Quay Trở Lại, Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt
Chương 2: Làm lại từ đầu
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, An Giai Kỳ đi xuống dưới nhà dưới. Nhà An Giai Kỳ mở một tiệm cà phê, tuy chỉ mới 6h30p sáng nhưng quán đã khá đông nguyên do là bởi vì quán mở từ lâu nổi tiếng nhất vùng và cũng vì gần với các công ty và các trường đại học nên mới nhiều khách.
Tuy hôm nay là chủ nhật nhưng lại có nhiều khách hơn thường ngày vì là ngày nghỉ của các nhân viên văn phòng và nơi đây cũng là nơi lý tưởng để học.
Tiệm cà phê nhà An gia khá to và chia làm ba gian, một gian dành cho ai yêu thích chó mèo, một nơi yên tĩnh để học hành và một gian còn lại chỉ theo một phong cách cổ điển.
An Giai Kỳ tiến đến nhà bếp, nơi có hai con người đang bận bịu làm việc. Cậu lên tiếng hỏi:"Có cần con giúp gì không?"
An Giai Kiệt nghe thấy giọng nói của em trai yêu quý của mình thì quay đầu lại cười dịu dàng nói:"Không cần đâu, em cứ nghỉ ngơi đi, dù gì cũng học cả tuần rồi nên em đi nghỉ ngơi đi, ở đây không có việc gì đâu"
An Giai Kỳ bĩu môi nói:"Anh, sao anh lại nói không có việc gì, khách đông thế kia, hay anh giao việc cho em làm đi"
An Giai kiên, ba của An Giai Kỳ chen lời:"Anh con nói đúng đấy, đi nghỉ đi"
An Giai Kỳ quả quyết nói:"Con đang rảnh rỗi không có việc gì làm, ba với anh cho con làm gì đó đi"
Thấy em trai kiên quyết như vậy, An Giai Kiệt đành chịu thua nói:"Vậy thì nhờ em rửa hộ anh mấy cái cốc với cả mang cà phê với bánh kem ra gian phòng chó mèo giúp anh"
Nghe được anh trai nhờ như vậy, An Giai Kỳ vui vẻ đi làm. Cậu mang khay đựng cà phê và bánh ra cho khách, một con mèo nhỏ thấy cậu thì tinh nghịch trèo lên lưng. An Giai Kỳ đem đồ đến cho khách mỉm cười lễ phép rồi rời đi làm việc tiếp.
Một ngày chủ nhật cứ thế trôi qua, đến tối cả ba người cùng nhau ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Tại khoảnh khắc ấy, An Giai Kỳ nghĩ trong lòng, nếu kiếp trước cậu không lao đầu vào lưới tình thì liệu nó có đi theo một hướng khác hay không? nhìn thấy ba và anh trai cùng mình ăn bữa tối cùng trò chuyện vui vẻ mà đặc biệt lại rất yêu thương mình vậy mà kiếp trước lại tuyệt mặt họ chỉ vì anh ta, thật ngu ngốc mà.
Ăn xong bữa tối, ba người cùng nhau đi dạo. Đi tới công viên, một tờ giấy dán trên tường đã thu hút sự chú ý của An Giai Kỳ. Trên tờ giấy có tiêu đề là tuyển học viên vào trường nghệ thuật, độ tuổi từ 10-18. Nhận thấy con trai út của mình nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia, An Giai kiên hỏi:"Kỳ à, con có hứng thú à?"
An Giai Kỳ nhìn ba mình cười đáp:"Vâng"
An Giai Kiệt chen lời:"Nếu Kỳ đã có hứng thú hay là ba đăng kí cho em học đi, con thấy em rất có tài nha, không cho học thì phí quá"
Ba An suy nghĩ một chút rồi nói:"Kiệt à, con nói rất đúng, Tiểu Kỳ nhà chúng ta rất có tài năng, thôi thì quyết định vậy đi"
An Giai Kỳ ngạc nhiên nhìn hai người nói:"Thật...thật sao ba?"
Hai người nhìn An Giai Kỳ mỉm cười dịu dàng, An Giai Kiệt nói:"Tất nhiên là thật rồi, có bao giờ ba với anh nói dối em chưa? với cả cứ ở trường lớp hay khu phố có văn nghệ là thiếu mặt em bao giờ chưa?"
An Giai Kỳ cảm động ôm chầm lấy hai người xúc động nói:"Con cảm ơn"
An Giai kiên cười cười vuốt lưng cậu nói:"Kỳ à, ba cho con học cũng được nhưng với điều kiện là phải kiên trì không nản lòng, không từ bỏ là được"
An Giai Kỳ tách hai người ra kiên định nói:"Con sẽ cố gắng"
Cả gia đình vốn dĩ có bốn người nhưng thật không may mẹ An Giai Kỳ vì bệnh mà qua đời mà khi ấy cậu mới chỉ 3 tuổi. Hiểu rõ sự thiệt thòi của An Giai Kỳ nên người ba và anh trai đã yêu thương chiều chuộng cậu hết mực và luôn ủng hộ những gì cậu muốn.
Đi bộ được một lúc thì quay về nhà. Về đến nhà thì An Giai kiên liền gọi đến trường nghệ thuật, sau khi được tư vấn tận tình thì ông quyết định đến chiều hôm sau sẽ đi đăng kí nhập học.
....
Đến buổi chiều hôm sau, cả ba người đến trường làm hồ sơ nhập học. Đến trường, An Giai Kỳ cảm thấy những ánh mắt của mọi người xung quanh mình thật phiền. Nguyên nhân là do ba và anh trai mà ra. Chỉ đơn giản là đi làm hồ sơ nhập học chứ có gì đâu mà lại đi đóng cửa tiệm làm gì cho mệt. Hôm nay, ba và anh trai chỉ đơn giản mặc một bộ quần áo giản dị thế quái nào lại trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người. Ừ thì cũng công nhận hai người đẹp thật, một người hơn 50 tuổi vẻ bề ngoài nhìn cũng chỉ cỡ 35-40 tuổi thôi mang đến cảm giác vừa đẹp lại phong độ, một sức hút Khó cưỡng. Còn một người mới 25 tuổi mang lại cảm giác là người đàn ông trưởng thành ấm áp ôn nhu. Cả hai người đều sở hữu chiều cao vượt trội nên trở thành tâm điểm cũng là chuyện thường.
Đi đến phòng làm thủ tục hồ sơ, người làm hồ sơ ấy là nữ, khi nhìn thấy hai người liền đơ ra một lúc mới thôi. Sau khi hoàn thành hồ sơ nhập học xong thì có một người đưa tờ phiếu cho An Giai Kỳ nói:"Em hãy điền vào những thứ em muốn học vào đây cho chị, đánh dấu X là được.
Nhận được tờ giấy, An Giai Kỳ cảm ơn rồi điền vào, cậu chọn hát, vũ đạo, diễn xuất và cuối cùng là guitar. Sau khi đưa tờ giấy xong, người kia nói:"Sau khi nghỉ hè, tức là đầu tháng 6 em hãy đến hoàn tất thủ tục và bắt đầu học"
Cuộc nói chuyện diễn ra 10 phút, khi xong là cả gia đình đi về. An Giai Kỳ nhìn ngôi trường này nói:"Đã đến lúc làm lại từ đầu rồi".
Tuy hôm nay là chủ nhật nhưng lại có nhiều khách hơn thường ngày vì là ngày nghỉ của các nhân viên văn phòng và nơi đây cũng là nơi lý tưởng để học.
Tiệm cà phê nhà An gia khá to và chia làm ba gian, một gian dành cho ai yêu thích chó mèo, một nơi yên tĩnh để học hành và một gian còn lại chỉ theo một phong cách cổ điển.
An Giai Kỳ tiến đến nhà bếp, nơi có hai con người đang bận bịu làm việc. Cậu lên tiếng hỏi:"Có cần con giúp gì không?"
An Giai Kiệt nghe thấy giọng nói của em trai yêu quý của mình thì quay đầu lại cười dịu dàng nói:"Không cần đâu, em cứ nghỉ ngơi đi, dù gì cũng học cả tuần rồi nên em đi nghỉ ngơi đi, ở đây không có việc gì đâu"
An Giai Kỳ bĩu môi nói:"Anh, sao anh lại nói không có việc gì, khách đông thế kia, hay anh giao việc cho em làm đi"
An Giai kiên, ba của An Giai Kỳ chen lời:"Anh con nói đúng đấy, đi nghỉ đi"
An Giai Kỳ quả quyết nói:"Con đang rảnh rỗi không có việc gì làm, ba với anh cho con làm gì đó đi"
Thấy em trai kiên quyết như vậy, An Giai Kiệt đành chịu thua nói:"Vậy thì nhờ em rửa hộ anh mấy cái cốc với cả mang cà phê với bánh kem ra gian phòng chó mèo giúp anh"
Nghe được anh trai nhờ như vậy, An Giai Kỳ vui vẻ đi làm. Cậu mang khay đựng cà phê và bánh ra cho khách, một con mèo nhỏ thấy cậu thì tinh nghịch trèo lên lưng. An Giai Kỳ đem đồ đến cho khách mỉm cười lễ phép rồi rời đi làm việc tiếp.
Một ngày chủ nhật cứ thế trôi qua, đến tối cả ba người cùng nhau ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Tại khoảnh khắc ấy, An Giai Kỳ nghĩ trong lòng, nếu kiếp trước cậu không lao đầu vào lưới tình thì liệu nó có đi theo một hướng khác hay không? nhìn thấy ba và anh trai cùng mình ăn bữa tối cùng trò chuyện vui vẻ mà đặc biệt lại rất yêu thương mình vậy mà kiếp trước lại tuyệt mặt họ chỉ vì anh ta, thật ngu ngốc mà.
Ăn xong bữa tối, ba người cùng nhau đi dạo. Đi tới công viên, một tờ giấy dán trên tường đã thu hút sự chú ý của An Giai Kỳ. Trên tờ giấy có tiêu đề là tuyển học viên vào trường nghệ thuật, độ tuổi từ 10-18. Nhận thấy con trai út của mình nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia, An Giai kiên hỏi:"Kỳ à, con có hứng thú à?"
An Giai Kỳ nhìn ba mình cười đáp:"Vâng"
An Giai Kiệt chen lời:"Nếu Kỳ đã có hứng thú hay là ba đăng kí cho em học đi, con thấy em rất có tài nha, không cho học thì phí quá"
Ba An suy nghĩ một chút rồi nói:"Kiệt à, con nói rất đúng, Tiểu Kỳ nhà chúng ta rất có tài năng, thôi thì quyết định vậy đi"
An Giai Kỳ ngạc nhiên nhìn hai người nói:"Thật...thật sao ba?"
Hai người nhìn An Giai Kỳ mỉm cười dịu dàng, An Giai Kiệt nói:"Tất nhiên là thật rồi, có bao giờ ba với anh nói dối em chưa? với cả cứ ở trường lớp hay khu phố có văn nghệ là thiếu mặt em bao giờ chưa?"
An Giai Kỳ cảm động ôm chầm lấy hai người xúc động nói:"Con cảm ơn"
An Giai kiên cười cười vuốt lưng cậu nói:"Kỳ à, ba cho con học cũng được nhưng với điều kiện là phải kiên trì không nản lòng, không từ bỏ là được"
An Giai Kỳ tách hai người ra kiên định nói:"Con sẽ cố gắng"
Cả gia đình vốn dĩ có bốn người nhưng thật không may mẹ An Giai Kỳ vì bệnh mà qua đời mà khi ấy cậu mới chỉ 3 tuổi. Hiểu rõ sự thiệt thòi của An Giai Kỳ nên người ba và anh trai đã yêu thương chiều chuộng cậu hết mực và luôn ủng hộ những gì cậu muốn.
Đi bộ được một lúc thì quay về nhà. Về đến nhà thì An Giai kiên liền gọi đến trường nghệ thuật, sau khi được tư vấn tận tình thì ông quyết định đến chiều hôm sau sẽ đi đăng kí nhập học.
....
Đến buổi chiều hôm sau, cả ba người đến trường làm hồ sơ nhập học. Đến trường, An Giai Kỳ cảm thấy những ánh mắt của mọi người xung quanh mình thật phiền. Nguyên nhân là do ba và anh trai mà ra. Chỉ đơn giản là đi làm hồ sơ nhập học chứ có gì đâu mà lại đi đóng cửa tiệm làm gì cho mệt. Hôm nay, ba và anh trai chỉ đơn giản mặc một bộ quần áo giản dị thế quái nào lại trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người. Ừ thì cũng công nhận hai người đẹp thật, một người hơn 50 tuổi vẻ bề ngoài nhìn cũng chỉ cỡ 35-40 tuổi thôi mang đến cảm giác vừa đẹp lại phong độ, một sức hút Khó cưỡng. Còn một người mới 25 tuổi mang lại cảm giác là người đàn ông trưởng thành ấm áp ôn nhu. Cả hai người đều sở hữu chiều cao vượt trội nên trở thành tâm điểm cũng là chuyện thường.
Đi đến phòng làm thủ tục hồ sơ, người làm hồ sơ ấy là nữ, khi nhìn thấy hai người liền đơ ra một lúc mới thôi. Sau khi hoàn thành hồ sơ nhập học xong thì có một người đưa tờ phiếu cho An Giai Kỳ nói:"Em hãy điền vào những thứ em muốn học vào đây cho chị, đánh dấu X là được.
Nhận được tờ giấy, An Giai Kỳ cảm ơn rồi điền vào, cậu chọn hát, vũ đạo, diễn xuất và cuối cùng là guitar. Sau khi đưa tờ giấy xong, người kia nói:"Sau khi nghỉ hè, tức là đầu tháng 6 em hãy đến hoàn tất thủ tục và bắt đầu học"
Cuộc nói chuyện diễn ra 10 phút, khi xong là cả gia đình đi về. An Giai Kỳ nhìn ngôi trường này nói:"Đã đến lúc làm lại từ đầu rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất