Quay Về Thập Niên 70: Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan
Chương 37: Về Nhà
Nội tình của đại gia tộc là nhà giàu mới nổi không thể so được, cho dù nhà lão đại Ngô gia nhiều người, cũng kém mấy thế hệ người Mạnh gia tích lũy.
Năm đó khi vị nhà tư bả lớn kia rời đi, nghe nói còn có rất nhiều tài sản không mang đi, cho cụ ông và cụ bà không ít!
Mạnh Phất Yên có quá nhiều con át chủ bài, cho nên cho dù là Ngô Tư Vũ mở hack cũng khó đấu lại.
Giai đoạn đầu Mạnh Phất Yên vẫn luôn ở thượng phong, mãi đến khi con đường báo thù của cô mơ hồ uy hiếp đến nhân vật lớn phía trên, lúc này mới mất mạng.
Mạnh Phất Yên cho hết mấy thứ này vào trong không gian.
Lương thực chỉ còn lại hơn 1 vạn cân, hơn nữa đều là lương thực tinh.
Mới đầu chắc chắn không chỉ có như vậy, nhưng mà nhiều năm tiêu hao như thế, cộng thêm lương thực có hạn sử dụng, qua mấy năm lại phải đổi một đống.
Trong quá trình lấy lương thực cũ đổi lương thực mới, chắc chắn phải tổn thất rất nhiều.
Mạnh Phất Yên nhớ rõ thời kỳ thiên tai năm sáu mươi, trong nhà cô không có ai bị đói, nhà tư bản lớn rời đi năm đó đã để lại không ít lương thực cho Mạnh gia.
Một vạn cân ở đây, là khi mẹ còn sống đã đổi một đống, hiện giờ đã là lương thực cũ, nhưng vẫn có thể ăn.
Cho hết vào xong sắc trời đã sắp sáng, Mạnh Phất Yên xử lý tốt hiện trường, cho nước giếng vào lại, khôi phục chiều sâu như ban đầu rồi vội vàng trở về nhà.
An toàn về đến nhà, Mạnh Phất Yên mới thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại trong phòng cho em trai ra khỏi không gian, cô vội vàng ngủ một giấc.
Ngày hôm sau Mạnh Phất Yên ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao mới tỉnh, sau khi tỉnh lại thì thấy em trai đã đóng gói xong hết hành lý của mình, ngồi ở bàn sách ngoan ngoãn đợi mình.
“Chị, chị tỉnh rồi ạ!”
Mạnh Phất Yên sờ đầu bị thương, có thể thay thuốc.
“Ừm, chị bị thương, mệt muốn chết nên ngủ nhiều một lát, em ăn cơm sáng chưa?”
Mạnh Vân Ký gật đầu:
“Em đã ăn, em vốn muốn nấu cơm sáng cho chị, đáng tiếc đồ ăn bị em xào cháy. Em đã đến Tiệm Cơm Quốc Doanh mua cơm sáng về cho chị, phần của chị đang để trong bếp giữ ấm!”
Thật ngoan!
Mạnh Phất Yên đứng dậy rửa mặt chải đầu một lát, thay thuốc cho mình.
Mạnh Vân Ký nhìn vết thương trên đầu chị mình, lo lắng nói: “Chị, vết thương của chị có cần đi khám bác sĩ không ạ?”
Mạnh Phất Yên trấn an cậu bé: “Đã khám bác sĩ, không có chuyện lớn gì, mấy ngày là khỏi thôi.”
Cô đến phòng bếp ăn cơm sáng, sau đó trở về thu thập hành lý cuối cùng, lúc này mới dẫn theo Mạnh Vân Ký xuống lầu.
Tới trong sân, Mạnh Phất Yên đặt hành lý xuống, nói với em trai: “Em ở đây trông, chị có đồ quên cầm.”
Mạnh Vân Ký ngoan ngoãn ở yên trong sân, Mạnh Phất Yên trở về nhà.
Cô đi thẳng vào dọn sạch đồ trong phòng.
Tất cả tủ quần áo, cái rương, bao gồm giường trong nhà, các đồ điện tử, bao gồm quần áo giày của những người đó đều mang đi.
Tuy cô không mặc, nhưng có thể bán lấy tiền!
Ba tầng lầu, đám người Ngô gia đều ở tầng một, tầng hai và tầng ba là địa bàn của cô và em trai cô, đây là năm đó mẹ cô yêu cầu, lúc ấy Ngô Quốc Trụ chỉ có thể đồng ý.
Tầng 1 ngoại trừ phòng ngủ chính, còn có một phòng làm việc to, dư lại chỉ có hai gian phòng ngủ, bốn đứa kéo chân sau kia ở hai người một.
Tầng 3 bỏ trống.
Phòng bếp là phòng riêng.
Khi mới gả vào không phải là Trương Quế Phương không mơ ước phòng lớn của cô, nhưng mà Mạnh Phất Yên dễ chọc như vậy ư?
Năm đó khi vị nhà tư bả lớn kia rời đi, nghe nói còn có rất nhiều tài sản không mang đi, cho cụ ông và cụ bà không ít!
Mạnh Phất Yên có quá nhiều con át chủ bài, cho nên cho dù là Ngô Tư Vũ mở hack cũng khó đấu lại.
Giai đoạn đầu Mạnh Phất Yên vẫn luôn ở thượng phong, mãi đến khi con đường báo thù của cô mơ hồ uy hiếp đến nhân vật lớn phía trên, lúc này mới mất mạng.
Mạnh Phất Yên cho hết mấy thứ này vào trong không gian.
Lương thực chỉ còn lại hơn 1 vạn cân, hơn nữa đều là lương thực tinh.
Mới đầu chắc chắn không chỉ có như vậy, nhưng mà nhiều năm tiêu hao như thế, cộng thêm lương thực có hạn sử dụng, qua mấy năm lại phải đổi một đống.
Trong quá trình lấy lương thực cũ đổi lương thực mới, chắc chắn phải tổn thất rất nhiều.
Mạnh Phất Yên nhớ rõ thời kỳ thiên tai năm sáu mươi, trong nhà cô không có ai bị đói, nhà tư bản lớn rời đi năm đó đã để lại không ít lương thực cho Mạnh gia.
Một vạn cân ở đây, là khi mẹ còn sống đã đổi một đống, hiện giờ đã là lương thực cũ, nhưng vẫn có thể ăn.
Cho hết vào xong sắc trời đã sắp sáng, Mạnh Phất Yên xử lý tốt hiện trường, cho nước giếng vào lại, khôi phục chiều sâu như ban đầu rồi vội vàng trở về nhà.
An toàn về đến nhà, Mạnh Phất Yên mới thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại trong phòng cho em trai ra khỏi không gian, cô vội vàng ngủ một giấc.
Ngày hôm sau Mạnh Phất Yên ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao mới tỉnh, sau khi tỉnh lại thì thấy em trai đã đóng gói xong hết hành lý của mình, ngồi ở bàn sách ngoan ngoãn đợi mình.
“Chị, chị tỉnh rồi ạ!”
Mạnh Phất Yên sờ đầu bị thương, có thể thay thuốc.
“Ừm, chị bị thương, mệt muốn chết nên ngủ nhiều một lát, em ăn cơm sáng chưa?”
Mạnh Vân Ký gật đầu:
“Em đã ăn, em vốn muốn nấu cơm sáng cho chị, đáng tiếc đồ ăn bị em xào cháy. Em đã đến Tiệm Cơm Quốc Doanh mua cơm sáng về cho chị, phần của chị đang để trong bếp giữ ấm!”
Thật ngoan!
Mạnh Phất Yên đứng dậy rửa mặt chải đầu một lát, thay thuốc cho mình.
Mạnh Vân Ký nhìn vết thương trên đầu chị mình, lo lắng nói: “Chị, vết thương của chị có cần đi khám bác sĩ không ạ?”
Mạnh Phất Yên trấn an cậu bé: “Đã khám bác sĩ, không có chuyện lớn gì, mấy ngày là khỏi thôi.”
Cô đến phòng bếp ăn cơm sáng, sau đó trở về thu thập hành lý cuối cùng, lúc này mới dẫn theo Mạnh Vân Ký xuống lầu.
Tới trong sân, Mạnh Phất Yên đặt hành lý xuống, nói với em trai: “Em ở đây trông, chị có đồ quên cầm.”
Mạnh Vân Ký ngoan ngoãn ở yên trong sân, Mạnh Phất Yên trở về nhà.
Cô đi thẳng vào dọn sạch đồ trong phòng.
Tất cả tủ quần áo, cái rương, bao gồm giường trong nhà, các đồ điện tử, bao gồm quần áo giày của những người đó đều mang đi.
Tuy cô không mặc, nhưng có thể bán lấy tiền!
Ba tầng lầu, đám người Ngô gia đều ở tầng một, tầng hai và tầng ba là địa bàn của cô và em trai cô, đây là năm đó mẹ cô yêu cầu, lúc ấy Ngô Quốc Trụ chỉ có thể đồng ý.
Tầng 1 ngoại trừ phòng ngủ chính, còn có một phòng làm việc to, dư lại chỉ có hai gian phòng ngủ, bốn đứa kéo chân sau kia ở hai người một.
Tầng 3 bỏ trống.
Phòng bếp là phòng riêng.
Khi mới gả vào không phải là Trương Quế Phương không mơ ước phòng lớn của cô, nhưng mà Mạnh Phất Yên dễ chọc như vậy ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất