Quay Ngược Thời Gian Để Yêu Em
Chương 27
- Nếu em còn động nữa là anh không thể kiềm chế nổi nữa đâu nhé Mẫn Mẫn
Hàn Gia Vĩnh cười nhìn cô gái nhỏ như kẹo bông trước mặt vừa trắng vừa mang đến cho anh một cảm giác ngọt khó tả, thật sự nếu cô cứ ngọ nguậy như vậy anh sẽ không kiềm chế nổi mà đè cô ra làm tiếp mất
Anh tắm cho cô rất nhanh vì sợ cô sẽ ốm, nhân lúc tắm cũng rất biết mà trêu chọc cô khiến Tô Mẫn ngại muốn chui xuống lỗ mất
- Da mặt mỏng vậy hửm
- Anh đừng động lung tung
- Haha, nhóc con
Hàn Gia Vĩnh cười lớn nhéo má cô gái nhỏ trong lòng, không biết tại sao khi trước anh bị mù hay chột mà không thấy cô đáng yêu đến chết vậy chứ
- Nè anh không lớn tuổi hơn em đâu nhé, không được gọi là nhóc con
- Ừm vậy gọi bạn nhỏ được không
- Không
- Vậy bảo bối hay bà xã, ừm hay em yêu em thích gọi cái nào
Tô Mẫn lâm vào thế bí đỏ mặt nhưng không chịu thua với tay ra nhéo miệng anh
- Không cho gọi gì hết em vẫn giận anh
Hàn Gia Vĩnh cười tít mắt, gật gật rồi lấy khăn tắm choàng qua người cô bế cô ra khỏi phòng tắm
Vì phòng anh nên không có quần áo cho cô anh liền vào phòng quần áo lấy cho cô chiếc áo sơ mi trắng của mình
- Em tự mặc được
- Để anh
Hàn Gia Vĩnh cương quyết mặc áo cho cô xem cô như một đứa trẻ hết mực chăm sóc
Tô Mẫn cúi xuống liếc nhìn thấy cơ bụng săn chắc của anh mà không khỏi đỏ mặt, vì khi này anh chỉ cuốn độc một cái khăn tắm ngang eo, anh đang chăm chú mặc đồ cho cô . Hàn Gia Vĩnh quỳ một chân từ phía chân cô mặc đồ xong anh túm lấy bàn chân nhỏ xíu của Tô Mẫn không ngại ngần đưa lên miệng hôn chụt một cái rõ to khiến Tô Mẫn kinh ngạc
- Anh làm gì thế
Hàn Gia Vĩnh cười cười đáp lại
- Xong rồi em ngồi đợi anh lát
Tô Mẫn như bị hút hồn cứ nhìn theo anh cho đến khi anh ra khỏi cửa cô mới hoàn hồn . Cô cứ ngồi trên giường cười tủm tỉm mãi khoảng 5 phút sau vẫn chưa thấy anh quay lại cô chạy xuống phòng bếp
Đã muộn nhưng phòng bếp sáng trưng, tấp nập người đi lại nhưng không ồn ào chỉ có tiếng đồ dùng va chạm . Tô Mẫn đi xuống mọi người trong bếp đang nấu vội vàng quay sang đồng loạt
- Thiếu phu nhân
Tô Mẫn ngại ngùng vì nhiều người cung kính cúi đầu như vậy, mà trong số đó mọi người đều lớn tuổi hơn cô, Tô Mẫn vội xua tay
- Mọi người không cần nhiều lễ nghi như vậy mọi người tiếp tục tiếp tục đi
Mọi người lại đồng loạt gật đầu như đã hiểu
- Vâng thưa thiếu phu nhân
Tô Mẫn biết không làm họ thay đổi mau chóng chuồn lẹ ra khỏi bếp
- Ai da
Tô Mẫn chạy đi tìm Hàn Gia Vĩnh anh bảo đi lấy đồ ăn cho cô mà không biết đã đi đâu, vừa quay ra cô đã đụng phải bức tường thịt vững chắc
- Anh bảo em chờ sao xuống đây, còn đang ăn mặc thế này, thật hư
Hàn Gia Vĩnh không biết từ lúc nào đã thay quần áo ở nhà với chiếc áo thun màu đen basic cùng chiếc quần thể thao màu trắng nhìn rất là mê người
- Tại anh đi lâu quá
Hàn Gia Vĩnh tét nhẹ vào mông cô bế cô như một đứa bé bằng một tay vào nhà bếp . Quả thực với dáng người một m6 của cô so với dáng gần 1m9 của anh thì quả thực cô cũng như đứa trẻ
- Ngồi đợi anh
Tô Mẫn gật đầu, anh vào bếp tự đem đồ ăn lần lượt bày ra bàn lớn . Vậy là vì sợ có người dòm ngó cô vợ nhỏ của mình Hàn Gia Vĩnh lại bắt đầu làm những việc chưa từng và chưa từng nghĩ sẽ làm trong đời
Thật ra anh không cần làm như vậy cũng sẽ chẳng ai ngu ngốc mà muốn bị móc mắt vì nhìn Tô Mẫn nhưng bây giờ Hàn Gia Vĩnh không muốn để ai nhìn cô hết chỉ muốn đời này kiếp này cô của riêng mình anh không ai được làm gì kể cả nhìn cũng không được
Tô Mẫn nhìn một bàn đồ ăn được Hàn Gia Vĩnh đem lên bụng sôi ùng ục, miệng sắp chảy dải đến nơi, hai mắt sáng lên
- Được rồi ăn thôi
- Wow tuyệt quá nhưng mà có phải nhiều quá không anh
- Không nhiều, ăn nhiều một chút bù vào năng lượng tối nay hoạt động tiêu hao
- Anh anh lại nói linh tinh
Tô Mẫn lại bắt đầu đỏ mặt, sao anh có thể nói chuyện đó mà sắc mặt không thay đổi như vậy được chứ . Hàn Gia Vĩnh thấy cô đỏ mặt thì tâm trạng lại thêm vui vẻ, cười to
- Mẫn Mẫn ngại him
- Không cho anh cười
Tô Mẫn đưa tay lên nhéo miệng Hàn Gia Vĩnh, làm hai môi anh dính chặt
- Khâu miệng anh lại luôn
Hàn Gia Vĩnh vẫn tít mắt tưởng chừng thật sự rất hạnh phúc, anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô
- Nào ăn thôi anh sẽ im lặng
Hàn Gia Vĩnh đưa tay làm động tác khóa miệng. Tô Mẫn cười cười vì hôm nay anh đáng yêu quá, mọi thứ xảy ra cứ như mơ vậy
Vì tay cô ngắn mà bàn ăn hình chữ nhật thì quá dài nên cả buổi Hàn Gia Vĩnh không ăn bao nhiêu anh vẫn như lúc trưa ngồi gắp thức ăn, bóc tôm, lấy cá, ...phục vụ tận nơi cho cô vợ nhỏ chỉ còn thiếu nước nhai rồi ăn hộ cô luôn
Hàn Gia Vĩnh cười nhìn cô gái nhỏ như kẹo bông trước mặt vừa trắng vừa mang đến cho anh một cảm giác ngọt khó tả, thật sự nếu cô cứ ngọ nguậy như vậy anh sẽ không kiềm chế nổi mà đè cô ra làm tiếp mất
Anh tắm cho cô rất nhanh vì sợ cô sẽ ốm, nhân lúc tắm cũng rất biết mà trêu chọc cô khiến Tô Mẫn ngại muốn chui xuống lỗ mất
- Da mặt mỏng vậy hửm
- Anh đừng động lung tung
- Haha, nhóc con
Hàn Gia Vĩnh cười lớn nhéo má cô gái nhỏ trong lòng, không biết tại sao khi trước anh bị mù hay chột mà không thấy cô đáng yêu đến chết vậy chứ
- Nè anh không lớn tuổi hơn em đâu nhé, không được gọi là nhóc con
- Ừm vậy gọi bạn nhỏ được không
- Không
- Vậy bảo bối hay bà xã, ừm hay em yêu em thích gọi cái nào
Tô Mẫn lâm vào thế bí đỏ mặt nhưng không chịu thua với tay ra nhéo miệng anh
- Không cho gọi gì hết em vẫn giận anh
Hàn Gia Vĩnh cười tít mắt, gật gật rồi lấy khăn tắm choàng qua người cô bế cô ra khỏi phòng tắm
Vì phòng anh nên không có quần áo cho cô anh liền vào phòng quần áo lấy cho cô chiếc áo sơ mi trắng của mình
- Em tự mặc được
- Để anh
Hàn Gia Vĩnh cương quyết mặc áo cho cô xem cô như một đứa trẻ hết mực chăm sóc
Tô Mẫn cúi xuống liếc nhìn thấy cơ bụng săn chắc của anh mà không khỏi đỏ mặt, vì khi này anh chỉ cuốn độc một cái khăn tắm ngang eo, anh đang chăm chú mặc đồ cho cô . Hàn Gia Vĩnh quỳ một chân từ phía chân cô mặc đồ xong anh túm lấy bàn chân nhỏ xíu của Tô Mẫn không ngại ngần đưa lên miệng hôn chụt một cái rõ to khiến Tô Mẫn kinh ngạc
- Anh làm gì thế
Hàn Gia Vĩnh cười cười đáp lại
- Xong rồi em ngồi đợi anh lát
Tô Mẫn như bị hút hồn cứ nhìn theo anh cho đến khi anh ra khỏi cửa cô mới hoàn hồn . Cô cứ ngồi trên giường cười tủm tỉm mãi khoảng 5 phút sau vẫn chưa thấy anh quay lại cô chạy xuống phòng bếp
Đã muộn nhưng phòng bếp sáng trưng, tấp nập người đi lại nhưng không ồn ào chỉ có tiếng đồ dùng va chạm . Tô Mẫn đi xuống mọi người trong bếp đang nấu vội vàng quay sang đồng loạt
- Thiếu phu nhân
Tô Mẫn ngại ngùng vì nhiều người cung kính cúi đầu như vậy, mà trong số đó mọi người đều lớn tuổi hơn cô, Tô Mẫn vội xua tay
- Mọi người không cần nhiều lễ nghi như vậy mọi người tiếp tục tiếp tục đi
Mọi người lại đồng loạt gật đầu như đã hiểu
- Vâng thưa thiếu phu nhân
Tô Mẫn biết không làm họ thay đổi mau chóng chuồn lẹ ra khỏi bếp
- Ai da
Tô Mẫn chạy đi tìm Hàn Gia Vĩnh anh bảo đi lấy đồ ăn cho cô mà không biết đã đi đâu, vừa quay ra cô đã đụng phải bức tường thịt vững chắc
- Anh bảo em chờ sao xuống đây, còn đang ăn mặc thế này, thật hư
Hàn Gia Vĩnh không biết từ lúc nào đã thay quần áo ở nhà với chiếc áo thun màu đen basic cùng chiếc quần thể thao màu trắng nhìn rất là mê người
- Tại anh đi lâu quá
Hàn Gia Vĩnh tét nhẹ vào mông cô bế cô như một đứa bé bằng một tay vào nhà bếp . Quả thực với dáng người một m6 của cô so với dáng gần 1m9 của anh thì quả thực cô cũng như đứa trẻ
- Ngồi đợi anh
Tô Mẫn gật đầu, anh vào bếp tự đem đồ ăn lần lượt bày ra bàn lớn . Vậy là vì sợ có người dòm ngó cô vợ nhỏ của mình Hàn Gia Vĩnh lại bắt đầu làm những việc chưa từng và chưa từng nghĩ sẽ làm trong đời
Thật ra anh không cần làm như vậy cũng sẽ chẳng ai ngu ngốc mà muốn bị móc mắt vì nhìn Tô Mẫn nhưng bây giờ Hàn Gia Vĩnh không muốn để ai nhìn cô hết chỉ muốn đời này kiếp này cô của riêng mình anh không ai được làm gì kể cả nhìn cũng không được
Tô Mẫn nhìn một bàn đồ ăn được Hàn Gia Vĩnh đem lên bụng sôi ùng ục, miệng sắp chảy dải đến nơi, hai mắt sáng lên
- Được rồi ăn thôi
- Wow tuyệt quá nhưng mà có phải nhiều quá không anh
- Không nhiều, ăn nhiều một chút bù vào năng lượng tối nay hoạt động tiêu hao
- Anh anh lại nói linh tinh
Tô Mẫn lại bắt đầu đỏ mặt, sao anh có thể nói chuyện đó mà sắc mặt không thay đổi như vậy được chứ . Hàn Gia Vĩnh thấy cô đỏ mặt thì tâm trạng lại thêm vui vẻ, cười to
- Mẫn Mẫn ngại him
- Không cho anh cười
Tô Mẫn đưa tay lên nhéo miệng Hàn Gia Vĩnh, làm hai môi anh dính chặt
- Khâu miệng anh lại luôn
Hàn Gia Vĩnh vẫn tít mắt tưởng chừng thật sự rất hạnh phúc, anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô
- Nào ăn thôi anh sẽ im lặng
Hàn Gia Vĩnh đưa tay làm động tác khóa miệng. Tô Mẫn cười cười vì hôm nay anh đáng yêu quá, mọi thứ xảy ra cứ như mơ vậy
Vì tay cô ngắn mà bàn ăn hình chữ nhật thì quá dài nên cả buổi Hàn Gia Vĩnh không ăn bao nhiêu anh vẫn như lúc trưa ngồi gắp thức ăn, bóc tôm, lấy cá, ...phục vụ tận nơi cho cô vợ nhỏ chỉ còn thiếu nước nhai rồi ăn hộ cô luôn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất