Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người
Chương 1: Sự ra đi của cô gái trẻ.
Chú...
- Nghiên Nghiên, đừng làm loạn nữa! Chú đang bận!
Kết thúc cho câu nói ngắn gọn kia là những tiếng tút dài trong vô vọng, trên mặt cô gái trẻ rơi xuống những giọt nước mắt cuối cùng rồi ngất đi trong nhà kho cũ.
Trên người cô gái nhỏ đã không còn chút gì gọi là lành lặn, chiếc áo sơ mi trắng đinh đầy máu. Chiếc váy dài bị xé rách, trên chân và tay in hằn những vệt roi tàn nhẫn. Cô gắng gượng cầm lấy chiếc điện thoại được vứt trên sàn, gọi vào số người đàn ông mà bản thân tin tưởng nhất. Ấy thế nhưng đáp lại chỉ là sự vững hờ. Đúng là không yêu sẽ không đau, không tin tưởng sẽ không thất vọng!
Một gáo nước lạnh được tạt thẳng trực tiếp vào mặt cô gái trẻ khiến cô phải tỉnh lại. Đối diện giọng phụ nữ vang lên:
- Sao hả? Đã tin chưa?
Bội Nghiên gắng gượng ngồi thẳng dậy, giương đôi mắt uất hận nhìn người đàn bà trước mặt. Đôi môi cắn chặt đến bật máu nặng nề hỏi:
- Sao cô lại làm vậy? Chẳng lẽ chỉ vì tình yêu sao?
- Đúng vậy! Tôi chính là vì tình yêu nên mới làm đến mức này đấy!
- Cô điên rồi! Chỉ vì yêu mà có thể giết người sao?
Người phụ nữ bắt đầu cười lớn, cô ta ung dung bước từng bước một đến chỗ cô gái trẻ. Đôi giày cao gót màu đen cố tình giẫm lên bàn tay trắng trẻo nõn nà của cô gái. Lệ Na đưa tay bóp mạnh cằm Bội Nghiên, ánh mắt cô ta hằn lên tia lửa hận, vừa nghiến răng vừa nói:
- Bội Nghiên, ban đầu tôi cũng không muốn giết cô đâu nhưng là do cô ép tôi. Nếu cô chịu ngoan ngoãn an phận tránh xa anh Trạch Dương thì bây giờ có lẽ đã chẳng cần phải chịu đau đớn. Là do cô ngoan cố thôi!
- Cô giết tôi thì có thể sẽ khiến chú ấy yêu cô nhiều hơn sao? Rõ ràng cô đã là bạn gái của chú Dương rồi sao còn chưa chịu thỏa mãn?
- Tôi sẽ không bao giờ thỏa mãn được nếu cô vẫn còn sống! Bội Nghiên, ngày nào cô còn sống trên đời là ngày đó tôi lại phải giành giựt tình yêu của Trạch Dương. Để tránh đêm dài lắm mộng, tôi chỉ đành tiễn cô đến bên kia thể giới!
- Cô đúng là độc ác!
- Bội Nghiên, đứa trẻ đáng thương ơi! Cô cũng đừng trách tôi độc ác, muốn trách thì trách cô lại được Trạch Dương yêu thương quá nhiều. Nếu có muốn trách thì đi mà trách ông trời!
- Lệ Na, nếu cứ có những suy nghĩ thiển cận như vậy thì cô sẽ mãi mãi không bao giờ có được tình yêu trọn vẹn! Cô sẽ mãi mãi không bao giờ cảm thấy an tâm! Cô biết vì sao không? Bởi vì cô không tin tưởng người mình yêu, một khi cô đã không tin tưởng người mình yêu thì tình yêu của cô sẽ chỉ toàn những lọc lừa và dối trá. Sẽ chỉ toàn những nghi ngờ và ghen tuông, tình yêu như vậy đau khổ biết mấy?
Chát
Tiếng chát oan nghiệt vang lên vọng khắp cả nhà kho cũ, một bên mặt của Bội Nghiên vì chịu lực lớn tác động mà đỏ ửng. Khóe miệng cô bị rách và rỉ ra một ít máu thế nhưng dường như vẫn chưa khiến đối phương hả giận. Lệ Na vung chân đá mạnh vào bụng Bội Nghiên khiến cô đau đớn quằn quại nằm co người dưới đất. Lúc này Lệ Na mới lại lên tiếng:
- Cô đừng có mà ăn nói bậy bạ, Trạch Dương yêu tôi và tôi cũng tin tưởng anh ấy. Bội Nghiên, tôi khuyên cô biết điều một chút đi để đỡ phải khiến xác thịt chịu đau đớn. Sắp chết đến nơi mà còn cứng miệng!
Bội Nghiên dưới đất lồm cồm bò dậy, một tay cô ôm lấy chiếc bụng đang đau quằn quại của mình, tay còn lại quệt đi vết máu trên miệng nói:
- Tôi chỉ đang nói sự thật thôi! Lệ Na, vì sao cô lại vứt điện thoại xuống sàn? Vì sao lại một hai bắt tôi phải gọi chú Dương cho bằng được? Là do cô không an tâm! Thừa nhận đi, cô làm tất cả mọi chuyện là vì muốn tôi chết tâm với tình yêu mà tôi dành cho chú. Muốn chứng minh rằng chú không để ý đến tôi, muốn chứng minh rằng tôi là một kẻ đã không còn được cần đến nữa. Nhưng cô biết gì không? Chính sự đa nghi và tàn nhẫn này của cô sẽ là thứ khiến tình yêu của hai người tan vỡ.
Lệ Na nghe xong như bị chọc phải tim đen giận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta cằm lấy cây gỗ dài dưới đất liên tiếp đánh vào cơ thể Bội Nghiên đến khi cô gái trẻ không còn động đậy nữa. Nhìn Bội Nghiên nằm bất động dưới sàn lúc bấy giờ Lệ Na mới cảm thấy hả giận. Cô ta sai người chăm lửa đốt cháy nhà kho rồi ung dung về nhà như không biết mọi chuyện.
Công an đi tuần đêm sau khi thấy nhà kho bốc cháy dữ dội mới gọi đội cứu hỏa đến. Họ cứu Bội Nghiên ra khỏi đó rồi cấp tốc đưa cô đến bệnh viện, tuy nhiên cô gái trẻ đã ngưng thở trên đường đến viện. Sau khi đưa vào bệnh viện các y bác sĩ đã cố gắng khôi phục nhịp tim cũng như cấp cứu cho cô nhưng vô dụng.
Để điều tra sự việc các cảnh sát đã chụp lại một vài bức hình của Bội Nghiên tuy nhiên tất cả dấu vết về tội phạm đều bị xóa sạch. Cũng chính vì lý do ấy cơ quan cảnh sát chỉ đành liên hệ với người nhà đến nhận xác cô gái. Qua sợi dây chuyền có khắc dấu ấn độc nhất của Du gia các cảnh sát đã tìm và gọi cho Du Trạch Dương.
- Nghiên Nghiên, đừng làm loạn nữa! Chú đang bận!
Kết thúc cho câu nói ngắn gọn kia là những tiếng tút dài trong vô vọng, trên mặt cô gái trẻ rơi xuống những giọt nước mắt cuối cùng rồi ngất đi trong nhà kho cũ.
Trên người cô gái nhỏ đã không còn chút gì gọi là lành lặn, chiếc áo sơ mi trắng đinh đầy máu. Chiếc váy dài bị xé rách, trên chân và tay in hằn những vệt roi tàn nhẫn. Cô gắng gượng cầm lấy chiếc điện thoại được vứt trên sàn, gọi vào số người đàn ông mà bản thân tin tưởng nhất. Ấy thế nhưng đáp lại chỉ là sự vững hờ. Đúng là không yêu sẽ không đau, không tin tưởng sẽ không thất vọng!
Một gáo nước lạnh được tạt thẳng trực tiếp vào mặt cô gái trẻ khiến cô phải tỉnh lại. Đối diện giọng phụ nữ vang lên:
- Sao hả? Đã tin chưa?
Bội Nghiên gắng gượng ngồi thẳng dậy, giương đôi mắt uất hận nhìn người đàn bà trước mặt. Đôi môi cắn chặt đến bật máu nặng nề hỏi:
- Sao cô lại làm vậy? Chẳng lẽ chỉ vì tình yêu sao?
- Đúng vậy! Tôi chính là vì tình yêu nên mới làm đến mức này đấy!
- Cô điên rồi! Chỉ vì yêu mà có thể giết người sao?
Người phụ nữ bắt đầu cười lớn, cô ta ung dung bước từng bước một đến chỗ cô gái trẻ. Đôi giày cao gót màu đen cố tình giẫm lên bàn tay trắng trẻo nõn nà của cô gái. Lệ Na đưa tay bóp mạnh cằm Bội Nghiên, ánh mắt cô ta hằn lên tia lửa hận, vừa nghiến răng vừa nói:
- Bội Nghiên, ban đầu tôi cũng không muốn giết cô đâu nhưng là do cô ép tôi. Nếu cô chịu ngoan ngoãn an phận tránh xa anh Trạch Dương thì bây giờ có lẽ đã chẳng cần phải chịu đau đớn. Là do cô ngoan cố thôi!
- Cô giết tôi thì có thể sẽ khiến chú ấy yêu cô nhiều hơn sao? Rõ ràng cô đã là bạn gái của chú Dương rồi sao còn chưa chịu thỏa mãn?
- Tôi sẽ không bao giờ thỏa mãn được nếu cô vẫn còn sống! Bội Nghiên, ngày nào cô còn sống trên đời là ngày đó tôi lại phải giành giựt tình yêu của Trạch Dương. Để tránh đêm dài lắm mộng, tôi chỉ đành tiễn cô đến bên kia thể giới!
- Cô đúng là độc ác!
- Bội Nghiên, đứa trẻ đáng thương ơi! Cô cũng đừng trách tôi độc ác, muốn trách thì trách cô lại được Trạch Dương yêu thương quá nhiều. Nếu có muốn trách thì đi mà trách ông trời!
- Lệ Na, nếu cứ có những suy nghĩ thiển cận như vậy thì cô sẽ mãi mãi không bao giờ có được tình yêu trọn vẹn! Cô sẽ mãi mãi không bao giờ cảm thấy an tâm! Cô biết vì sao không? Bởi vì cô không tin tưởng người mình yêu, một khi cô đã không tin tưởng người mình yêu thì tình yêu của cô sẽ chỉ toàn những lọc lừa và dối trá. Sẽ chỉ toàn những nghi ngờ và ghen tuông, tình yêu như vậy đau khổ biết mấy?
Chát
Tiếng chát oan nghiệt vang lên vọng khắp cả nhà kho cũ, một bên mặt của Bội Nghiên vì chịu lực lớn tác động mà đỏ ửng. Khóe miệng cô bị rách và rỉ ra một ít máu thế nhưng dường như vẫn chưa khiến đối phương hả giận. Lệ Na vung chân đá mạnh vào bụng Bội Nghiên khiến cô đau đớn quằn quại nằm co người dưới đất. Lúc này Lệ Na mới lại lên tiếng:
- Cô đừng có mà ăn nói bậy bạ, Trạch Dương yêu tôi và tôi cũng tin tưởng anh ấy. Bội Nghiên, tôi khuyên cô biết điều một chút đi để đỡ phải khiến xác thịt chịu đau đớn. Sắp chết đến nơi mà còn cứng miệng!
Bội Nghiên dưới đất lồm cồm bò dậy, một tay cô ôm lấy chiếc bụng đang đau quằn quại của mình, tay còn lại quệt đi vết máu trên miệng nói:
- Tôi chỉ đang nói sự thật thôi! Lệ Na, vì sao cô lại vứt điện thoại xuống sàn? Vì sao lại một hai bắt tôi phải gọi chú Dương cho bằng được? Là do cô không an tâm! Thừa nhận đi, cô làm tất cả mọi chuyện là vì muốn tôi chết tâm với tình yêu mà tôi dành cho chú. Muốn chứng minh rằng chú không để ý đến tôi, muốn chứng minh rằng tôi là một kẻ đã không còn được cần đến nữa. Nhưng cô biết gì không? Chính sự đa nghi và tàn nhẫn này của cô sẽ là thứ khiến tình yêu của hai người tan vỡ.
Lệ Na nghe xong như bị chọc phải tim đen giận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta cằm lấy cây gỗ dài dưới đất liên tiếp đánh vào cơ thể Bội Nghiên đến khi cô gái trẻ không còn động đậy nữa. Nhìn Bội Nghiên nằm bất động dưới sàn lúc bấy giờ Lệ Na mới cảm thấy hả giận. Cô ta sai người chăm lửa đốt cháy nhà kho rồi ung dung về nhà như không biết mọi chuyện.
Công an đi tuần đêm sau khi thấy nhà kho bốc cháy dữ dội mới gọi đội cứu hỏa đến. Họ cứu Bội Nghiên ra khỏi đó rồi cấp tốc đưa cô đến bệnh viện, tuy nhiên cô gái trẻ đã ngưng thở trên đường đến viện. Sau khi đưa vào bệnh viện các y bác sĩ đã cố gắng khôi phục nhịp tim cũng như cấp cứu cho cô nhưng vô dụng.
Để điều tra sự việc các cảnh sát đã chụp lại một vài bức hình của Bội Nghiên tuy nhiên tất cả dấu vết về tội phạm đều bị xóa sạch. Cũng chính vì lý do ấy cơ quan cảnh sát chỉ đành liên hệ với người nhà đến nhận xác cô gái. Qua sợi dây chuyền có khắc dấu ấn độc nhất của Du gia các cảnh sát đã tìm và gọi cho Du Trạch Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất