Quay Về Thập Niên 70: Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan
Chương 32: Uy Hiếp
Ngô Quốc Trụ im lặng một lát, nghiến răng nói: “Công việc này không đáng giá hai ngàn tệ.”
“Con muốn hai ngàn tệ, có cho hay không tùy cha!”
Hai cha con giằng co một lúc lâu, cuối cùng Ngô Quốc Trụ suy nghĩ một lát đồng ý.
“Còn có một việc, cha cần phải dọn ra khỏi nơi này, nếu dám để đám kéo chân sau kia trở mặt với con, vậy đừng nghĩ tới việc ở trong nhà con, nhà ở này là của con, người nào cũng đừng mơ ở.”
Khóe miệng Ngô Quốc Trụ nhếch lên nụ cười mỉa, biểu cảm trong mắt tràn ngập khinh thường, dường như đang cười nhạo Mạnh Phất Yên ngây thơ.
Người Mạnh gia đều chết sạch, nhà ở này còn không phải do ông ta định đoạt?
Nhưng mà ông ta không đối chọi với Mạnh Phất Yên, dù sao chỉ cần cô rời đi, làm thế nào còn không phải do ông ta quyết định?
Mạnh Phất Yên có thể nghe lời là tốt nhất, ông ta cũng không muốn ầm ĩ quá khó coi, trước đây cô gái này không phải người tốt đẹp gì, thường xuyên không màng mặt mũi gây sự, bởi vì cô mà ông ta mất hết mặt mũi.
Lần này nhìn thấy tàn nhẫn trong mắt cô, Ngô Quốc Trụ thật sự là lo lắng cô gái trẻ tuổi nóng tính, ầm ĩ lên không thèm quan tâm.
“Được, cha đồng ý với con, đợi khi con đi, cha cho con hai ngàn tệ.”
“Bây giờ đưa tiền.”
Mạnh Phất Yên không để ý tới lời nói mơ hồ không rõ của ông ta, trực tiếp đòi tiền.
Ngô Quốc Trụ đứng dậy đến phòng ngủ lấy tiền, chỉ một lát sau cầm hai ngàn tệ ném lên bàn:
“Cầm đi!”
Mạnh Phất Yên cũng không chê, thậm chí còn cầm lấy đếm từng tờ, chắc chắn không có vấn đề gì, lúc này mới cất vào trong túi xoay người về phòng.
Đóng cửa phòng lại, cô dẫn theo em trai tiếp tục thu dọn hành lý.
Rất nhanh cô nghe thấy được âm thanh đóng cửa, là Ngô Quốc Trụ cầm quần áo rời đi.
Cô biết trước khi cô xuống nông thôn, Ngô Quốc Trụ sẽ không trở về nữa, tránh cho kích thích đến cô lại làm ầm ĩ thì không tốt.
Khóe miệng Mạnh Phất Yên hơi nhếch lên, đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho Lục Tinh Minh, muộn mới đi ngủ.
Nửa đêm khi tất cả mọi người còn ở trong mộng đẹp, Mạnh Phất Yên lặng lẽ rời giường, đi xem em trai.
Nghĩ một lát cô vẫn cho cậu bé ngửi thuốc mê, rồi đặt cậu bé vào không gian đưa đi.
Là một tiểu phú bà, ngoại trừ của hồi môn mẹ chuẩn bị cho cô, Mạnh Phất Yên còn có một chiếc xe đạp dùng hàng ngày.
Nhân lúc trời tối, Mạnh Phất Yên thần không biết quỷ không hay rời khỏi khu đại viện.
Tối nay thời tiết không tốt lắm, buổi tối không có ánh trăng gì, đen như mực, nhưng mà Mạnh Phất Yên không sợ hãi, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Nửa tiếng sau đã đến vùng ngoại thành, nơi này cách nhà cũ của Mạnh gia không xa lắm.
Mạnh gia là gia đình thuộc về đứng đầu kim tự tháp, tổ tiên tích lũy mấy đời, mới hình thành Mạnh gia giàu có hiện giờ.
Thành phố Thường Ninh là nguyên quán của Mạnh gia, thời trẻ cụ ông và cụ bà là cấp dưới của nhà tư bản lớn ở Thượng Hải, còn là loại trợ thủ đắc lực, quản lý rất nhiều sản nghiệp, cửa hàng trên danh nghĩa của nhà tư bản, tiếp xúc với đám người cũng đều là người cấp cao.
Sau này nhà tư bản ra nước ngoài, Mạnh gia lựa chọn ở lại, rất nhanh đã nghênh đón phân chia thành phần.
Cụ ông và cụ bà vì là cấp dưới, thuộc loại người bị áp bách, sau một loạt thao tác được phân thành thành phần tốt.
Lại sau đó hai người lợi dụng nhân mạch cũ, bắt đầu làm nhà tư bản của dân tộc.
Trước năm 66, cuộc sống của nhà tư bản dân tộc tương đối dễ chịu.
“Con muốn hai ngàn tệ, có cho hay không tùy cha!”
Hai cha con giằng co một lúc lâu, cuối cùng Ngô Quốc Trụ suy nghĩ một lát đồng ý.
“Còn có một việc, cha cần phải dọn ra khỏi nơi này, nếu dám để đám kéo chân sau kia trở mặt với con, vậy đừng nghĩ tới việc ở trong nhà con, nhà ở này là của con, người nào cũng đừng mơ ở.”
Khóe miệng Ngô Quốc Trụ nhếch lên nụ cười mỉa, biểu cảm trong mắt tràn ngập khinh thường, dường như đang cười nhạo Mạnh Phất Yên ngây thơ.
Người Mạnh gia đều chết sạch, nhà ở này còn không phải do ông ta định đoạt?
Nhưng mà ông ta không đối chọi với Mạnh Phất Yên, dù sao chỉ cần cô rời đi, làm thế nào còn không phải do ông ta quyết định?
Mạnh Phất Yên có thể nghe lời là tốt nhất, ông ta cũng không muốn ầm ĩ quá khó coi, trước đây cô gái này không phải người tốt đẹp gì, thường xuyên không màng mặt mũi gây sự, bởi vì cô mà ông ta mất hết mặt mũi.
Lần này nhìn thấy tàn nhẫn trong mắt cô, Ngô Quốc Trụ thật sự là lo lắng cô gái trẻ tuổi nóng tính, ầm ĩ lên không thèm quan tâm.
“Được, cha đồng ý với con, đợi khi con đi, cha cho con hai ngàn tệ.”
“Bây giờ đưa tiền.”
Mạnh Phất Yên không để ý tới lời nói mơ hồ không rõ của ông ta, trực tiếp đòi tiền.
Ngô Quốc Trụ đứng dậy đến phòng ngủ lấy tiền, chỉ một lát sau cầm hai ngàn tệ ném lên bàn:
“Cầm đi!”
Mạnh Phất Yên cũng không chê, thậm chí còn cầm lấy đếm từng tờ, chắc chắn không có vấn đề gì, lúc này mới cất vào trong túi xoay người về phòng.
Đóng cửa phòng lại, cô dẫn theo em trai tiếp tục thu dọn hành lý.
Rất nhanh cô nghe thấy được âm thanh đóng cửa, là Ngô Quốc Trụ cầm quần áo rời đi.
Cô biết trước khi cô xuống nông thôn, Ngô Quốc Trụ sẽ không trở về nữa, tránh cho kích thích đến cô lại làm ầm ĩ thì không tốt.
Khóe miệng Mạnh Phất Yên hơi nhếch lên, đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho Lục Tinh Minh, muộn mới đi ngủ.
Nửa đêm khi tất cả mọi người còn ở trong mộng đẹp, Mạnh Phất Yên lặng lẽ rời giường, đi xem em trai.
Nghĩ một lát cô vẫn cho cậu bé ngửi thuốc mê, rồi đặt cậu bé vào không gian đưa đi.
Là một tiểu phú bà, ngoại trừ của hồi môn mẹ chuẩn bị cho cô, Mạnh Phất Yên còn có một chiếc xe đạp dùng hàng ngày.
Nhân lúc trời tối, Mạnh Phất Yên thần không biết quỷ không hay rời khỏi khu đại viện.
Tối nay thời tiết không tốt lắm, buổi tối không có ánh trăng gì, đen như mực, nhưng mà Mạnh Phất Yên không sợ hãi, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Nửa tiếng sau đã đến vùng ngoại thành, nơi này cách nhà cũ của Mạnh gia không xa lắm.
Mạnh gia là gia đình thuộc về đứng đầu kim tự tháp, tổ tiên tích lũy mấy đời, mới hình thành Mạnh gia giàu có hiện giờ.
Thành phố Thường Ninh là nguyên quán của Mạnh gia, thời trẻ cụ ông và cụ bà là cấp dưới của nhà tư bản lớn ở Thượng Hải, còn là loại trợ thủ đắc lực, quản lý rất nhiều sản nghiệp, cửa hàng trên danh nghĩa của nhà tư bản, tiếp xúc với đám người cũng đều là người cấp cao.
Sau này nhà tư bản ra nước ngoài, Mạnh gia lựa chọn ở lại, rất nhanh đã nghênh đón phân chia thành phần.
Cụ ông và cụ bà vì là cấp dưới, thuộc loại người bị áp bách, sau một loạt thao tác được phân thành thành phần tốt.
Lại sau đó hai người lợi dụng nhân mạch cũ, bắt đầu làm nhà tư bản của dân tộc.
Trước năm 66, cuộc sống của nhà tư bản dân tộc tương đối dễ chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất