Quay Về Thập Niên 70: Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan
Chương 44: Ngô Quốc Trụ Hộc Máu
Ngô Quốc Trụ không đáp lại.
Mấy người khóc lóc, lúc này mới phát hiện Ngô Quốc Trụ vẫn luôn không có phản ứng.
Lúc này Ngô Quốc Trụ đang đứng trong phòng làm việc trống rỗng, trợn to mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm mật thất trống rỗng kia, tiền của ông ta, thư của ông ta…
Tất cả đều biến mất không thấy…
Ngô Quốc Trụ lửa giận ngập trời, một ngụm máu tươi phun ra, ngã thẳng xuống.
“Cha…”
“Cha…”
“Cha đứa bé…”
Mấy mẹ con thét chói tai, luống cuống tay chân tiến lên đỡ lấy Ngô Quốc Trụ, nhưng không có chút tác dụng gì.
Ngô Quốc Trụ không có chút phản ứng nào, mấy người đang định đưa đến bệnh viện, lúc này người của nhà máy tới, nói với bọn họ lập tức dọn đi.
Bọn họ đều không phải người Mạnh gia, không được ở lại nhà của Mạnh gia, bọn họ cần phải lập tức dọn đi.
Người tới, là người của Lục Kiến Quân.
Chính là đối thủ một mất một còn của Ngô Quốc Trụ!
Tại sao lại như vậy?
Không phải tên kia đi công tác sao?
Mấy mẹ con thét chói tai không thôi.
“Không, đây là nhà tôi…”
“Đây là nhà ở của chúng tôi, tôi không đi…”
“Đây là nhà tôi…”
“Cha… Hu hu hu hu…”
Ngô Quốc Trụ ngất đi, tiếng ồn ào tràn ngập, thái độ của đối phương cứng rắn, còn dẫn theo người, cho dù mấy mẹ con Trương Quế Phương chơi xấu thế nào, đối phương đều cứng rắn ném bọn họ ra ngoài.
Mấy mẹ con Trương Quế Phương ngồi bệt ở cổng lớn chỗ sân, trơ mắt nhìn mấy người đàn ông vạm vỡ xách hành lý đi vào, còn thay khóa ngay trước mặt bọn họ.
Cửa lớn cũng không đóng lại, sau khi bọn họ tiến vào thì không coi ai ra gì bắt đầu thu dọn hành lý.
Trong sân còn có một chiếc xe vận tải nhỏ, trên xe có ít đồ nội thất, bọn họ vui vẻ phấn chấn dọn đồ đạc vào trong phòng.
Những người này vào ở, chỉ cần bọn họ không đi, mấy người phụ nữ như bọn họ tuyệt đối không dám ở chung một phòng với nhiều đàn ông như thế.
Báo công an cũng không có biện pháp, nhà này là sở hữu tư nhân, trên danh nghĩa của Mạnh Phất Yên, nếu Tôn Kiến Quốc muốn giúp đỡ, đương nhiên sẽ đoán được đám Trương Quế Phương sẽ báo công an, đã sớm chào hỏi trước.
Trong tay đối phương có chứng nhận ủy thác của Mạnh Phất Yên, công an chỉ có thể xử lý theo phép công.
Trương Quế Phương bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa Ngô Quốc Trụ vào bệnh viện trước.
Ngô Quốc Trụ hôn mê nên không có ai nghĩ cách cho bọn họ, 5 rưỡi chiều mấy anh em Ngô gia ngoại trừ Ngô Thừa Gia, ba người dư lại đều xuống nông thôn.
Đã đến giờ, ba anh em khóc sướt mướt lên xe lửa, còn chưa kịp chuẩn bị thứ gì, cứ tay không lên xe lửa như thế.
Ngô Quốc Trụ là sau khi mấy anh em lên xe lửa xuống nông thôn mới tỉnh lại, nhưng mà còn chưa thở ổn định, người Trương gia và Ngô gia tới.
“Ông trời ơi! Không có biện pháp sống mà, trong nhà bị cướp đoạt sạch sẽ không còn gì, một hạt gạo cũng không để lại cho chúng tôi, đây là muốn chúng tôi chết đi sao?”
“Tên trộm nay quá lợi hại, chúng tôi tìm rất nhiều người, đều đã hỏi thăm xung quanh nhưng không có chút tin tức nào, sau này phải làm sao bây giờ?”
“Trong nhà không còn đồ gì đáng giá, chỉ còn mấy thứ rách nát, cuộc sống này không thể sống được, như vậy không phải buộc cả nhà chúng ta đi chết ư?”
“Nhà lão đại cũng bị trộm, sau này phải làm sao bây giờ? Hiện giờ chúng ta ăn cơm đều thành vấn đề.”
Mấy người khóc lóc, lúc này mới phát hiện Ngô Quốc Trụ vẫn luôn không có phản ứng.
Lúc này Ngô Quốc Trụ đang đứng trong phòng làm việc trống rỗng, trợn to mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm mật thất trống rỗng kia, tiền của ông ta, thư của ông ta…
Tất cả đều biến mất không thấy…
Ngô Quốc Trụ lửa giận ngập trời, một ngụm máu tươi phun ra, ngã thẳng xuống.
“Cha…”
“Cha…”
“Cha đứa bé…”
Mấy mẹ con thét chói tai, luống cuống tay chân tiến lên đỡ lấy Ngô Quốc Trụ, nhưng không có chút tác dụng gì.
Ngô Quốc Trụ không có chút phản ứng nào, mấy người đang định đưa đến bệnh viện, lúc này người của nhà máy tới, nói với bọn họ lập tức dọn đi.
Bọn họ đều không phải người Mạnh gia, không được ở lại nhà của Mạnh gia, bọn họ cần phải lập tức dọn đi.
Người tới, là người của Lục Kiến Quân.
Chính là đối thủ một mất một còn của Ngô Quốc Trụ!
Tại sao lại như vậy?
Không phải tên kia đi công tác sao?
Mấy mẹ con thét chói tai không thôi.
“Không, đây là nhà tôi…”
“Đây là nhà ở của chúng tôi, tôi không đi…”
“Đây là nhà tôi…”
“Cha… Hu hu hu hu…”
Ngô Quốc Trụ ngất đi, tiếng ồn ào tràn ngập, thái độ của đối phương cứng rắn, còn dẫn theo người, cho dù mấy mẹ con Trương Quế Phương chơi xấu thế nào, đối phương đều cứng rắn ném bọn họ ra ngoài.
Mấy mẹ con Trương Quế Phương ngồi bệt ở cổng lớn chỗ sân, trơ mắt nhìn mấy người đàn ông vạm vỡ xách hành lý đi vào, còn thay khóa ngay trước mặt bọn họ.
Cửa lớn cũng không đóng lại, sau khi bọn họ tiến vào thì không coi ai ra gì bắt đầu thu dọn hành lý.
Trong sân còn có một chiếc xe vận tải nhỏ, trên xe có ít đồ nội thất, bọn họ vui vẻ phấn chấn dọn đồ đạc vào trong phòng.
Những người này vào ở, chỉ cần bọn họ không đi, mấy người phụ nữ như bọn họ tuyệt đối không dám ở chung một phòng với nhiều đàn ông như thế.
Báo công an cũng không có biện pháp, nhà này là sở hữu tư nhân, trên danh nghĩa của Mạnh Phất Yên, nếu Tôn Kiến Quốc muốn giúp đỡ, đương nhiên sẽ đoán được đám Trương Quế Phương sẽ báo công an, đã sớm chào hỏi trước.
Trong tay đối phương có chứng nhận ủy thác của Mạnh Phất Yên, công an chỉ có thể xử lý theo phép công.
Trương Quế Phương bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa Ngô Quốc Trụ vào bệnh viện trước.
Ngô Quốc Trụ hôn mê nên không có ai nghĩ cách cho bọn họ, 5 rưỡi chiều mấy anh em Ngô gia ngoại trừ Ngô Thừa Gia, ba người dư lại đều xuống nông thôn.
Đã đến giờ, ba anh em khóc sướt mướt lên xe lửa, còn chưa kịp chuẩn bị thứ gì, cứ tay không lên xe lửa như thế.
Ngô Quốc Trụ là sau khi mấy anh em lên xe lửa xuống nông thôn mới tỉnh lại, nhưng mà còn chưa thở ổn định, người Trương gia và Ngô gia tới.
“Ông trời ơi! Không có biện pháp sống mà, trong nhà bị cướp đoạt sạch sẽ không còn gì, một hạt gạo cũng không để lại cho chúng tôi, đây là muốn chúng tôi chết đi sao?”
“Tên trộm nay quá lợi hại, chúng tôi tìm rất nhiều người, đều đã hỏi thăm xung quanh nhưng không có chút tin tức nào, sau này phải làm sao bây giờ?”
“Trong nhà không còn đồ gì đáng giá, chỉ còn mấy thứ rách nát, cuộc sống này không thể sống được, như vậy không phải buộc cả nhà chúng ta đi chết ư?”
“Nhà lão đại cũng bị trộm, sau này phải làm sao bây giờ? Hiện giờ chúng ta ăn cơm đều thành vấn đề.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất