Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người
Chương 12: Ngày đầu trở về.
Chiếc xe Maybach màu trắng dừng lại trước cửa công ty lập tức đã có người đứng canh sẵn để mở cửa. Du Trạch Dương thản nhiên bước ra ngoài rồi giao lại chìa khóa xe của mình cho bảo vệ mang đi đỗ.
Đứng trước cửa phòng Du Trạch Dương đang định đẩy cửa vô thì chợt khựng lại khi thấy Lệ Na đang ở bên trong. Nhìn thấy Lệ Na lập tức khiến Du Trạch Dương nhớ về những việc đã xảy ra ở kiếp trước. Dù rất muốn xông vào lôi cô ta ra ngoài trừng trị cho hả giận thế nhưng anh lại phải cố kiềm nén. Bởi lẽ ở thời điểm hiện tại Lệ Na vẫn chưa làm sai bất cứ việc gì trước mặt Du Trạch Dương nên anh không thể trị tội.
Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong Du Trạch Dương lên tiếng:
- Cô làm gì ở đây vậy?
Lệ Na đang xoay lưng về phía cửa lập tức bị giọng nói của người đàn ông làm cho giật mình. Cô ta xoay lại nở nụ cười hỏi:
- Anh đến rồi à? Em vừa định vào dọn dẹp lại phòng làm việc cho anh.
- Không cần! Ra ngoài đi, sau này đừng tự tiện ra vào phòng tôi cũng đừng chạm vào đồ của tôi.
Giọng điệu khác lạ thường ngày của Du Trạch Dương thoáng chốc khiến Lệ Na đứng sững. Chỉ vài giây sau cô ta liền nước mắt ngắn nước mắt dài nức nở:
- Trạch Dương, em... em đã làm gì sai sao? Sao giọng điệu của anh lại khác thế?
Du Trạch Dương nhìn một mặt giả tạo kia liền vô cùng chán ghét, thế nhưng ngoài mặt vẫn cố nhẹ giọng:
- Không có gì, chỉ là tôi không thích người khác chạm vào đồ của mình thôi.
Lệ Na nghe vậy lập tức lau đi nước mắt trên mặt, cô ta tiến tới gần nơi Du Trạch Dương đang ngồi nhẹ nhàng chạm vào tay anh thủ thỉ:
- Anh đang khó chịu gì sao? Anh có thể nói với em để em giúp anh giải tỏa mà.
Sự đụng chạm của Lệ Na khiến Du Trạch Dương vô cùng khó chịu, anh hất mạnh tay Lệ Na ra ngoài khiến cô ta suýt thì ngã xuống đất. Đôi mắt anh đỏ ngầu tràn ngập sát khí nhìn người phụ nữ trước mặt gằn giọng:
- Lệ Na, đừng đi quá giới hạn!
- Trạch Dương... anh đừng tức giận! Tức giận sẽ hại sức khỏe, anh không hài lòng thứ gì Lệ Na giúp anh xử lý.
Nói thật đến lúc này cơn thịnh nộ của Du Trạch Dương đã đến đỉnh điểm, chuyện của kiếp trước vẫn in đậm trong trí nhớ anh chứ không hề phai nhạt. Chính vì lý do ấy hiện giờ chỉ cần nhìn thấy Lệ Na liền làm máu trong cơ thể Du Trạch Dương sôi lên ùng ục. Tuy nhiên anh lại không dám thể hiện quá lộ liễu vì nếu làm thế việc anh định làm sẽ bại lộ.
Nghĩ rồi Du Trạch Dương hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh, anh đứng dậy rời khỏi ghế của mình rồi đấm mạnh tay xuống bàn khiến Lệ Na chết đứng. Cú đấm mạnh đến mức da tay người đàn ông bong ra chảy máu, anh nhìn người phụ nữ trước mặt nhấn mạnh từng chữ:
- Ra! Ngoài!
Lệ Na lần đầu nhìn thấy Du Trạch Dương tức giận nên sợ lắm, cô ta xoắn xuýt không dám nói lấy một lời nào nữa chỉ lẳng lặng ra ngoài. Sau khi đuổi được Lệ Na ra ngoài Du Trạch Dương mới từ từ bình tĩnh lại. Anh ngồi phịch xuống ghế ngã lưng và đầu ra sau trông vô cùng mệt mõi.
Một hồi sau như chợt nhớ ra điều gì Du Trạch Dương lập tức bật dậy, anh nhìn giáo dát quanh phòng rồi kiểm tra lại tất cả tài liệu mật mà mình lưu trữ. Sau khi đã an tâm rằng tất cả đều không có vấn đề gì anh mới bắt đầu làm việc.
Thời gian nhanh chóng trôi qua thoáng cái đã đến giờ nghỉ. Du Trạch Dương đang làm việc đột nhiên nhận được điện thoại. Nhìn vào màn hình thấy dòng chữ "công chúa nhỏ" anh liền mỉm cười bắt máy:
- Nghiên Nghiên à, chú nghe đây!
- Chú ơi, cháu đến rồi! Nhưng lễ tân không cho cháu lên gặp chú.
Nghe vậy Du Trạch Dương liền nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi mới nói:
- À, chú có dặn họ là không có hẹn thì không gặp. Chắc do vậy nên lễ tân không cho cháu lên. Nghiên Nghiên đợi một lát, chú nói trợ lý xuống đón cháu!
- Vâng ạ!
Dứt lời Du Trạch Dương ngắt máy, anh đặt điện thoại di động xuống bàn rồi lại nhấc điện thoại bàn lên gọi. Đầu dây bên kia giọng trợ lý truyền đến:
- Du thiếu, ngài cần gì sao?
- Nghiên Nghiên đang đứng dưới sảnh đợi tôi, cậu xuống đón con bé lên đây đi!
- Vâng!
Bội Nghiên ngồi dưới sảnh chờ khoảng 10 phút sau thì trợ lý xuống tới, nhìn bộ dạng anh hớt ha hớt hải khiến cô bé không nhịn được phì cười:
- Lục Triệt, anh làm gì mà hớt ha hớt hải như ma đuổi vậy? Nhìn anh xem mồ hôi mồ kê nhễ nhại rồi.
Nói rồi Bội Nghiên lấy khăn giấy trên bàn đưa cho Lục Triệt, nhận khăn giấy từ tay cô Lục Triệt đưa lên lau mồ hôi trên trán vừa thở hổn hển vừa nói:
- Anh đúng là bị ma đuổi đấy!
- Sao lại nói vậy?
- Anh đang giúp các nhân viên vận chuyển số hàng sắp xuất kho thì nhận được điện thoại của Du thiếu. Sợ em đợi lâu nên anh gấp rút chạy xuống đây nè!
Bội Nghiên nghe vậy thì thích thú cười phá lên, cô vừa vỗ vỗ vai Lục Triệt vừa nói:
- Em hiểu mà! Chú Dương cũng ác thật! Để lát nữa em hỏi tội chú ấy giúp anh nha.
- Thôi đi, anh sợ bị mắng lắm! Thôi để anh đưa em lên phòng Du thiếu.
- Dạ được! Mình mau đi thôi!
Đứng trước cửa phòng Du Trạch Dương đang định đẩy cửa vô thì chợt khựng lại khi thấy Lệ Na đang ở bên trong. Nhìn thấy Lệ Na lập tức khiến Du Trạch Dương nhớ về những việc đã xảy ra ở kiếp trước. Dù rất muốn xông vào lôi cô ta ra ngoài trừng trị cho hả giận thế nhưng anh lại phải cố kiềm nén. Bởi lẽ ở thời điểm hiện tại Lệ Na vẫn chưa làm sai bất cứ việc gì trước mặt Du Trạch Dương nên anh không thể trị tội.
Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong Du Trạch Dương lên tiếng:
- Cô làm gì ở đây vậy?
Lệ Na đang xoay lưng về phía cửa lập tức bị giọng nói của người đàn ông làm cho giật mình. Cô ta xoay lại nở nụ cười hỏi:
- Anh đến rồi à? Em vừa định vào dọn dẹp lại phòng làm việc cho anh.
- Không cần! Ra ngoài đi, sau này đừng tự tiện ra vào phòng tôi cũng đừng chạm vào đồ của tôi.
Giọng điệu khác lạ thường ngày của Du Trạch Dương thoáng chốc khiến Lệ Na đứng sững. Chỉ vài giây sau cô ta liền nước mắt ngắn nước mắt dài nức nở:
- Trạch Dương, em... em đã làm gì sai sao? Sao giọng điệu của anh lại khác thế?
Du Trạch Dương nhìn một mặt giả tạo kia liền vô cùng chán ghét, thế nhưng ngoài mặt vẫn cố nhẹ giọng:
- Không có gì, chỉ là tôi không thích người khác chạm vào đồ của mình thôi.
Lệ Na nghe vậy lập tức lau đi nước mắt trên mặt, cô ta tiến tới gần nơi Du Trạch Dương đang ngồi nhẹ nhàng chạm vào tay anh thủ thỉ:
- Anh đang khó chịu gì sao? Anh có thể nói với em để em giúp anh giải tỏa mà.
Sự đụng chạm của Lệ Na khiến Du Trạch Dương vô cùng khó chịu, anh hất mạnh tay Lệ Na ra ngoài khiến cô ta suýt thì ngã xuống đất. Đôi mắt anh đỏ ngầu tràn ngập sát khí nhìn người phụ nữ trước mặt gằn giọng:
- Lệ Na, đừng đi quá giới hạn!
- Trạch Dương... anh đừng tức giận! Tức giận sẽ hại sức khỏe, anh không hài lòng thứ gì Lệ Na giúp anh xử lý.
Nói thật đến lúc này cơn thịnh nộ của Du Trạch Dương đã đến đỉnh điểm, chuyện của kiếp trước vẫn in đậm trong trí nhớ anh chứ không hề phai nhạt. Chính vì lý do ấy hiện giờ chỉ cần nhìn thấy Lệ Na liền làm máu trong cơ thể Du Trạch Dương sôi lên ùng ục. Tuy nhiên anh lại không dám thể hiện quá lộ liễu vì nếu làm thế việc anh định làm sẽ bại lộ.
Nghĩ rồi Du Trạch Dương hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh, anh đứng dậy rời khỏi ghế của mình rồi đấm mạnh tay xuống bàn khiến Lệ Na chết đứng. Cú đấm mạnh đến mức da tay người đàn ông bong ra chảy máu, anh nhìn người phụ nữ trước mặt nhấn mạnh từng chữ:
- Ra! Ngoài!
Lệ Na lần đầu nhìn thấy Du Trạch Dương tức giận nên sợ lắm, cô ta xoắn xuýt không dám nói lấy một lời nào nữa chỉ lẳng lặng ra ngoài. Sau khi đuổi được Lệ Na ra ngoài Du Trạch Dương mới từ từ bình tĩnh lại. Anh ngồi phịch xuống ghế ngã lưng và đầu ra sau trông vô cùng mệt mõi.
Một hồi sau như chợt nhớ ra điều gì Du Trạch Dương lập tức bật dậy, anh nhìn giáo dát quanh phòng rồi kiểm tra lại tất cả tài liệu mật mà mình lưu trữ. Sau khi đã an tâm rằng tất cả đều không có vấn đề gì anh mới bắt đầu làm việc.
Thời gian nhanh chóng trôi qua thoáng cái đã đến giờ nghỉ. Du Trạch Dương đang làm việc đột nhiên nhận được điện thoại. Nhìn vào màn hình thấy dòng chữ "công chúa nhỏ" anh liền mỉm cười bắt máy:
- Nghiên Nghiên à, chú nghe đây!
- Chú ơi, cháu đến rồi! Nhưng lễ tân không cho cháu lên gặp chú.
Nghe vậy Du Trạch Dương liền nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi mới nói:
- À, chú có dặn họ là không có hẹn thì không gặp. Chắc do vậy nên lễ tân không cho cháu lên. Nghiên Nghiên đợi một lát, chú nói trợ lý xuống đón cháu!
- Vâng ạ!
Dứt lời Du Trạch Dương ngắt máy, anh đặt điện thoại di động xuống bàn rồi lại nhấc điện thoại bàn lên gọi. Đầu dây bên kia giọng trợ lý truyền đến:
- Du thiếu, ngài cần gì sao?
- Nghiên Nghiên đang đứng dưới sảnh đợi tôi, cậu xuống đón con bé lên đây đi!
- Vâng!
Bội Nghiên ngồi dưới sảnh chờ khoảng 10 phút sau thì trợ lý xuống tới, nhìn bộ dạng anh hớt ha hớt hải khiến cô bé không nhịn được phì cười:
- Lục Triệt, anh làm gì mà hớt ha hớt hải như ma đuổi vậy? Nhìn anh xem mồ hôi mồ kê nhễ nhại rồi.
Nói rồi Bội Nghiên lấy khăn giấy trên bàn đưa cho Lục Triệt, nhận khăn giấy từ tay cô Lục Triệt đưa lên lau mồ hôi trên trán vừa thở hổn hển vừa nói:
- Anh đúng là bị ma đuổi đấy!
- Sao lại nói vậy?
- Anh đang giúp các nhân viên vận chuyển số hàng sắp xuất kho thì nhận được điện thoại của Du thiếu. Sợ em đợi lâu nên anh gấp rút chạy xuống đây nè!
Bội Nghiên nghe vậy thì thích thú cười phá lên, cô vừa vỗ vỗ vai Lục Triệt vừa nói:
- Em hiểu mà! Chú Dương cũng ác thật! Để lát nữa em hỏi tội chú ấy giúp anh nha.
- Thôi đi, anh sợ bị mắng lắm! Thôi để anh đưa em lên phòng Du thiếu.
- Dạ được! Mình mau đi thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất