Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới
Chương 136: Chuyện lưỡng tộc
**Lời tác giả**: Oneshot viết tăng bạn **Anh Queen** và **Linh Bùi**
Thể loại 2 bạn này yêu cầu gom lại làm một được, nên tui gom luôn, viết twoshot luôn cho nó kích thích
À nhầm, ko kích thích, chương này có...bệnh kiều công...khá là tăm tối, mọi người cẩn trọng khi đọc.
**CẢNH BÁO**: Yandere/Bệnh Kiều công. Cơ mà thụ ngoan nên về mặt máu me thì không có (nhiều). Mọi người cân nhắc, khi xem.
_______________________
**1**.
Xà tộc và Hồ tộc có liên minh với nhau đã mấy vạn năm.
Tình cảm tốt đẹp.
Vô cùng tốt đẹp.
**2**.
Hồ tộc ngọai trừ việc khả năng sinh sản tốt, thì còn kiều mị. Dù chỉ là một tiểu hồ ly bình thường thì nhan sắc cũng là tuyệt trần.
Miễn bàn đến hoàng tộc yêu hồ.
**3**.
Khả năng sinh sản của Hồ tộc rất tốt, hồ ly cái một đời có thể mang thai mười mấy thậm chí là hai mươi mấy lần.
Hồ vương có hai mươi bảy người con, cả trai lẫn gái. Tất cả trưởng thành đều nghiêng nước nghiêng thành, đã vậy còn đa tài đa nghệ, không hổ với dòng dõi hoàng thất.
Trong đó, xinh đẹp nhất, được cưng chiều nhất, hiển nhiên là con trai út của Hồ vương, nhị thập thất vương tử.
**4**.
Xà tộc dục tính rất cao, thế nhưng khả năng thụ thai lại thấp.
Có lẽ vì khả năng thụ thai thấp, nên dục tính mới phải cao.
Xà vương hiện tại có tới mấy chục người vợ.
Vậy mà đến tận đại thọ một ngàn bảy trăm lẻ vài số, mới có được một người con trai.
**5**.
Để bồi dưỡng tình cảm giữa hai tộc, việc để con cháu vương thất kết tình bằng hữu là chuyện cần thiết, cũng là thông lệ qua các đời.
Thế tử Xà tộc cũng vì vậy mà thường xuyên bị mang qua lãnh thổ hồ yêu để giao hảo với các vương tử cùng lứa.
**6**.
Hơn hai năm trước, nhị thập thất vương tử của Hồ tộc vừa đến tuổi tìm phối ngẫu, vậy mà lại mất tích trong một lần đi vào rừng.
Từ đó đến nay, không ai thấy nữa.
**7**.
Ninh vội vàng khóa cửa lại.
Y sợ nha sai của quan phủ lại đến đánh y.
Trong lòng cảm thấy nhớ nhung cuộc sống ở thành ngoài.
**8**.
Trước đây, Ninh và Luân ca ca chung sống với nhau ở thành ngoài rất vui vẻ, không động chạm gì đến ai.
Cho đến mấy tháng trước, Ninh đang may áo cho Luân ca ca thì Luân ca ca bảo y trốn vào trong.
Ninh từ khe cửa nhìn ra thì thấy có một vị thúc thúc tìm đến nhà bọn họ.
Sau khi vị thúc thúc đó rời đi, thì Luân ca ca đòi dọn nhà vào thành trong.
Ninh hỏi tại sao thì Luân ca ca nói vị thúc thúc kia là người tốt, cho hắn vốn làm ăn. Hắn muốn vào nội thành để tiện bề buôn bán.
Ninh vì vậy nghe lời, đi theo Luân ca ca.
**9**.
Mỗi sáng Luân ca ca ra ngoài làm việc, Ninh ở yên trong nhà đợi hắn về.
Vốn dĩ mọi thứ đang bình yên.
Thế nhưng một ngày, quan phủ lại cho nha sai xông vào phủ bọn họ, lúc soát tứ tung.
Ninh đang trốn ở trong phòng cũng bị lôi ra, bị nha sai đánh đập thậm tệ.
Hóa ra cái vị thúc thúc cho tiền Luân ca ca làm ăn chính là quan phủ ở cái thành này.
Quan phủ hỏi Ninh, y là người ở đâu.
Y sợ hãi co rút người, nói mình là người bên cạnh Luân ca ca.
Sau đó thì quan phủ lệnh cho người đánh y, muốn y khai ra gì đó.
Nhưng y lại không hiểu bọn họ muốn y khai cái gì.
Rất may lúc này Luân ca ca về kịp.
Luân ca ca cuối cùng cũng thuyết phục được vị thúc thúc kia để bọn họ yên.
Sau khi quan phủ rời đi, Ninh chạy tới ôm chầm lấy Luân ca ca.
Luân ca ca yêu thương vuốt tóc Ninh, mắng yêu, nói rằng Ninh không có hắn bên mình liền có chuyện.
Hắn giải thích cho y hiểu, vì hai người bọn họ là nam mà lại chung sống với nhau như vợ chồng nên mới bị nha sai làm khó.
Luân ca ca lại nói, không có hắn bên cạnh, Ninh không thể tự giải quyết mấy chuyện thế này đâu.
Vậy nên hắn dặn Ninh sau này ở yên trong nhà, không việc gì thì đừng đi lung tung.
**10**.
Trước đây bọn họ sống ở ngoại ô, ít người, nên sao cũng được.
Bây giờ dọn vào thành trong, hiển nhiên là phải đi làm quen, xây dựng tình cảm với những người xung quanh.
Thế nhưng những người xung quanh cứ thấy Ninh là tản đi.
Thậm chí có người còn nhìn Ninh một cách cay nghiệt, mắng Ninh là kẻ khác loài.
Ninh về nhà tâm sự với Luân ca ca.
Luân ca ca mắng y, không phải đã dặn không được đi lung tung hay sao!
Hắn còn khắc nghiệt nói, một người vô dụng như Ninh, tại sao lại cứ thích rời khỏi nhà!
Ninh khóc.
Luân ca ca nắm tay y vừa an ủi vừa nói xin lỗi.
Hắn giải thích bởi vì y sống với hắn nên mới bị người đời xa lánh.
Lỗi là tại hắn.
Thế là Ninh ôm ngược lại hắn.
Y nói cả thế gian này bỏ rơi y cũng được.
Một người vô dụng như y chung quy chỉ có Luân ca ca cần.
Mà y cũng chỉ cần Luân ca ca thôi.
**11**.
Luân ca ca từng kể, Ninh và hắn hai người lớn lên cùng nhau, từ từ phát sinh tình cảm.
Thế rồi một ngày Ninh gặp chuyện, bị người nhà đuổi đi.
Thế là hắn thu lưu y.
Rồi hai người bọn họ sống đến giờ.
Ninh hỏi, y đã làm gì sai mà bị người nhà đuổi đi.
Luân ca ca mỉm cười không nói.
**12**.
Ninh thường xuyên bị đau đầu.
Luân ca ca đưa thuốc cho Ninh uống, nói mỗi ngày phải đều đặn uống một viên.
Rồi từ từ thần trí sẽ minh mẫn trở lại.
**13**.
Thuốc của Luân ca ca uống vào bị đau bụng.
Nhưng thật sự lại rất công dụng.
Ninh bắt đầu nhớ lại một vài chuyện ngày xưa, mặc dù đa phần ký ức đều mờ mờ ảo ảo không chân thật.
Ký ức rõ ràng nhất là cảnh Ninh cùng Luân ca ca chơi đùa bên bờ suối.
Y chạy còn Luân ca ca đuổi theo.
Y vấp ngã Luân ca ca đỡ lấy.
Cuối cùng hai người bọn họ đều ngã xuống đất.
Luân ca ca thừa cơ hội, tinh nghịch vén vạt áo y.
Sau đó hai người bọn họ giữa nơi màn trời chiếu đất, giao hòa lần đầu tiên.
**14**.
Luân ca ca cái gì cũng tốt.
Riêng có mỗi chuyện kia là đòi hỏi quá độ.
Trước đây hắn còn kiềm chế vì y. Nhưng kể từ khi y uống thứ thuốc nọ, mỗi đêm hắn đều triền miên đến sáng.
Đến mức, hiện tại Ninh ngủ vào ban ngày, còn tối thì thức chỉ để hầu hạ hắn.
Bụng lại vì uống thứ thuốc kia mà thường xuyên đau.
Ninh cảm thấy khả năng chịu đựng của mình vượt xa người thường.
Tự nghĩ mình ắt phải là yêu quái đầu thai chuyển kiếp mới chiều được Luân ca ca.
**15**.
Ninh nhớ lại.
Cảnh tượng lúc hai người còn nhỏ
Luân ca ca ngồi trong phòng đọc sách.
Ninh leo cửa sổ vào kiếm hắn.
Rủ đi chơi.
Nét mặt Luân ca ca bình thường rất băng lãnh, nhưng vừa nhìn thấy y lại tươi cười rạng rỡ.
Tựa như là một người khác.
Khi đó cả hai vẫn chỉ là những đứa trẻ.
**16**.
Một hôm nọ, Luân ca ca có việc đi vắng.
Trong nhà chỉ còn lại mỗi y.
Bình thường giờ này y đều không ngủ, nên hiện tại cũng không ngủ được.
Cứ thức đi qua đi lại trong nhà.
Cùng lúc này, ngoài đường có tiếng ồn ào như có ai đánh nhau.
Ninh ra ngoài he hé cửa kiểm tra.
Thì thấy nha sai quan phủ đang giao chiến với một cái bóng đen.
Y sợ hãi, vội vàng núp vào trong phòng.
**17**.
Luân ca ca trở lại.
Nét mặt hắn hốt hoảng kiểm tra khắp người Ninh, xác nhận là y vẫn yên ổn trong vòng tay hắn.
Xem ra là đã nghe qua chuyện cái bóng đen hôm nọ.
Luân ca ca nói hôm qua quan phủ phát hiện một tên đạo tặc nguy hiểm trà trộn vào trong thành.
Mọi thứ đã êm xuôi rồi, không cần phải lo nữa.
**18**.
Mọi thứ không êm xuôi.
Nha sai không hiểu sao ùa vào trong phủ bọn họ.
Bao vây xung quanh.
Luân ca ca ôm chặt Ninh, ngồi trong phòng.
Ngay sau đó lại thêm một toán người áo đỏ ùa vào, đánh nhau cùng nha sai.
Đám người nha sai rất nhanh bị đánh bại.
Rồi vố số tia sáng hào quang phóng ra.
Luân ca ca không hiểu sao lại biến thành một con rắn.
Lần kế tiếp Ninh tỉnh táo lại.
Y đang bị người ta kéo đi.
Tiếng gào của Luân ca ca điên cuồng gọi tên y cứ vang vọng.
Y nhớ ra rồi.
Luân ca ca không phải người thường.
Hắn là con trai duy nhất của Xà vương.
Thế tử Độc Vĩnh Luân.
Y cũng không phải người thường.
Mà là nhị thập thất vương tử của Hồ tộc.
Tên là Huyền Như Ninh.
**19**.
Huyền Như Ninh bởi vì là con út nên luôn được phụ vương cưng chiều.
Cũng vì được bao bọc quá mức mà lười biếng ham chơi, pháp lực không cao. Nhưng được cái tính tình đơn thuần, lương thiện, thậm chí là có chút chất phác.
So với các anh trai, y thật sự là một cục bột tùy người ta nhào nặn.
Độc Vĩnh Luân ngay từ nhỏ chính là bị cái tính này của y thu hút.
**20**.
Như Ninh thích Vĩnh Luân ca ca tài cao học rộng.
Vĩnh Luân thích Như Ninh hiền lành dễ bảo.
Vĩnh Luân thường xuyên đến chơi tại vương cung Hồ tộc. Hai người bọn họ chẳng mấy chốc kết giao bằng hữu.
Cứ mỗi lần thế tử Xà tộc đi sang lãnh thổ hồ yêu, đều mặc định đi tìm Như Ninh.
Còn mỗi khi hắn không có ở đây, Như Ninh liền trốn nhà, chạy qua chỗ Xà tộc tìm Vĩnh Luân ca ca.
Hai người bọn họ cứ như vậy mà lớn lên cùng nhau.
**21**.
Một ngày nọ.
Huyền Như Ninh đến khoe với Vĩnh Luân ca ca, phụ vương đang sắp xếp hôn phối cho y.
Y rất nhanh sẽ cùng người ta thành gia lập thất.
Nghe tin, Độc Vĩnh Luân sững sờ một chút.
Một nam tử cao to anh tuấn như vậy mà lại cúi gằm mặt.
Đôi mắt rắn bắt đầu thút thít khóc.
**22**.
Như Ninh cảm thấy tội lỗi kinh khủng.
Vĩnh Luân ca ca chôn giấu tình cảm dành cho y nhiều năm như thế, y vậy mà lại không biết gì.
Không biết thì thôi, bây giờ biết rồi...thì y cảm thấy...y hình như cũng có chút thích Vĩnh Luân ca ca.
**23**.
Hồ tộc phóng khoáng thành tính. Chuyện nam nhân ở với nam nhân là chuyện quá thường. Thậm chí có nam tử Hồ tộc sẵn lòng ăn quả Đắc Tử để giúp người yêu mình sinh con.
Thế nhưng kết đôi với kẻ khác loài lại là chuyện khác.
Cùng kẻ khác tộc ở chung một chỗ là chuyện đại đại đại kị.
Dù cho giao hảo hai tộc rắn và hồ ly có khắng khít cách mấy cũng chưa từng có chuyện hòa thân.
Chuyện một con rắn và một con hồ ly ở chung đơn giản là hoang đường.
Là không có thật!
Mơ cũng đừng có mơ.
Mặc dù Như Ninh cảm thấy mình cũng rất thương Vĩnh Luân ca ca. Nhìn thấy Vĩnh Luân ca ca vì y mà khóc, trong lòng rất đau, cũng rất tiếc nuối
Nhưng y ngoại trừ an ủi động viên hắn thì không thể làm gì khác. Chung quy vẫn phải khước từ.
Ngay khoảnh khắc đó, nét mặt của Vĩnh Luân ca ca chợt thay đổi.
**24**
Y bỏ chạy.
Ban nãy Vĩnh Luân ca ca không hiểu sao lại hóa thành hình rắn, cắn lên cổ y.
Hiện tại y chỉ biết theo bản năng mà cắm đầu chạy.
Nọc rắn ban nãy đã bắt đầu lan ra.
Như Ninh cố gắng dùng pháp lực để áp chế nọc độc. Thế nhưng pháp lực của y quá yếu, không làm gì được.
Không có các ca ca cùng phụ vương bảo vệ, y ngay cả một con tiểu yêu cũng không đánh lại.
Huống hồ chi là thế tử Xà tộc.
Y chạy một hồi, không hiểu sao toàn thân lại mềm nhũn.
Đến bên bờ suối thì y vấp chân té ngã, sức lực đứng lên cũng không có.
Nọc rắn từ cổ lan khắp người, cho đến khi lan tới giữa chân y, cảm giác nóng bứt ngứa ran khiến y không chịu được.
Đầu óc cũng bắt đầu mơ màng.
Cùng lúc này thì Vĩnh Luân ca ca tìm đến.
Mặc dù nét mặt của Vĩnh Luân ca ca lúc đó vô cùng đáng sợ.
Nhưng hắn thật ra là có lòng đến cứu y.
Cứu y khỏi sự bứt rứt điên người.
Vĩnh Luân ca ca thật là tốt.
**25**.
Thế tử Độc Vĩnh Luân của xà tộc đã đến tuổi thành gia mà vẫn chưa chịu tìm phối ngẫu. Đây luôn là chuyện khiến trên dưới Xà tộc lo lắng.
Cho đến một ngày, hắn xin phép rời khỏi vương cung, đi du ngoạn.
Đến tận hai năm sau, khi Xà vương đích thân đi gọi hắn trở về, thế tử mới hồi cung.
Còn mang theo bên cạnh một vị thế tử phi không rõ gốc gác, nhưng biết chắc không phải người Xà tộc.
Trên dưới vương cung đều không hợp ý cái vị thế tử phi này.
Thế nhưng thế tử lại rất sủng y, suốt ngày nhốt trong tẩm điện, không cho ra ngoài.
**26**.
Thế tử phi kia xem ra rất lợi hại.
Xà vương một lần cho hộ vệ xông vào tẩm điện của thế tử xem coi người con dâu kia là ai. Cuối cùng không biết kẻ kia thân phận thế nào mà đến Xà vương cũng không hỏi tới nữa.
Một lần khác, thế tử phi vô tình lẻn ra ngoài. Có kẻ thấy y, nhất thời vạ miệng mắng y là kẻ khác loài. Sau đó liền bị thế tử cắt lưỡi khâu miệng.
Kể từ đó không ai dám vô cớ động vào y nữa.
**27**.
Dục vọng của Xà tộc rất ghê gớm. Nhưng khả năng đậu thai lại thấp. Ngay cả Xà vương còn phải cưới đến mấy bà vợ mới sinh được một đứa con.
Vậy mà thế tử bọn họ chỉ độc sủng mình thế tử phi. Lại phải vì y mà kiềm nén bản thân rất nhiều.
Hỏi làm sao cái vị kia đến giờ vẫn chưa mang thai.
Thế là người trong vương cung lại lời ra tiếng vào. Đến cả Xà vương cũng phải lên tiếng, hòng muốn thế tử nạp thêm thiếp thất.
Nhưng thế tử lại hiểu nhầm ý phụ vương, không nạp thêm thiếp thất, mà chỉ tăng cường tần suất dày vò cái người bị nhốt trong tẩm điện mà thôi.
Thật hết cách.
**28**.
Hồ tộc cử người lén lút trà trộn vào Xà vương cung.
Quả là tin tức động trời!!
Ban đầu mọi người còn không hiểu tại sao Hồ tộc lại trở mặt.
Nhưng sau khi phát hiện ra thế tử phi kia là con trai út của Hồ vương mất tích bấy lâu.
Thì bọn họ hiểu rồi.
**29**.
Tình hình Hồ tộc và Xà tộc trở nên căng thẳng.
Thế tử Xà tộc lần này thật sự gây ra chuyện lớn, bắt cóc vương tử nhà người ta lâu như vậy.
Quan hệ giao hảo mấy vạn năm, bây giờ phải làm thế nào...
_______________________
**Lời tác giả**: Nhắc nhở nhẹ, đây không phải oneshot mà là twoshot nha
_______________________
Dành cho ai không hiểu.
Nửa trên bộ truyện kể về góc nhìn của Như Ninh (lúc này bị bạn Luân làm cho lú nhẹ). Nửa dưới lại kể về những chuyện xảy ra trong hiện thực.
Thành trong/Thành ngoài qua miệng bạn Ninh thực chất là trong ngoài vương cung Xà tộc.
Ông quan phủ là Xà vương. Lúc nha sai xông vào lục soát nhà của hai bạn, chính là lúc Xà vương xông vào lục soát tẩm điện thế tử.
Hoặc lúc bạn Ninh đi ra ngoài chào hỏi hàng xóm rồi bị mắng, thực chất là lúc thế tử phi lẻn ra ngoài tẩm điện rồi bị mắng.
Các bạn cứ đối chiếu như vậy rồi lần ra.
Thể loại 2 bạn này yêu cầu gom lại làm một được, nên tui gom luôn, viết twoshot luôn cho nó kích thích
À nhầm, ko kích thích, chương này có...bệnh kiều công...khá là tăm tối, mọi người cẩn trọng khi đọc.
**CẢNH BÁO**: Yandere/Bệnh Kiều công. Cơ mà thụ ngoan nên về mặt máu me thì không có (nhiều). Mọi người cân nhắc, khi xem.
_______________________
**1**.
Xà tộc và Hồ tộc có liên minh với nhau đã mấy vạn năm.
Tình cảm tốt đẹp.
Vô cùng tốt đẹp.
**2**.
Hồ tộc ngọai trừ việc khả năng sinh sản tốt, thì còn kiều mị. Dù chỉ là một tiểu hồ ly bình thường thì nhan sắc cũng là tuyệt trần.
Miễn bàn đến hoàng tộc yêu hồ.
**3**.
Khả năng sinh sản của Hồ tộc rất tốt, hồ ly cái một đời có thể mang thai mười mấy thậm chí là hai mươi mấy lần.
Hồ vương có hai mươi bảy người con, cả trai lẫn gái. Tất cả trưởng thành đều nghiêng nước nghiêng thành, đã vậy còn đa tài đa nghệ, không hổ với dòng dõi hoàng thất.
Trong đó, xinh đẹp nhất, được cưng chiều nhất, hiển nhiên là con trai út của Hồ vương, nhị thập thất vương tử.
**4**.
Xà tộc dục tính rất cao, thế nhưng khả năng thụ thai lại thấp.
Có lẽ vì khả năng thụ thai thấp, nên dục tính mới phải cao.
Xà vương hiện tại có tới mấy chục người vợ.
Vậy mà đến tận đại thọ một ngàn bảy trăm lẻ vài số, mới có được một người con trai.
**5**.
Để bồi dưỡng tình cảm giữa hai tộc, việc để con cháu vương thất kết tình bằng hữu là chuyện cần thiết, cũng là thông lệ qua các đời.
Thế tử Xà tộc cũng vì vậy mà thường xuyên bị mang qua lãnh thổ hồ yêu để giao hảo với các vương tử cùng lứa.
**6**.
Hơn hai năm trước, nhị thập thất vương tử của Hồ tộc vừa đến tuổi tìm phối ngẫu, vậy mà lại mất tích trong một lần đi vào rừng.
Từ đó đến nay, không ai thấy nữa.
**7**.
Ninh vội vàng khóa cửa lại.
Y sợ nha sai của quan phủ lại đến đánh y.
Trong lòng cảm thấy nhớ nhung cuộc sống ở thành ngoài.
**8**.
Trước đây, Ninh và Luân ca ca chung sống với nhau ở thành ngoài rất vui vẻ, không động chạm gì đến ai.
Cho đến mấy tháng trước, Ninh đang may áo cho Luân ca ca thì Luân ca ca bảo y trốn vào trong.
Ninh từ khe cửa nhìn ra thì thấy có một vị thúc thúc tìm đến nhà bọn họ.
Sau khi vị thúc thúc đó rời đi, thì Luân ca ca đòi dọn nhà vào thành trong.
Ninh hỏi tại sao thì Luân ca ca nói vị thúc thúc kia là người tốt, cho hắn vốn làm ăn. Hắn muốn vào nội thành để tiện bề buôn bán.
Ninh vì vậy nghe lời, đi theo Luân ca ca.
**9**.
Mỗi sáng Luân ca ca ra ngoài làm việc, Ninh ở yên trong nhà đợi hắn về.
Vốn dĩ mọi thứ đang bình yên.
Thế nhưng một ngày, quan phủ lại cho nha sai xông vào phủ bọn họ, lúc soát tứ tung.
Ninh đang trốn ở trong phòng cũng bị lôi ra, bị nha sai đánh đập thậm tệ.
Hóa ra cái vị thúc thúc cho tiền Luân ca ca làm ăn chính là quan phủ ở cái thành này.
Quan phủ hỏi Ninh, y là người ở đâu.
Y sợ hãi co rút người, nói mình là người bên cạnh Luân ca ca.
Sau đó thì quan phủ lệnh cho người đánh y, muốn y khai ra gì đó.
Nhưng y lại không hiểu bọn họ muốn y khai cái gì.
Rất may lúc này Luân ca ca về kịp.
Luân ca ca cuối cùng cũng thuyết phục được vị thúc thúc kia để bọn họ yên.
Sau khi quan phủ rời đi, Ninh chạy tới ôm chầm lấy Luân ca ca.
Luân ca ca yêu thương vuốt tóc Ninh, mắng yêu, nói rằng Ninh không có hắn bên mình liền có chuyện.
Hắn giải thích cho y hiểu, vì hai người bọn họ là nam mà lại chung sống với nhau như vợ chồng nên mới bị nha sai làm khó.
Luân ca ca lại nói, không có hắn bên cạnh, Ninh không thể tự giải quyết mấy chuyện thế này đâu.
Vậy nên hắn dặn Ninh sau này ở yên trong nhà, không việc gì thì đừng đi lung tung.
**10**.
Trước đây bọn họ sống ở ngoại ô, ít người, nên sao cũng được.
Bây giờ dọn vào thành trong, hiển nhiên là phải đi làm quen, xây dựng tình cảm với những người xung quanh.
Thế nhưng những người xung quanh cứ thấy Ninh là tản đi.
Thậm chí có người còn nhìn Ninh một cách cay nghiệt, mắng Ninh là kẻ khác loài.
Ninh về nhà tâm sự với Luân ca ca.
Luân ca ca mắng y, không phải đã dặn không được đi lung tung hay sao!
Hắn còn khắc nghiệt nói, một người vô dụng như Ninh, tại sao lại cứ thích rời khỏi nhà!
Ninh khóc.
Luân ca ca nắm tay y vừa an ủi vừa nói xin lỗi.
Hắn giải thích bởi vì y sống với hắn nên mới bị người đời xa lánh.
Lỗi là tại hắn.
Thế là Ninh ôm ngược lại hắn.
Y nói cả thế gian này bỏ rơi y cũng được.
Một người vô dụng như y chung quy chỉ có Luân ca ca cần.
Mà y cũng chỉ cần Luân ca ca thôi.
**11**.
Luân ca ca từng kể, Ninh và hắn hai người lớn lên cùng nhau, từ từ phát sinh tình cảm.
Thế rồi một ngày Ninh gặp chuyện, bị người nhà đuổi đi.
Thế là hắn thu lưu y.
Rồi hai người bọn họ sống đến giờ.
Ninh hỏi, y đã làm gì sai mà bị người nhà đuổi đi.
Luân ca ca mỉm cười không nói.
**12**.
Ninh thường xuyên bị đau đầu.
Luân ca ca đưa thuốc cho Ninh uống, nói mỗi ngày phải đều đặn uống một viên.
Rồi từ từ thần trí sẽ minh mẫn trở lại.
**13**.
Thuốc của Luân ca ca uống vào bị đau bụng.
Nhưng thật sự lại rất công dụng.
Ninh bắt đầu nhớ lại một vài chuyện ngày xưa, mặc dù đa phần ký ức đều mờ mờ ảo ảo không chân thật.
Ký ức rõ ràng nhất là cảnh Ninh cùng Luân ca ca chơi đùa bên bờ suối.
Y chạy còn Luân ca ca đuổi theo.
Y vấp ngã Luân ca ca đỡ lấy.
Cuối cùng hai người bọn họ đều ngã xuống đất.
Luân ca ca thừa cơ hội, tinh nghịch vén vạt áo y.
Sau đó hai người bọn họ giữa nơi màn trời chiếu đất, giao hòa lần đầu tiên.
**14**.
Luân ca ca cái gì cũng tốt.
Riêng có mỗi chuyện kia là đòi hỏi quá độ.
Trước đây hắn còn kiềm chế vì y. Nhưng kể từ khi y uống thứ thuốc nọ, mỗi đêm hắn đều triền miên đến sáng.
Đến mức, hiện tại Ninh ngủ vào ban ngày, còn tối thì thức chỉ để hầu hạ hắn.
Bụng lại vì uống thứ thuốc kia mà thường xuyên đau.
Ninh cảm thấy khả năng chịu đựng của mình vượt xa người thường.
Tự nghĩ mình ắt phải là yêu quái đầu thai chuyển kiếp mới chiều được Luân ca ca.
**15**.
Ninh nhớ lại.
Cảnh tượng lúc hai người còn nhỏ
Luân ca ca ngồi trong phòng đọc sách.
Ninh leo cửa sổ vào kiếm hắn.
Rủ đi chơi.
Nét mặt Luân ca ca bình thường rất băng lãnh, nhưng vừa nhìn thấy y lại tươi cười rạng rỡ.
Tựa như là một người khác.
Khi đó cả hai vẫn chỉ là những đứa trẻ.
**16**.
Một hôm nọ, Luân ca ca có việc đi vắng.
Trong nhà chỉ còn lại mỗi y.
Bình thường giờ này y đều không ngủ, nên hiện tại cũng không ngủ được.
Cứ thức đi qua đi lại trong nhà.
Cùng lúc này, ngoài đường có tiếng ồn ào như có ai đánh nhau.
Ninh ra ngoài he hé cửa kiểm tra.
Thì thấy nha sai quan phủ đang giao chiến với một cái bóng đen.
Y sợ hãi, vội vàng núp vào trong phòng.
**17**.
Luân ca ca trở lại.
Nét mặt hắn hốt hoảng kiểm tra khắp người Ninh, xác nhận là y vẫn yên ổn trong vòng tay hắn.
Xem ra là đã nghe qua chuyện cái bóng đen hôm nọ.
Luân ca ca nói hôm qua quan phủ phát hiện một tên đạo tặc nguy hiểm trà trộn vào trong thành.
Mọi thứ đã êm xuôi rồi, không cần phải lo nữa.
**18**.
Mọi thứ không êm xuôi.
Nha sai không hiểu sao ùa vào trong phủ bọn họ.
Bao vây xung quanh.
Luân ca ca ôm chặt Ninh, ngồi trong phòng.
Ngay sau đó lại thêm một toán người áo đỏ ùa vào, đánh nhau cùng nha sai.
Đám người nha sai rất nhanh bị đánh bại.
Rồi vố số tia sáng hào quang phóng ra.
Luân ca ca không hiểu sao lại biến thành một con rắn.
Lần kế tiếp Ninh tỉnh táo lại.
Y đang bị người ta kéo đi.
Tiếng gào của Luân ca ca điên cuồng gọi tên y cứ vang vọng.
Y nhớ ra rồi.
Luân ca ca không phải người thường.
Hắn là con trai duy nhất của Xà vương.
Thế tử Độc Vĩnh Luân.
Y cũng không phải người thường.
Mà là nhị thập thất vương tử của Hồ tộc.
Tên là Huyền Như Ninh.
**19**.
Huyền Như Ninh bởi vì là con út nên luôn được phụ vương cưng chiều.
Cũng vì được bao bọc quá mức mà lười biếng ham chơi, pháp lực không cao. Nhưng được cái tính tình đơn thuần, lương thiện, thậm chí là có chút chất phác.
So với các anh trai, y thật sự là một cục bột tùy người ta nhào nặn.
Độc Vĩnh Luân ngay từ nhỏ chính là bị cái tính này của y thu hút.
**20**.
Như Ninh thích Vĩnh Luân ca ca tài cao học rộng.
Vĩnh Luân thích Như Ninh hiền lành dễ bảo.
Vĩnh Luân thường xuyên đến chơi tại vương cung Hồ tộc. Hai người bọn họ chẳng mấy chốc kết giao bằng hữu.
Cứ mỗi lần thế tử Xà tộc đi sang lãnh thổ hồ yêu, đều mặc định đi tìm Như Ninh.
Còn mỗi khi hắn không có ở đây, Như Ninh liền trốn nhà, chạy qua chỗ Xà tộc tìm Vĩnh Luân ca ca.
Hai người bọn họ cứ như vậy mà lớn lên cùng nhau.
**21**.
Một ngày nọ.
Huyền Như Ninh đến khoe với Vĩnh Luân ca ca, phụ vương đang sắp xếp hôn phối cho y.
Y rất nhanh sẽ cùng người ta thành gia lập thất.
Nghe tin, Độc Vĩnh Luân sững sờ một chút.
Một nam tử cao to anh tuấn như vậy mà lại cúi gằm mặt.
Đôi mắt rắn bắt đầu thút thít khóc.
**22**.
Như Ninh cảm thấy tội lỗi kinh khủng.
Vĩnh Luân ca ca chôn giấu tình cảm dành cho y nhiều năm như thế, y vậy mà lại không biết gì.
Không biết thì thôi, bây giờ biết rồi...thì y cảm thấy...y hình như cũng có chút thích Vĩnh Luân ca ca.
**23**.
Hồ tộc phóng khoáng thành tính. Chuyện nam nhân ở với nam nhân là chuyện quá thường. Thậm chí có nam tử Hồ tộc sẵn lòng ăn quả Đắc Tử để giúp người yêu mình sinh con.
Thế nhưng kết đôi với kẻ khác loài lại là chuyện khác.
Cùng kẻ khác tộc ở chung một chỗ là chuyện đại đại đại kị.
Dù cho giao hảo hai tộc rắn và hồ ly có khắng khít cách mấy cũng chưa từng có chuyện hòa thân.
Chuyện một con rắn và một con hồ ly ở chung đơn giản là hoang đường.
Là không có thật!
Mơ cũng đừng có mơ.
Mặc dù Như Ninh cảm thấy mình cũng rất thương Vĩnh Luân ca ca. Nhìn thấy Vĩnh Luân ca ca vì y mà khóc, trong lòng rất đau, cũng rất tiếc nuối
Nhưng y ngoại trừ an ủi động viên hắn thì không thể làm gì khác. Chung quy vẫn phải khước từ.
Ngay khoảnh khắc đó, nét mặt của Vĩnh Luân ca ca chợt thay đổi.
**24**
Y bỏ chạy.
Ban nãy Vĩnh Luân ca ca không hiểu sao lại hóa thành hình rắn, cắn lên cổ y.
Hiện tại y chỉ biết theo bản năng mà cắm đầu chạy.
Nọc rắn ban nãy đã bắt đầu lan ra.
Như Ninh cố gắng dùng pháp lực để áp chế nọc độc. Thế nhưng pháp lực của y quá yếu, không làm gì được.
Không có các ca ca cùng phụ vương bảo vệ, y ngay cả một con tiểu yêu cũng không đánh lại.
Huống hồ chi là thế tử Xà tộc.
Y chạy một hồi, không hiểu sao toàn thân lại mềm nhũn.
Đến bên bờ suối thì y vấp chân té ngã, sức lực đứng lên cũng không có.
Nọc rắn từ cổ lan khắp người, cho đến khi lan tới giữa chân y, cảm giác nóng bứt ngứa ran khiến y không chịu được.
Đầu óc cũng bắt đầu mơ màng.
Cùng lúc này thì Vĩnh Luân ca ca tìm đến.
Mặc dù nét mặt của Vĩnh Luân ca ca lúc đó vô cùng đáng sợ.
Nhưng hắn thật ra là có lòng đến cứu y.
Cứu y khỏi sự bứt rứt điên người.
Vĩnh Luân ca ca thật là tốt.
**25**.
Thế tử Độc Vĩnh Luân của xà tộc đã đến tuổi thành gia mà vẫn chưa chịu tìm phối ngẫu. Đây luôn là chuyện khiến trên dưới Xà tộc lo lắng.
Cho đến một ngày, hắn xin phép rời khỏi vương cung, đi du ngoạn.
Đến tận hai năm sau, khi Xà vương đích thân đi gọi hắn trở về, thế tử mới hồi cung.
Còn mang theo bên cạnh một vị thế tử phi không rõ gốc gác, nhưng biết chắc không phải người Xà tộc.
Trên dưới vương cung đều không hợp ý cái vị thế tử phi này.
Thế nhưng thế tử lại rất sủng y, suốt ngày nhốt trong tẩm điện, không cho ra ngoài.
**26**.
Thế tử phi kia xem ra rất lợi hại.
Xà vương một lần cho hộ vệ xông vào tẩm điện của thế tử xem coi người con dâu kia là ai. Cuối cùng không biết kẻ kia thân phận thế nào mà đến Xà vương cũng không hỏi tới nữa.
Một lần khác, thế tử phi vô tình lẻn ra ngoài. Có kẻ thấy y, nhất thời vạ miệng mắng y là kẻ khác loài. Sau đó liền bị thế tử cắt lưỡi khâu miệng.
Kể từ đó không ai dám vô cớ động vào y nữa.
**27**.
Dục vọng của Xà tộc rất ghê gớm. Nhưng khả năng đậu thai lại thấp. Ngay cả Xà vương còn phải cưới đến mấy bà vợ mới sinh được một đứa con.
Vậy mà thế tử bọn họ chỉ độc sủng mình thế tử phi. Lại phải vì y mà kiềm nén bản thân rất nhiều.
Hỏi làm sao cái vị kia đến giờ vẫn chưa mang thai.
Thế là người trong vương cung lại lời ra tiếng vào. Đến cả Xà vương cũng phải lên tiếng, hòng muốn thế tử nạp thêm thiếp thất.
Nhưng thế tử lại hiểu nhầm ý phụ vương, không nạp thêm thiếp thất, mà chỉ tăng cường tần suất dày vò cái người bị nhốt trong tẩm điện mà thôi.
Thật hết cách.
**28**.
Hồ tộc cử người lén lút trà trộn vào Xà vương cung.
Quả là tin tức động trời!!
Ban đầu mọi người còn không hiểu tại sao Hồ tộc lại trở mặt.
Nhưng sau khi phát hiện ra thế tử phi kia là con trai út của Hồ vương mất tích bấy lâu.
Thì bọn họ hiểu rồi.
**29**.
Tình hình Hồ tộc và Xà tộc trở nên căng thẳng.
Thế tử Xà tộc lần này thật sự gây ra chuyện lớn, bắt cóc vương tử nhà người ta lâu như vậy.
Quan hệ giao hảo mấy vạn năm, bây giờ phải làm thế nào...
_______________________
**Lời tác giả**: Nhắc nhở nhẹ, đây không phải oneshot mà là twoshot nha
_______________________
Dành cho ai không hiểu.
Nửa trên bộ truyện kể về góc nhìn của Như Ninh (lúc này bị bạn Luân làm cho lú nhẹ). Nửa dưới lại kể về những chuyện xảy ra trong hiện thực.
Thành trong/Thành ngoài qua miệng bạn Ninh thực chất là trong ngoài vương cung Xà tộc.
Ông quan phủ là Xà vương. Lúc nha sai xông vào lục soát nhà của hai bạn, chính là lúc Xà vương xông vào lục soát tẩm điện thế tử.
Hoặc lúc bạn Ninh đi ra ngoài chào hỏi hàng xóm rồi bị mắng, thực chất là lúc thế tử phi lẻn ra ngoài tẩm điện rồi bị mắng.
Các bạn cứ đối chiếu như vậy rồi lần ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất