Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới
Chương 119: Abo
**1**.
Cô với chú nhà đang cãi nhau.
Thì bắt được tôi đang đứng nghe lén.
"Ai đứng chỗ cầu thang thế!"
**2**.
Khụ.
Bị bắt nghe lén vợ chồng người ta cãi nhau thì nên làm gì?
Rất dễ.
Nói với họ, con của họ có thai.
Tôi thử rồi.
Hiệu quả tức thì.
**3**.
Ầm ĩ.
Ở trên lầu ầm ĩ.
Anh dâu trưởng đang ở dưới bếp thì chạy lên hỏi tôi có chuyện gì vậy.
Tôi nói cha mẹ tiểu thiếu gia trở về.
Sau khi biết tin tiểu thiếu gia mang thai thì bọn họ vội vã chạy lên lầu.
Ban đầu thấy mặt họ hớn hở lắm.
Nhưng không hiểu sao vừa lên đó một tí lại ầm ĩ với tiểu thiếu gia.
Tính ra đây là lần đầu tiên tôi thấy cô chú nhà lớn tiếng với cậu ấy.
Cho nên tôi thầm suy đoán.
Trường hợp ồn ào này là do tiểu thiếu gia đã nói với cô chú nhà.
Chuyện phá thai.
**4**.
"Anh làm cái gì mà chỉ vào mặt con tôi như thế! Bỏ tay xuống!"
"Cô còn nói tôi! Cô chưa nghe con cô nó nói cái gì à? Thân là Omega đã bị đánh dấu, không có Alpha của mình bên cạnh, cô biết nửa đời sau của nó sẽ là cái dạng gì không? Trước giờ chỉ có chuyện Alpha nhà người ta phủi mông bỏ đi, đâu có chuyện Omega không chịu gả? Huống hồ chi nó lại là người sai trước! Bây giờ Alpha nhà người ta tốt đến mức tự thân qua đây năn nỉ nó gả! Nó không chịu gả, lại còn đòi phá con người ta! Tôi còn phải làm ăn với nhà bên đó! Cô nói tôi phải làm thế nào?"
"Kể cả vậy anh cũng phải nói con nó từ từ! Anh nhìn má con mình xem, đỏ ửng hết thế này! Tay con nó nữa, giống như phải làm việc nhà nhiều lắm vậy! Ai mà biết tên Alpha kia có tốt đến thế không! Hay là cũng giống như anh, lúc thường thì ngọt ngào, lúc có chuyện thì không xem Omega chúng tôi ra gì!"
"Đánh thì đánh! Con cô nó hư thế này! Omega như nó đáng bị đánh cho tỉnh ra!!"
"Anh im cho tôi! Trước mặt tôi anh nói thế nào cũng được, nhưng tôi cấm anh không được nói như vậy trước mặt con tôi!"
"Cô đừng có nói với tôi cô đồng ý cho nó phá thai! Sao cô không cho nó tiền cắt tuyến thể luôn đi!!!"
"Hiển nhiên là không!! Đứa nhỏ trong bụng phải giữ! Tuyến thể cũng phải giữ!! Nhưng anh khuyên giải con làm sao cho đàng hoàng! Anh la vô mặt nó như vậy, nó nghe anh chắc?!"
"Cô nói hay lắm! Cái tính ương bướng của nó ai cũng rành quá rồi! Cô thử nói mềm mỏng xem! Nói đi! Nói nó nghe, tôi cùi cho cô xem!!"
"Được lắm, anh quá coi thường bản năng làm mẹ của Omega chúng tôi rồi! Gọi con lại đây, tôi khuyên cho anh nghe!"
"Con đang đứng bên cạnh cô, cô bắt tôi kêu cái gì!"
"Đứng bên cạnh? Đứng bên cạnh tôi hồi nào?!! Anh ngó mà xem có ai bên cạnh tôi không?"
"Không...có..."
"..."
"Thế con chúng mình đâu rồi...?"
**5**.
"Vâng, cháu sẽ chăm lo cho em ấy cẩn thận."
Tôi vừa lái xe, vừa nhìn sang tiểu thiếu gia ngồi trên ghế phó lái.
Không biết có nên gọi là may phước hay không. Cũng nhờ cha mẹ tiểu thiếu gia trở về, cậu ấy mới tìm đến tôi, bảo tôi đưa cậu ấy đi chỗ khác.
Bằng không, sợ đến tận bây giờ tôi với tiểu thiếu gia vẫn chưa nói chuyện lại với nhau.
"Về nhà tôi đông đúc quá chắc cậu không thoải mái. Tôi thuê phòng khách sạn chúng ta ở tạm được không?"
Tiểu thiếu gia tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt mơ hồ nhìn ra ngoài.
Từ lúc biết mình có thai, cậu ấy cứ như một người khác.
Cậu ấy thoáng đưa mắt nhìn xuống chân, sau đó nhỏ giọng nói.
"Tôi không có ý kiến gì."
Ban đầu thì không nghĩ gì nhiều.
Nhưng cái đầu không đứng đắn này của tôi, vừa nghe tiểu thiếu gia đồng ý...
Tôi liền nghĩ đến chuyện...
Hai người chúng tôi.
Ở chung.
Một căn phòng.
Mà lại còn là phòng khách sạn.
Tự nhiên trong người thấy hơi hồi hộp.
Tim đập thình thịch.
"Anh thấy đi khách sạn cũng được đó." - Anh dâu trưởng đang ngồi ở ghế sau chợt nói.
"Em cũng không có kiến gì." - Em trai tôi bồi thềm.
**6**.
Tôi thuê bốn phòng.
Mỗi người một phòng.
Rộng rãi thoải mải.
Cô đơn hiu quạnh.
**7**.
Tôi nhìn ra cửa sổ.
Nói vậy chứ tôi cũng không phải thằng đần.
Nhìn cha mẹ tiểu thiếu gia cãi nhau tay đôi kiểu đó.
Tôi cũng hiểu tại sao cậu ấy ám ảnh với một gia đình hoàn mỹ như vậy.
Cũng hiểu tại sao cậu ấy bám chặt cái tên thiếu soái - hình tượng người chồng yêu vợ thương con của cậu ta.
Cũng hiểu tại sao cậu ấy ghét cay ghét đắng cái tên vừa là Omega xen vào tình cảm của cậu ấy, vừa là tên Alpha đánh dấu cậu ấy.
Nhưng mà hiểu thì hiểu.
Hiểu không có nghĩa là tôi đồng tình.
**8**.
Đâu phải Alpha nào cũng giống Alpha nào.
Nhất là cái chuyện lăng nhăng bậy bạ, Alpha nào chứ không phải tên Alpha này nha!
Hơn nữa mơ mộng gia đình hoàn mỹ gì cũng phải nhắm tình hình thực tế.
Mỗi Omega chỉ có thể ghép đôi với duy nhất một Alpha. Sau khi ghép đôi, kì phát tình mỗi tháng đều phải dựa vào duy nhất Alpha đó mà trải qua.
Còn Alpha thích ghép với bao nhiêu người thì ghép, chẳng sao cả.
Đã vậy chuyện phát tình ở Alpha cũng là hiếm cực hiếm, nếu có cũng chỉ là một chốc và trải qua với Omega nào cũng được
Trải qua với Alpha còn được cơ mà.
Mọi người đều biết một Omega đã bị đánh dấu bị bỏ rơi sẽ có kết cục vô cùng thảm.
Nếu cắt bỏ tuyến thể không thể sinh con được nữa, thì còn là thảm trong chữ thảm.
Tôi từng là Omega nên tôi hiểu sự tức mình đó mà.
Coi như tiểu thiếu gia mặc kệ thành ý của tôi bao lâu qua, cũng phải nghĩ cho bản thân mình!
Bởi vậy nên tôi không thể đồng tình với cậu ấy.
Nhưng không đồng tình thì không đồng tình.
Không có nghĩa là tôi không thể thỏa thuận.
**9**.
Tôi gõ cửa phòng tiểu thiếu gia.
Nói có thứ này cho cậu xem.
Tiểu thiếu gia liền mời tôi vào phòng. Hỏi tôi muốn gì.
Tôi liền lấy từ trong người ra một tập hồ sơ.
Tiểu thiếu gia hỏi đó là gì.
Tôi nói.
Đây là.
Hợp đồng hôn nhân.
**10**.
Một trong những chuyện tôi học được khi kinh doanh.
Khi thỏa thuận với đối tác, đừng có giành phần lợi hết về phía mình.
Phải biết nhượng bộ.
Mình cho người ta thứ người ta muốn, người ta mới cho mình thứ mình muốn.
Bởi vậy nên trong hợp đồng hôn nhân ghi rõ.
Trong mọi hoàn cảnh, kể cả tôi có làm gì sai hay không, tiểu thiếu gia hoàn toàn có quyền lập tức đơn phương ly dị, không cần sự đồng ý của tôi.
Nói thẳng ra nếu hôm đó cậu ấy thấy trời lạnh quá nên muốn ly dị tôi cũng được.
Đừng nói là ngoại tình, bạo hành.
Hay gia trưởng độc đoán.
Ngoài ra trong này có ghi rõ.
Trong trường hợp ly dị, dù là cậu ấy ly dị tôi hay tôi ly dị cậu ấy.
Thì tôi vẫn phải đền bù tinh thần cho cậu ấy một số tiền tương ứng với 5% tài sản của tôi.
Quyền nuôi con hoàn toàn thuộc về cậu ấy, ngoại trừ khi cậu ấy chuyển nhượng sang cho tôi.
Nếu chuyển cho tôi, thì tôi bắt buộc phải nhận.
Và dù là ai nuôi thì tôi cũng phải chịu 100% chi phí nuôi con.
Chưa hết.
Sau khi ly dị, nếu không được sự đồng ý của cậu ấy, tôi cũng sẽ sống như Omega, không được tiến thêm bước nữa.
Nếu vi phạm khoản này, phải đền bù cho cậu ấy số tiền tương đương 100% tài sản của tôi!
Chưa kể dù cho tôi có tái hôn hay không, tôi hằng tháng vẫn có nghĩa vụ tình dục với cậu ấy.
Nếu cậu ấy muốn thì tôi bằng mọi giá phải đến.
Còn nếu không muốn, thì cậu ấy bảo tôi đứng cách xa bao nhiêu, tôi phải đứng cách xa bấy nhiều!
**11**.
Bất kì ai đọc xong, đều sẽ cảm thấy bản hợp đồng này khoản đãi tiểu thiếu gia vô cùng.
Cũng sẽ cảm thấy tôi ngu vô cùng!
Tôi tự đúc cho mình một cái gồng sắt, rồi tự đeo lên cổ, sau đó nằm xuống đất, cho tiểu thiếu gia dẫm lên đầu.
Không nói mấy cái khác, chỉ cần cậu ấy đồng ý kết hôn với tôi rồi hô to ly dị là ăn ngon ơ 5% tài sản của tôi.
Nhưng họ không biết.
Trọng tâm ở đây không nằm ở tiền bạc.
Trọng tâm ở đây nằm ở lòng tin.
Tiểu thiếu gia không tin tôi toàn tâm toàn ý muốn xây dựng một gia đình.
Thì tôi làm cho cậu ấy tin!
Tin nhau rồi thì cái gì nó cũng dễ!
Bởi vậy nên.
Tôi quỳ một chân xuống sàn.
Lấy chiếc nhẫn trong túi áo ra.
**12**.
Tiểu thiếu gia: "Này là cái gì thế."
Tôi khựng lại.
"Nhiều chữ quá, cái gì mà khoản này, điều luật nọ, bộ luật ABCXYZ gì đó? Tôi đâu phải luật sư, anh đưa tôi nguyên cái hợp đồng dày cộp thế này làm chi? Tôi đọc đâu có hiểu."
Dày??
Đâu có dày??
Bản hợp đồng tôi bảo luật sư thức nguyên đêm soạn gấp cho!!
Tầm có 30 trang chứ mấy??
**13**.
Tôi ngồi tóm gọn lại 30 trang hợp đồng hôn nhân lại cho tiểu thiếu gia nghe.
Tiểu thiếu gia nghe xong.
Chửi tôi là đồ ngu.
Nghe điều khoản hợp đồng là thấy tôi ngu.
Không cần là người trong nghề cũng biết tôi ngu.
Hỏi tôi làm ăn như vậy, tập đoàn nhà tôi sao chưa phá sản nữa.
Ký các hợp đồng này, khác nào tự tôi đeo cho mình một cái dây xích chó, để tiểu thiếu gia dẫn đi lung tung.
Tôi nói đâu phải ai tôi cũng ngu cho như vậy đâu.
Chỉ với cậu thôi đấy.
Bởi vậy nên.
Tôi lấy nhẫn ra, quỳ xuống.
Cưới tôi nha.
**14**.
Tiểu thiếu gia nhìn tôi sợ hãi.
Nhảy dựng lên giường!
Bảo tôi đi ra ngoài.
Dùng giọng điệu sợ hãi kinh hoàng hoảng loạn bảo tôi đi ra ngoài!!
Tôi dùng một tâm thế hoang mang tột độ mà đi ra ngoài.
Cùng lúc này lại bắt gặp anh dâu trưởng trên hành lang.
Hỏi tôi có chuyện gì.
Tâm trạng tôi đang rối bời, nên được hỏi liền thuật lại mọi việc.
Tại sao tôi làm tới mức đó rồi mà tiểu thiếu gia vẫn chưa chịu chấp nhận tôi?
Tôi thật lòng, thật lòng, chẳng hiểu nổi!
Cùng lúc này em trai tôi từ đâu nhảy ra.
Nói.
Chuyện này dễ hiểu mà.
Giống cái hồi thiếu soái cầu hôn tôi.
Sau đó tôi bỏ chạy đó!
**15**.
Từ hồi còn là Omega, tôi đã thích con nít rồi.
Mặc dù ban đầu dán vào thiếu soái là vì muốn chọc tức tiểu thiếu gia.
Nhưng cũng từng có suy nghĩ nếu được thì cưới đại để sinh con cho rồi.
Dù gì tôi lúc đó không ưa Alpha, thiếu soái là số ít kẻ tôi tạm gọi là không quá ghét.
Nhưng lúc hắn cầu hôn vẫn cảm thấy hoảng kinh khủng.
Cũng không phải hắn làm gì sai.
Chỉ là...
Nhanh với đột ngột quá.
**16**.
"Chưa kể cả hợp đồng hôn nhân anh soạn cũng không ổn nữa." - Em trai tôi nói.
Anh dâu trưởng đồng ý: "Tiểu thiếu gia là muốn tránh cảm giác gia đình tan nát mà? Nếu em lỡ không yêu cậu ấy nữa, thì em có đưa tiền cho cậu ấy thì vẫn là không yêu nữa thôi!"
Em trai tôi nói: "Hơn nữa, bởi vì điều khoản gắt quá, em nghĩ anh không dám phá đâu. Bởi vậy nên nếu anh không yêu tiểu thiếu gia nữa, thì vẫn sẽ đối tốt với anh ấy. Vậy thì đứng ở vị trí tiểu thiếu gia, làm sao anh ấy biết anh tốt với cậu ấy thật hay tốt vì hợp đồng."
Anh dâu trưởng: "Nói chung, nói tới chuyện tình cảm, dùng tiền bạc và pháp luật để trói buộc nhau, anh thấy cứ sao sao ấy!"
Em trai tôi gật đầu: "Dù sao mấy chuyện tình cảm vẫn là có sự tình nguyện trong suốt quá trình vẫn hơn. Chứ chỉ tình nguyện vào đúng khoảnh khắc ký hợp đồng...thì đúng là không ổn thật!"
**17**.
Tôi sống 26 năm cuộc đời.
Lần đầu tiên cảm thấy quan hệ tình cảm nó phức tạp.
Anh dâu trưởng thì tôi không nói.
Nhưng sao chủ đề này em trai tôi, nó còn có vẻ uyên bác hơn tôi vậy?
Cô với chú nhà đang cãi nhau.
Thì bắt được tôi đang đứng nghe lén.
"Ai đứng chỗ cầu thang thế!"
**2**.
Khụ.
Bị bắt nghe lén vợ chồng người ta cãi nhau thì nên làm gì?
Rất dễ.
Nói với họ, con của họ có thai.
Tôi thử rồi.
Hiệu quả tức thì.
**3**.
Ầm ĩ.
Ở trên lầu ầm ĩ.
Anh dâu trưởng đang ở dưới bếp thì chạy lên hỏi tôi có chuyện gì vậy.
Tôi nói cha mẹ tiểu thiếu gia trở về.
Sau khi biết tin tiểu thiếu gia mang thai thì bọn họ vội vã chạy lên lầu.
Ban đầu thấy mặt họ hớn hở lắm.
Nhưng không hiểu sao vừa lên đó một tí lại ầm ĩ với tiểu thiếu gia.
Tính ra đây là lần đầu tiên tôi thấy cô chú nhà lớn tiếng với cậu ấy.
Cho nên tôi thầm suy đoán.
Trường hợp ồn ào này là do tiểu thiếu gia đã nói với cô chú nhà.
Chuyện phá thai.
**4**.
"Anh làm cái gì mà chỉ vào mặt con tôi như thế! Bỏ tay xuống!"
"Cô còn nói tôi! Cô chưa nghe con cô nó nói cái gì à? Thân là Omega đã bị đánh dấu, không có Alpha của mình bên cạnh, cô biết nửa đời sau của nó sẽ là cái dạng gì không? Trước giờ chỉ có chuyện Alpha nhà người ta phủi mông bỏ đi, đâu có chuyện Omega không chịu gả? Huống hồ chi nó lại là người sai trước! Bây giờ Alpha nhà người ta tốt đến mức tự thân qua đây năn nỉ nó gả! Nó không chịu gả, lại còn đòi phá con người ta! Tôi còn phải làm ăn với nhà bên đó! Cô nói tôi phải làm thế nào?"
"Kể cả vậy anh cũng phải nói con nó từ từ! Anh nhìn má con mình xem, đỏ ửng hết thế này! Tay con nó nữa, giống như phải làm việc nhà nhiều lắm vậy! Ai mà biết tên Alpha kia có tốt đến thế không! Hay là cũng giống như anh, lúc thường thì ngọt ngào, lúc có chuyện thì không xem Omega chúng tôi ra gì!"
"Đánh thì đánh! Con cô nó hư thế này! Omega như nó đáng bị đánh cho tỉnh ra!!"
"Anh im cho tôi! Trước mặt tôi anh nói thế nào cũng được, nhưng tôi cấm anh không được nói như vậy trước mặt con tôi!"
"Cô đừng có nói với tôi cô đồng ý cho nó phá thai! Sao cô không cho nó tiền cắt tuyến thể luôn đi!!!"
"Hiển nhiên là không!! Đứa nhỏ trong bụng phải giữ! Tuyến thể cũng phải giữ!! Nhưng anh khuyên giải con làm sao cho đàng hoàng! Anh la vô mặt nó như vậy, nó nghe anh chắc?!"
"Cô nói hay lắm! Cái tính ương bướng của nó ai cũng rành quá rồi! Cô thử nói mềm mỏng xem! Nói đi! Nói nó nghe, tôi cùi cho cô xem!!"
"Được lắm, anh quá coi thường bản năng làm mẹ của Omega chúng tôi rồi! Gọi con lại đây, tôi khuyên cho anh nghe!"
"Con đang đứng bên cạnh cô, cô bắt tôi kêu cái gì!"
"Đứng bên cạnh? Đứng bên cạnh tôi hồi nào?!! Anh ngó mà xem có ai bên cạnh tôi không?"
"Không...có..."
"..."
"Thế con chúng mình đâu rồi...?"
**5**.
"Vâng, cháu sẽ chăm lo cho em ấy cẩn thận."
Tôi vừa lái xe, vừa nhìn sang tiểu thiếu gia ngồi trên ghế phó lái.
Không biết có nên gọi là may phước hay không. Cũng nhờ cha mẹ tiểu thiếu gia trở về, cậu ấy mới tìm đến tôi, bảo tôi đưa cậu ấy đi chỗ khác.
Bằng không, sợ đến tận bây giờ tôi với tiểu thiếu gia vẫn chưa nói chuyện lại với nhau.
"Về nhà tôi đông đúc quá chắc cậu không thoải mái. Tôi thuê phòng khách sạn chúng ta ở tạm được không?"
Tiểu thiếu gia tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt mơ hồ nhìn ra ngoài.
Từ lúc biết mình có thai, cậu ấy cứ như một người khác.
Cậu ấy thoáng đưa mắt nhìn xuống chân, sau đó nhỏ giọng nói.
"Tôi không có ý kiến gì."
Ban đầu thì không nghĩ gì nhiều.
Nhưng cái đầu không đứng đắn này của tôi, vừa nghe tiểu thiếu gia đồng ý...
Tôi liền nghĩ đến chuyện...
Hai người chúng tôi.
Ở chung.
Một căn phòng.
Mà lại còn là phòng khách sạn.
Tự nhiên trong người thấy hơi hồi hộp.
Tim đập thình thịch.
"Anh thấy đi khách sạn cũng được đó." - Anh dâu trưởng đang ngồi ở ghế sau chợt nói.
"Em cũng không có kiến gì." - Em trai tôi bồi thềm.
**6**.
Tôi thuê bốn phòng.
Mỗi người một phòng.
Rộng rãi thoải mải.
Cô đơn hiu quạnh.
**7**.
Tôi nhìn ra cửa sổ.
Nói vậy chứ tôi cũng không phải thằng đần.
Nhìn cha mẹ tiểu thiếu gia cãi nhau tay đôi kiểu đó.
Tôi cũng hiểu tại sao cậu ấy ám ảnh với một gia đình hoàn mỹ như vậy.
Cũng hiểu tại sao cậu ấy bám chặt cái tên thiếu soái - hình tượng người chồng yêu vợ thương con của cậu ta.
Cũng hiểu tại sao cậu ấy ghét cay ghét đắng cái tên vừa là Omega xen vào tình cảm của cậu ấy, vừa là tên Alpha đánh dấu cậu ấy.
Nhưng mà hiểu thì hiểu.
Hiểu không có nghĩa là tôi đồng tình.
**8**.
Đâu phải Alpha nào cũng giống Alpha nào.
Nhất là cái chuyện lăng nhăng bậy bạ, Alpha nào chứ không phải tên Alpha này nha!
Hơn nữa mơ mộng gia đình hoàn mỹ gì cũng phải nhắm tình hình thực tế.
Mỗi Omega chỉ có thể ghép đôi với duy nhất một Alpha. Sau khi ghép đôi, kì phát tình mỗi tháng đều phải dựa vào duy nhất Alpha đó mà trải qua.
Còn Alpha thích ghép với bao nhiêu người thì ghép, chẳng sao cả.
Đã vậy chuyện phát tình ở Alpha cũng là hiếm cực hiếm, nếu có cũng chỉ là một chốc và trải qua với Omega nào cũng được
Trải qua với Alpha còn được cơ mà.
Mọi người đều biết một Omega đã bị đánh dấu bị bỏ rơi sẽ có kết cục vô cùng thảm.
Nếu cắt bỏ tuyến thể không thể sinh con được nữa, thì còn là thảm trong chữ thảm.
Tôi từng là Omega nên tôi hiểu sự tức mình đó mà.
Coi như tiểu thiếu gia mặc kệ thành ý của tôi bao lâu qua, cũng phải nghĩ cho bản thân mình!
Bởi vậy nên tôi không thể đồng tình với cậu ấy.
Nhưng không đồng tình thì không đồng tình.
Không có nghĩa là tôi không thể thỏa thuận.
**9**.
Tôi gõ cửa phòng tiểu thiếu gia.
Nói có thứ này cho cậu xem.
Tiểu thiếu gia liền mời tôi vào phòng. Hỏi tôi muốn gì.
Tôi liền lấy từ trong người ra một tập hồ sơ.
Tiểu thiếu gia hỏi đó là gì.
Tôi nói.
Đây là.
Hợp đồng hôn nhân.
**10**.
Một trong những chuyện tôi học được khi kinh doanh.
Khi thỏa thuận với đối tác, đừng có giành phần lợi hết về phía mình.
Phải biết nhượng bộ.
Mình cho người ta thứ người ta muốn, người ta mới cho mình thứ mình muốn.
Bởi vậy nên trong hợp đồng hôn nhân ghi rõ.
Trong mọi hoàn cảnh, kể cả tôi có làm gì sai hay không, tiểu thiếu gia hoàn toàn có quyền lập tức đơn phương ly dị, không cần sự đồng ý của tôi.
Nói thẳng ra nếu hôm đó cậu ấy thấy trời lạnh quá nên muốn ly dị tôi cũng được.
Đừng nói là ngoại tình, bạo hành.
Hay gia trưởng độc đoán.
Ngoài ra trong này có ghi rõ.
Trong trường hợp ly dị, dù là cậu ấy ly dị tôi hay tôi ly dị cậu ấy.
Thì tôi vẫn phải đền bù tinh thần cho cậu ấy một số tiền tương ứng với 5% tài sản của tôi.
Quyền nuôi con hoàn toàn thuộc về cậu ấy, ngoại trừ khi cậu ấy chuyển nhượng sang cho tôi.
Nếu chuyển cho tôi, thì tôi bắt buộc phải nhận.
Và dù là ai nuôi thì tôi cũng phải chịu 100% chi phí nuôi con.
Chưa hết.
Sau khi ly dị, nếu không được sự đồng ý của cậu ấy, tôi cũng sẽ sống như Omega, không được tiến thêm bước nữa.
Nếu vi phạm khoản này, phải đền bù cho cậu ấy số tiền tương đương 100% tài sản của tôi!
Chưa kể dù cho tôi có tái hôn hay không, tôi hằng tháng vẫn có nghĩa vụ tình dục với cậu ấy.
Nếu cậu ấy muốn thì tôi bằng mọi giá phải đến.
Còn nếu không muốn, thì cậu ấy bảo tôi đứng cách xa bao nhiêu, tôi phải đứng cách xa bấy nhiều!
**11**.
Bất kì ai đọc xong, đều sẽ cảm thấy bản hợp đồng này khoản đãi tiểu thiếu gia vô cùng.
Cũng sẽ cảm thấy tôi ngu vô cùng!
Tôi tự đúc cho mình một cái gồng sắt, rồi tự đeo lên cổ, sau đó nằm xuống đất, cho tiểu thiếu gia dẫm lên đầu.
Không nói mấy cái khác, chỉ cần cậu ấy đồng ý kết hôn với tôi rồi hô to ly dị là ăn ngon ơ 5% tài sản của tôi.
Nhưng họ không biết.
Trọng tâm ở đây không nằm ở tiền bạc.
Trọng tâm ở đây nằm ở lòng tin.
Tiểu thiếu gia không tin tôi toàn tâm toàn ý muốn xây dựng một gia đình.
Thì tôi làm cho cậu ấy tin!
Tin nhau rồi thì cái gì nó cũng dễ!
Bởi vậy nên.
Tôi quỳ một chân xuống sàn.
Lấy chiếc nhẫn trong túi áo ra.
**12**.
Tiểu thiếu gia: "Này là cái gì thế."
Tôi khựng lại.
"Nhiều chữ quá, cái gì mà khoản này, điều luật nọ, bộ luật ABCXYZ gì đó? Tôi đâu phải luật sư, anh đưa tôi nguyên cái hợp đồng dày cộp thế này làm chi? Tôi đọc đâu có hiểu."
Dày??
Đâu có dày??
Bản hợp đồng tôi bảo luật sư thức nguyên đêm soạn gấp cho!!
Tầm có 30 trang chứ mấy??
**13**.
Tôi ngồi tóm gọn lại 30 trang hợp đồng hôn nhân lại cho tiểu thiếu gia nghe.
Tiểu thiếu gia nghe xong.
Chửi tôi là đồ ngu.
Nghe điều khoản hợp đồng là thấy tôi ngu.
Không cần là người trong nghề cũng biết tôi ngu.
Hỏi tôi làm ăn như vậy, tập đoàn nhà tôi sao chưa phá sản nữa.
Ký các hợp đồng này, khác nào tự tôi đeo cho mình một cái dây xích chó, để tiểu thiếu gia dẫn đi lung tung.
Tôi nói đâu phải ai tôi cũng ngu cho như vậy đâu.
Chỉ với cậu thôi đấy.
Bởi vậy nên.
Tôi lấy nhẫn ra, quỳ xuống.
Cưới tôi nha.
**14**.
Tiểu thiếu gia nhìn tôi sợ hãi.
Nhảy dựng lên giường!
Bảo tôi đi ra ngoài.
Dùng giọng điệu sợ hãi kinh hoàng hoảng loạn bảo tôi đi ra ngoài!!
Tôi dùng một tâm thế hoang mang tột độ mà đi ra ngoài.
Cùng lúc này lại bắt gặp anh dâu trưởng trên hành lang.
Hỏi tôi có chuyện gì.
Tâm trạng tôi đang rối bời, nên được hỏi liền thuật lại mọi việc.
Tại sao tôi làm tới mức đó rồi mà tiểu thiếu gia vẫn chưa chịu chấp nhận tôi?
Tôi thật lòng, thật lòng, chẳng hiểu nổi!
Cùng lúc này em trai tôi từ đâu nhảy ra.
Nói.
Chuyện này dễ hiểu mà.
Giống cái hồi thiếu soái cầu hôn tôi.
Sau đó tôi bỏ chạy đó!
**15**.
Từ hồi còn là Omega, tôi đã thích con nít rồi.
Mặc dù ban đầu dán vào thiếu soái là vì muốn chọc tức tiểu thiếu gia.
Nhưng cũng từng có suy nghĩ nếu được thì cưới đại để sinh con cho rồi.
Dù gì tôi lúc đó không ưa Alpha, thiếu soái là số ít kẻ tôi tạm gọi là không quá ghét.
Nhưng lúc hắn cầu hôn vẫn cảm thấy hoảng kinh khủng.
Cũng không phải hắn làm gì sai.
Chỉ là...
Nhanh với đột ngột quá.
**16**.
"Chưa kể cả hợp đồng hôn nhân anh soạn cũng không ổn nữa." - Em trai tôi nói.
Anh dâu trưởng đồng ý: "Tiểu thiếu gia là muốn tránh cảm giác gia đình tan nát mà? Nếu em lỡ không yêu cậu ấy nữa, thì em có đưa tiền cho cậu ấy thì vẫn là không yêu nữa thôi!"
Em trai tôi nói: "Hơn nữa, bởi vì điều khoản gắt quá, em nghĩ anh không dám phá đâu. Bởi vậy nên nếu anh không yêu tiểu thiếu gia nữa, thì vẫn sẽ đối tốt với anh ấy. Vậy thì đứng ở vị trí tiểu thiếu gia, làm sao anh ấy biết anh tốt với cậu ấy thật hay tốt vì hợp đồng."
Anh dâu trưởng: "Nói chung, nói tới chuyện tình cảm, dùng tiền bạc và pháp luật để trói buộc nhau, anh thấy cứ sao sao ấy!"
Em trai tôi gật đầu: "Dù sao mấy chuyện tình cảm vẫn là có sự tình nguyện trong suốt quá trình vẫn hơn. Chứ chỉ tình nguyện vào đúng khoảnh khắc ký hợp đồng...thì đúng là không ổn thật!"
**17**.
Tôi sống 26 năm cuộc đời.
Lần đầu tiên cảm thấy quan hệ tình cảm nó phức tạp.
Anh dâu trưởng thì tôi không nói.
Nhưng sao chủ đề này em trai tôi, nó còn có vẻ uyên bác hơn tôi vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất