Quay Ngược Thời Gian Để Yêu Em
Chương 25
Tô Mẫn đóng chặt hai mắt, hé đôi môi mà thở dốc, cố sức chịu đựng hai bàn tay mang theo ngọn lửa nóng đang chạy trên người cô. Cô nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường kingside êm ái hai tay chống đỡ thân thể mình, không dám cử động chút nào để mặc mọi chuyện cho Hàn Gia Vĩnh
Hàn Gia Vĩnh vô cùng chậm rãi, dịu dàng đã cởi hết quần áo cô ra, trong bóng tối lờ mờ sáng, cơ thể tuyệt mĩ dần dần hiện lên trước mắt anh, dưới ánh sáng yếu ớt, những đường cong cực kì uyển chuyển, xinh đẹp không gì sánh được của cô hiện ra
- Lạnh không
Anh ép sát vào cô, đôi môi nỉ non hỏi cô
Cô phát hiện ra mình đang run, gật gật đầu rồi lại lắc đầu. Cô cảm thấy mình thật kì lạ, rõ ràng đang rất lạnh nhưng cũng cảm thấy rất nóng.
- Đừng sợ, Mẫn Mẫn lát sẽ cực thoải mái, ấm áp ngay lập tức
Anh hôn lên hai gò má trắng nõn của cô, hôn lên cổ rồi mới xuống hai cánh môi đang run run, dùng làn môi sưởi ấm cho cô. Đây là đôi môi duy nhất khiến anh mê đắm, chỉ cần anh hơi dính lên thì tựa như độc nghiện đang phát tác mà đói khát liếm mút, anh không ngờ hôn môi lại thỏa thích như vậy
- Gia Vĩnh
Lúc cơ thể cô bị cơ thể nóng bỏng trần trụi của anh chạm vào, cô không nhịn được mà phát ra tiếng kêu nhỏ . Thân thể tráng kiện hoàn mỹ, vừa cứng rắn lại vừa nóng bỏng, không biết tại sao lại làm cho cô càng run rẩy hơn
- Đừng sợ, cứ làm theo lời anh là được
Bên tai cô truyền đến tiếng lẩm bẩm trầm thấp, kéo thật dài, chở đầy hơi thở
ma quỷ hấp dẫn.
Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở giao hòa, sự liếm mút biến thành cái ôm chặt chẽ, cái ôm biến thành sự thăm dò nóng bỏng.
- Nó thật tuyệt
Anh hơi nhổm dậy, lấy tay nâng bộ ngực mềm mại trắng nõn của cô lên, dùng đầu lưỡi khẽ liếm đỉnh núi màu hồng phấn.
- Anh anh đừng nói, ưm
Cô gái nằm dưới hắn phát ra một tiếng ngâm trầm thấp, giãy giụa muốn tách
ra khỏi cảm giác kì quái làm cho người ta khó chịu này, nhưng tiếng ngâm của cô bỗng nhiên biến thành tiếng ngâm nghẹn ngào.
- Đừng mà em khó chịu quá
-
Cô kinh hoàng run rẩy, dùng sức kẹp hai chân lại nhưng lại không cẩn thận làm cho ngón tay thô ráp của anh bị hấp vào sâu hơn.
- Thả lỏng nào Mẫn Mẫn em cứ như vậy anh không lấy ra được
Anh buông đầu lưỡi trên nụ hồng của cô ra, cúi người ghé vào tai cô dụ dỗ
- Hic, ưm ...ư em em a khó chịu mà
Cô nức nở nghẹn ngào, hơi thả hai chân ra tạo thành khe hở, ai ngờ anh lại không chịu rút ngón tay đang tác quái giữa hai chân cô ra mà lại nhẹ nhàng cắn lên vành tai cô, đầu lưỡi chui vào tai cô, khẽ phun ra một luồng khí nóng rồi đợi đến khi toàn thân cô đã mềm nhũn ra, đột nhiên anh đâm sâu ngón tay vào, thuận tiện dùng ngón tay xoa nhẹ viên châu ngượng ngùng bên trong.
- Hàn Gia Vĩnh
Cô khẽ kêu một tiếng vì khó chịu nên gọi cả họ lẫn tên anh, rồi vùi thật sâu vào cổ anh run rẩy. Toàn thân cô căng cứng như sắp bị nghiền nát, mỗi dây thần kinh đều co lại hết cỡ, gần như sắp đứt
Hửm, gọi anh sao vậy bảo bối muốn gì nào nói anh biết
Anh vô cùng dịu dàng trả lời, dường như việc nghe lời cô bây giờ là chuyện quan trọng nhất trên đời này. Những ngón tay thon dài anh bỏ vào cơ thể cô lại không ngừng tiến sâu vào, cẩn thận thăm dò nơi non mịn của cô.
Theo tiết tấu ngón tay anh, cô đã hoàn toàn mất hết lí trí vùi vào lồng ngực anh đau đớn khóc nấc lên, hoàn toàn không ngăn được cơn run rẩy kịch kiệt toàn thân, rốt cuộc sau khi phát ra một tiếng ngâm nghẹn ngào, thân thể xinh đẹp của cô xụi lơ trong bàn tay anh
Hàn Gia Vĩnh chui vào khe hở ngát hương của cô, thừa nhận trải nghiệm thống khổ đến tận xương trên đời này. Không đợi cho cô hết run rẩy, anh gian nan rút ngón tay đang bị cô chèn ép ra, sau đó dùng hai tay ôm lấy đôi chân yêu kiều của cô, dùng thứ tráng kiện đang đau đớn của hắn vuốt ve nơi nơi nữ tính ướt át của cô.
- Bảo bối, thân thể của anh cũng có chút giá trị tặng em chịu khó nhận nó được không
Anh cười nhẹ véo má cô, nặng nề thở dốc, từng chút một đi vào nơi mềm mại đã mở ra cho anh, bắt buộc nơi đã làm cho da đầu anh căng ra nuốt trọn thứ khổng lồ của anh
Cô không thể chịu nổi mà run rẩy kinh ngạc thở gấp ngay lập tức.
“Đau quá!” cô nhíu mày than khế, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch
Nhìn gương mặt thống khổ của cô, anh thương yêu dừng lại một chút nhưng sự không đành lòng này chỉ trong nháy mắt, bản tính tham lam ẩn núp sâu trong linh hồn hung mãnh cuồng dã hơn sự thương tiếc yếu kém này, anh đã mất đi cô một đời cảm nhận sự đau đớn từng khắc một khi để mất cô bây giờ cô nằm trong lòng anh căn bản anh không còn cách nào khống chế khát vọng của mình nữa
Hàn Gia Vĩnh vô cùng chậm rãi, dịu dàng đã cởi hết quần áo cô ra, trong bóng tối lờ mờ sáng, cơ thể tuyệt mĩ dần dần hiện lên trước mắt anh, dưới ánh sáng yếu ớt, những đường cong cực kì uyển chuyển, xinh đẹp không gì sánh được của cô hiện ra
- Lạnh không
Anh ép sát vào cô, đôi môi nỉ non hỏi cô
Cô phát hiện ra mình đang run, gật gật đầu rồi lại lắc đầu. Cô cảm thấy mình thật kì lạ, rõ ràng đang rất lạnh nhưng cũng cảm thấy rất nóng.
- Đừng sợ, Mẫn Mẫn lát sẽ cực thoải mái, ấm áp ngay lập tức
Anh hôn lên hai gò má trắng nõn của cô, hôn lên cổ rồi mới xuống hai cánh môi đang run run, dùng làn môi sưởi ấm cho cô. Đây là đôi môi duy nhất khiến anh mê đắm, chỉ cần anh hơi dính lên thì tựa như độc nghiện đang phát tác mà đói khát liếm mút, anh không ngờ hôn môi lại thỏa thích như vậy
- Gia Vĩnh
Lúc cơ thể cô bị cơ thể nóng bỏng trần trụi của anh chạm vào, cô không nhịn được mà phát ra tiếng kêu nhỏ . Thân thể tráng kiện hoàn mỹ, vừa cứng rắn lại vừa nóng bỏng, không biết tại sao lại làm cho cô càng run rẩy hơn
- Đừng sợ, cứ làm theo lời anh là được
Bên tai cô truyền đến tiếng lẩm bẩm trầm thấp, kéo thật dài, chở đầy hơi thở
ma quỷ hấp dẫn.
Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở giao hòa, sự liếm mút biến thành cái ôm chặt chẽ, cái ôm biến thành sự thăm dò nóng bỏng.
- Nó thật tuyệt
Anh hơi nhổm dậy, lấy tay nâng bộ ngực mềm mại trắng nõn của cô lên, dùng đầu lưỡi khẽ liếm đỉnh núi màu hồng phấn.
- Anh anh đừng nói, ưm
Cô gái nằm dưới hắn phát ra một tiếng ngâm trầm thấp, giãy giụa muốn tách
ra khỏi cảm giác kì quái làm cho người ta khó chịu này, nhưng tiếng ngâm của cô bỗng nhiên biến thành tiếng ngâm nghẹn ngào.
- Đừng mà em khó chịu quá
-
Cô kinh hoàng run rẩy, dùng sức kẹp hai chân lại nhưng lại không cẩn thận làm cho ngón tay thô ráp của anh bị hấp vào sâu hơn.
- Thả lỏng nào Mẫn Mẫn em cứ như vậy anh không lấy ra được
Anh buông đầu lưỡi trên nụ hồng của cô ra, cúi người ghé vào tai cô dụ dỗ
- Hic, ưm ...ư em em a khó chịu mà
Cô nức nở nghẹn ngào, hơi thả hai chân ra tạo thành khe hở, ai ngờ anh lại không chịu rút ngón tay đang tác quái giữa hai chân cô ra mà lại nhẹ nhàng cắn lên vành tai cô, đầu lưỡi chui vào tai cô, khẽ phun ra một luồng khí nóng rồi đợi đến khi toàn thân cô đã mềm nhũn ra, đột nhiên anh đâm sâu ngón tay vào, thuận tiện dùng ngón tay xoa nhẹ viên châu ngượng ngùng bên trong.
- Hàn Gia Vĩnh
Cô khẽ kêu một tiếng vì khó chịu nên gọi cả họ lẫn tên anh, rồi vùi thật sâu vào cổ anh run rẩy. Toàn thân cô căng cứng như sắp bị nghiền nát, mỗi dây thần kinh đều co lại hết cỡ, gần như sắp đứt
Hửm, gọi anh sao vậy bảo bối muốn gì nào nói anh biết
Anh vô cùng dịu dàng trả lời, dường như việc nghe lời cô bây giờ là chuyện quan trọng nhất trên đời này. Những ngón tay thon dài anh bỏ vào cơ thể cô lại không ngừng tiến sâu vào, cẩn thận thăm dò nơi non mịn của cô.
Theo tiết tấu ngón tay anh, cô đã hoàn toàn mất hết lí trí vùi vào lồng ngực anh đau đớn khóc nấc lên, hoàn toàn không ngăn được cơn run rẩy kịch kiệt toàn thân, rốt cuộc sau khi phát ra một tiếng ngâm nghẹn ngào, thân thể xinh đẹp của cô xụi lơ trong bàn tay anh
Hàn Gia Vĩnh chui vào khe hở ngát hương của cô, thừa nhận trải nghiệm thống khổ đến tận xương trên đời này. Không đợi cho cô hết run rẩy, anh gian nan rút ngón tay đang bị cô chèn ép ra, sau đó dùng hai tay ôm lấy đôi chân yêu kiều của cô, dùng thứ tráng kiện đang đau đớn của hắn vuốt ve nơi nơi nữ tính ướt át của cô.
- Bảo bối, thân thể của anh cũng có chút giá trị tặng em chịu khó nhận nó được không
Anh cười nhẹ véo má cô, nặng nề thở dốc, từng chút một đi vào nơi mềm mại đã mở ra cho anh, bắt buộc nơi đã làm cho da đầu anh căng ra nuốt trọn thứ khổng lồ của anh
Cô không thể chịu nổi mà run rẩy kinh ngạc thở gấp ngay lập tức.
“Đau quá!” cô nhíu mày than khế, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch
Nhìn gương mặt thống khổ của cô, anh thương yêu dừng lại một chút nhưng sự không đành lòng này chỉ trong nháy mắt, bản tính tham lam ẩn núp sâu trong linh hồn hung mãnh cuồng dã hơn sự thương tiếc yếu kém này, anh đã mất đi cô một đời cảm nhận sự đau đớn từng khắc một khi để mất cô bây giờ cô nằm trong lòng anh căn bản anh không còn cách nào khống chế khát vọng của mình nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất