc lại, Tần Phong cúi đầu, thấy thi thể mình cẩn thận bảo dưỡng đang lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được khô héo, anh thầm thở dài một tiếng, tùy tay ném ra một đốm minh hỏa, ngọn lửa màu u lam nháy mắt nuốt sống thi thể anh, ở trước khi thi thể bị dương khí biến thành xấu xí, Tần Phong quyết đoán ra tay hủy diệt nó.

Thiêu huỷ xong thi thể cẩn thận bảo dưỡng, quỷ lực cất giữ trong đó dùng để giữ cho nó không bị mục rữa chảy ngược về trên người Tần Phong, khiến cảm giác đau đớn như bị lửa hừng hực thiêu quanh người giảm bớt, Tần Phong lại có sức nhấc mạch đao lên, mũi đao chỉ thẳng về phía mỹ nữ đạo trưởng.

"Tôi có thể cho rằng, bà đang khiêu khích với trật tự của Thiên Đạo không?"

Quý đạo trưởng nhún vai: "Đừng kích động, đương nhiệm Hắc Vô Thường đại nhân, anh không sợ chúng ta đánh nhau ở đây, sẽ làm người xung quanh bị thương sao?"

"A, không tệ, thoạt nhìn bà hiểu rất rõ chức trách của Vô Thường." Tần Phong nheo mắt lại, cố gắng che đi sát ý ẩn sâu trong đôi mắt.

Dương khí quá nồng, người sống cũng chịu không nổi, các nhân viên của đoàn phim trong sân đã như một bức tượng điêu khắc, vẫn bất động duy trì tư thế quan sát pháp sự cúng bái, dương khí quá dày làm thần trí của bọn họ mơ hồ. Hồ ly tinh Hồ Duyên Nghiên còn có thể tỉnh táo, nhưng tu vi của cô tổn thất mạnh, hồ ly tinh bái nguyệt tu hành thiên về âm, dương khí quá mạnh trực tiếp ép cô hiện nguyên hình, một con hồ ly màu lửa đỏ bò tới bên chân Tần Phong, lông trên người xù hết cả lên, cổ họng oa oa gọi, không hề có sức uy hiếp gì.

Tần Phong lặng lẽ nhúc nhích cái chân, che Hồ Duyên Nghiên lại đằng sau, không có tác dụng thực chất, nhưng lại khiến Hồ Duyên Nghiên yên lòng.

Hiện tại sức chiến đấu của hồ ly tinh còn không bằng một con husky, cho nên kẻ bí ẩn giả dạng làm Quý đạo trưởng cũng không để Hồ Duyên Nghiên vào mắt, chỉ là thờ ơ nói: "Đương nhiệm Hắc Vô Thường đại nhân xác thực không nhận ra tôi, tôi cũng không nhằm vào anh. Nhưng, cộng tác của anh, Bạch tướng quân Tạ Nghiêu, cậu ấy sẽ nhận ra tôi."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau