Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 137: Chuyện lưỡng tộc

Trước Sau
Xin cảm ơn top 5 tuần qua:

**1. Nguyễn Chi Chi**

**2. Bảo Bảo**

**3. Lọt hố đam rồi ????????????**

**4. Grace Harper ❤**

**5. Anh Queen**

Các bạn trong top 5 nội trong tuần này có thể gửi thể loại mình yêu thích, tác giả sẽ viết oneshot gửi tặng.

Ngoài ra cũng xin cảm ơn top 10: _**RL_2, YuHei, Quân Tu Thiên, Boo2410**

___________________

**1**.

Huyền Như Ninh tỉnh lại.

Đưa mắt nhìn xung quanh.

Y biết nơi này.

Nơi này là vương cung Hồ tộc.

**2**.

Phụ vương và mẫu hậu ôm chầm lấy y.

Các vương huynh, vương tỷ đứng xung quanh, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.

Huyền Như Ninh cũng đã lâu không gặp người nhà, y rất nhớ mọi người.

Vừa nhìn thấy cha mẹ, các ca ca tỷ tỷ, liền nhảy dựng lên chạy đi ôm từng người một!!

**3**.

Nhiều ngày trôi qua.

Như Ninh được chăm sóc trong tẩm điện của mình.

Y mờ hồ nhớ lại những việc xảy ra trong hai năm qua.

Chuyện là Vĩnh Luân ca ca không hiểu sao tự nhiên chẳng nói gì với ai đã dẫn y rời khỏi Hồ tộc. Hai người sống chung với nhau. Trong thời gian này, y không hiểu sao quên đi rất nhiều chuyện, quên mất bản thân mình là ai, quên phụ vương, mẫu hậu, các ca ca tỷ tỷ.

Chỉ nhớ mỗi Vĩnh Luân ca ca.

Đã vậy, hai người bọn họ còn vô số lần cùng nhau...

**4**.

Nửa tháng trôi qua.

Tình hình của Xà tộc và Hồ tộc hiện tại vô cùng khó xử, căng thẳng.

Giao hảo mấy vạn năm, không phải trò đùa.

Thế nhưng các vương huynh của Như Ninh xông thẳng vào Xà vương cung, gây chiến ầm ĩ, chuyện lớn như vậy, người ở lưỡng tộc đều biết hết rồi, không thể lấp liếm rồi cho qua.

Bây giờ cả hai bên tiến cũng khó mà lùi cũng khó.

Thật không biết phải làm thế nào.

**5**.

Hồ vương vô cớ lệnh cho Như Ninh không được rời khỏi phòng.

Cũng cho rất nhiều người canh giữ trước tẩm điện y.

Động thái này của Hồ vương, thật sự khiến người ta có linh cảm không lành.

**6**.

Như Ninh nằm trên giường co rút trong chăn.

Phụ vương đã nhốt y trong này cả tháng rồi.

Y cảm thấy mình yếu đuối vô dụng.

Trong số các vương tử, chỉ có y là không nên thân nhất. Văn không thành, võ không thạo, pháp lực có mà như không.

Vĩnh Luân ca ca từng nói, y mà không có hắn thì không làm được cái gì ra hồn.

Nói rất đúng.

Không có Vĩnh Luân ca ca, y ngay cả rời khỏi phòng ngủ của mình cũng không được. Chỉ biết nằm trên giường bất lực khóc nhè vòi vĩnh ra ngoài.

Rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Trời tối.

Trên xà nhà, một cái bóng đen đang cuộn mình chậm rãi trườn xuống.

**7**.

Hắn, sẽ hủy hoại tất cả.

Tất cả những kẻ dám cướp Như Ninh khỏi tay hắn.

Bao gồm cả chính Như Ninh.

Thân là thế tử Xà tộc, bách độc chi vương, kẻ khác thấy hắn đều phải e sợ năm phần.

Kể cả là bọn vương tử Hồ tộc, dù giao tình tốt cách mấy, đứng trước nọc độc của hắn, vẫn sẽ giữ khoảng cách đúng mực.

Bởi vậy nên lần đầu tiên gặp được tiểu tử ngây thơ ngốc nghếch, chỉ vì hắn giúp y lấy con diều mắc kẹt, mà dám cả gan nắm tay đụng chạm ôm hôn hắn, hắn đã một lòng nhớ mãi không quên.

Y là của hắn.

Trước giờ hắn vẫn nhận định như vậy.

Thế nhưng hắn quá mềm lòng, kiềm nén bản thân, dù nội tâm thế nào, vẫn lựa chọn không siết chặt y trong tay.

Chừa cho y một khoảng trời để y vùng vẫy...

Sau đó thì y tìm đến hắn, nói mình muốn cùng người khác giao phối!!!

Đó là sai lầm thứ nhất.

Sau đó hắn tỉnh ngộ, bắt y, đem giấu đi.

Cuối cùng lại vì chùn bước trước lời lẽ của phụ vương mà mang y trở về Xà tộc.

Tạo cơ hội để Hồ tộc tìm được tung tích của y.

Tạo cả cơ hội cho y phục hồi trí nhớ!!!

Đây, là sai lầm thứ hai!

Bây giờ, Vĩnh Luân đã tỉnh ngộ.

Hắn...

...sẽ không mắc sai lầm nữa.

Vào khoảnh khắc Như Ninh bị Hồ tộc cướp về...

Cả khoảnh khắc Như Ninh phục hồi trí nhớ, quay sang nhìn hắn bằng đôi mắt xa lạ sợ sệt.

Hắn đã dằn xuống trong lòng một quyết tâm.

Hắn sẽ chiếm lại Như Ninh.

Sẽ hủy hoại y.

Vào lúc không ai hay biết, một lần nữa bắt y đi.

Nhưng lần này, hắn không thèm làm trò thôi miên xóa trí nhớ vớ vẩn nữa.

Để ngăn cho y bỏ chạy, không chỉ có cách đó.

Hắn có thể giết cả Hồ tộc, để y không còn nơi nào để về!

Chỉ cần nhả một chút nọc vào nguồn nước, vẻn vẹn ba ngày sau, yêu hồ tuyệt đối không còn một tên!!

À, cả Xà tộc nữa...

Nếu phụ vương nhất quyết không chịu tiếp tục giúp hắn.



Thì hắn cũng chẳng cần để tâm đến thứ gọi là đồng tộc.

Giết sạch cho nhẹ đầu!

Sau đó, hắn sẽ mang Như Ninh đến một nơi hoang vắng.

Y dù có hoảng sợ, dù có căm thù hắn, thì cũng chẳng sao.

Nếu y không ngoan chỉ cần dùng dây xích trói lại.

Mỗi ngày đều nhả nọc vào người y, để y quy phục trước dục vọng của hắn, để y mang thai đứa con của hắn!!!

Để tâm trí y không thể nghĩ đến gì khác ngoài hắn!

Hoàn toàn thuộc về hắn!!

**8**.

Bên cạnh giường, một thân hình to lớn, mềm mại trườn lên.

Con rắn khổng lồ dùng cơ thể mình quấn chặt thân hình nhỏ bé đang nằm trên giường.

Đôi mắt hoàng kim sắc lạnh sáng rực trong đêm tối, cặp nanh bén nhọn độc ác kề sát cổ con mồi.

"Ai vậy..."

Như Ninh đang ngủ, chợt cảm thấy khó thở, chậm rãi mở mắt thì phát hiện cơ thể mình đang bị một tầng da lạnh lẽo khống chế, tay chân đều không thể cử động.

Nhìn thấy Như Ninh tỉnh dậy, trong lòng Vĩnh Luân chợt nhớ lại ánh mắt khi ấy của y.

Ánh mắt xa lạ sợ sệt...

Trong lòng Vĩnh Luân chợt nổi lên một suy nghĩ độc ác.

Vốn chỉ muốn âm thầm mang y rời khỏi đây...nhưng bây giờ hắn lại muốn y trả giá!!!

Trả giá vì dám nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy!!!

Trên đời này có thê tử nào dám nhìn trượng phu mình như thế?!!!

Đã vậy lúc bị bắt mang đi, y một chút phản kháng cũng không có!! Hoàn toàn vui vẻ tự nguyện rời khỏi hắn!!!

Bây giờ, tà niệm trong lòng hắn bùng cháy!! Hắn muốn trừng phạt y! Dùng tư thế hiện tại, dùng cả hai thứ của loài rắn, một đường tiến thẳng vào trong, xâm phạm y, đánh dấu y.

Dùng đau đớn để dạy cho y nhớ, y rốt cuộc là thuộc về ai!!

Càng nghĩ, thần trí Vĩnh Luân càng kích động.

Đôi con ngươi thu lại, mỏng sắc tựa kim châm.

Hắn nhe nanh định tiêm cho y chất nọc khiến y dục hỏa dâng trào.

Đuôi rắn chuyển động lần mò bên dưới, muốn thâm nhập vào vạt áo.

Ngay lúc này.

"Vĩnh Luân ca ca, huynh đến tìm đệ phải không!!!"

**9**.

Giọng nói vui vẻ háo hức của Như Ninh làm vỡ cả màn đêm thinh lặng.

Như Ninh cao giọng mắng yêu:

"Huynh sao bây giờ mới đến tìm đệ!! Đệ ở đây nhớ huynh muốn chết luôn huynh có biết không!!!"

Con rắn phía trên chớp chớp đôi mắt.

"Huynh chắc là cũng nhớ đệ phải không, nhưng nhớ mấy cũng không cần ôm chặt muốn nín thở như vậy!! Thả đệ ra một chút, đệ đi thắp đèn, rồi hai chúng ta tâm sự!"

Con rắn lại chớp chớp mắt.

"Ờm..."

Mặc dù hơi lạc so với kế hoạch, nhưng con rắn vẫn chậm rãi buông Như Ninh ra...

Như Ninh lập tức đi thắp đèn, sau đó lại nhanh chóng nhảy lên giường, ôm chầm lấy con rắn bên cạnh.

"Huynh đến đây làm gì vậy? Sao không chọn sáng sớm mà qua, đến lúc khuya khoắc làm gì...!"

"Ờm..." Con rắn nhìn sang chỗ khác.

Tại buổi sáng...khó bắt cóc...cũng khó hạ độc vào nguồn nước

**12**.

Như Ninh kể với Vĩnh Luân từ khi về đây y đã nhớ hắn đến mức nào. Xin phụ vương đi gặp hắn, lại bị người nhốt trong phòng.

Vừa nói, y vừa nũng nịu như trẻ con, cạ đầu vào cổ rắn.

Còn con rắn thì tròn mắt nhìn vào hư không.

"Đệ...nhớ ta sao..."

Như Ninh nũng nịu: "Huynh nói dư thừa gì vậy? Người ta sống với huynh bấy lâu, bây giờ tự nhiên tách ra, nhớ chứ sao không nhớ!"

"Đệ...không để ý...những gì ta làm với đệ..."

Bây giờ thì cái đầu đơn thuần của Như Ninh mới nhớ ra tên ngốc trước mặt từng bắt mình giấu đi.

Y nổi giận đánh lên người Vĩnh Luân một cái.

"Huynh đó! Làm cái gì mà bốc đồng! Giấu một cái là đem người ta giấu tận hai năm! Bây giờ phụ vương với mẫu hậu ghét huynh rồi! Phải làm sao bây giờ!!"

Con rắn kia tròn tròn hai mắt: "Đệ...đệ không hận ta sao..."

Như Ninh nghiêng đầu: "Hận? Sao phải hận?"

Hồ tộc phóng khoáng, các vương huynh của y ra ngoài chạy lung tung sống cùng nhân tình hoài có gì đâu. Có người đi ba, bốn chục năm mới về.

Y đi có hai năm tính là gì.

Cái sai ở đây là Vĩnh Luân ca ca dẫn y đi mà không báo khiến phụ vương mẫu hậu lo lắng.

Bây giờ biết tạ tội thế nào đây...

"Thế...thế tại sao lúc đó, đệ lại nhìn ta bằng ánh mắt sợ hãi như vậy?"

Như Ninh chỉ tay vào mặt mình: "Sợ huynh? Đệ? Đệ tại sao phải sợ huynh, huynh tốt với đệ vậy mà? À, hay là huynh nói về cái lúc huynh biến thành con rắn to bằng cả tòa điện đánh nhau với các ca ca đệ! Lúc đó thì đúng là hơi sợ thật, tại chân thân của huynh to quá! À...mà sao khi đó huynh với các ca ca đánh nhau vậy?"

Như Ninh còn đang thắc mắc, thì bất chợt bên cạnh có tiếng thút thít vang lên.

Vĩnh Luân, lúc này đã biến lại thành hình người, hai con mắt sắc nhọn ban nãy lúc này giãn ra, tròn vành vạnh, lay láy nước.

"Đệ thật sự không hận ta?"

Vĩnh Luân khịt mũi.

Như Ninh nghiêng đầu: "Đệ vẫn không hiểu sao đệ phải hận huynh?"

Vĩnh Luân nghe xong, trong lòng như trút được gánh nặng.

Hắn ôm chầm lấy Như Ninh, mếu máo khóc như một đứa trẻ.

**13**.

Vĩnh Luân ca ca thật sự kích động.

Thật sự rất kích động.

Kích động từ tối đến sáng luôn.

**14**.

Sáng sớm, Như Ninh ngồi dậy, lấy y phục vương vãi trên sàn mặc lên người.

Lúc này, cái đầu ngốc nghếch mau quên của Như Ninh mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.

Năm xưa trước khi Vĩnh Luân ca ca bắt y đi, hình như bọn họ có làm một trận vô cùng kịch...

À không...trọng tâm không phải khúc đó, mà là khúc trước đó nữa.

Khúc mà Vĩnh Luân ca ca bày tỏ với y, rồi y từ chối.

Mà nguyên nhân y từ chối hắn, không phải vì y không thích hắn.

Mà là vì bọn họ không cùng một loài!

**14**.

Như Ninh đắn đo nằm xuống suy nghĩ cách giải quyết vấn đề.



Vĩnh Luân ca ca hỏi y sao vậy. Y nói ra trăn trở của mình.

Y muốn tìm cách giải quyết chuyện này. Nhưng cái đầu ngu ngốc của y chẳng nghĩ ra cách nào.

Vĩnh Luân ca ca tự nhiên hỏi y có yêu hắn không.

Y mắng hắn nói chuyện dư thừa, không yêu hắn mà chịu nằm đây nghĩ cách để được ở cùng hắn sao!

Y hiển nhiên là yêu hắn.

Vĩnh Luân ca ca ôn hòa mỉm cười, hắn nói nếu y yêu hắn, thì hắn có thể giải quyết chuyện này theo kiểu y yêu hắn.

Như Ninh cười thành tiếng.

Y bảo Vĩnh Luân ca ca cứ đùa.

Nói vậy, chẳng lẽ nếu y bảo không yêu hắn, thì hắn sẽ giải quyết theo kiểu y không yêu hắn sao?

Vĩnh Luân ca ca mỉm cười, không đáp.

**15**.

Bên Xà tộc cầu hôn Hồ tộc.

Cụ thể hơn là thế tử Xà tộc cầu hôn nhị thập thất vương tử Hồ tộc.

Kết quả?

Hiển nhiên là bị từ chối thẳng thừng!

Bỏ qua chuyện hắn bắt cóc con người ta! Thì việc một con rắn ở cùng một con hồ ly cũng là quá hoang đường!

Hoang đường! Hoang đường!! Hoang đường!!!

**16**.

Nửa đêm.

Như Ninh vẫn chưa tắt đèn đi ngủ.

Đợi một hồi.

Bên cửa sổ có tiếng gõ cừa.

Như Ninh nhìn qua nhìn lại.

Rồi lén lút.

Mở cửa sổ cho Vĩnh Luân ca ca trèo vào.

**17**.

Thế tử Xà tộc lại đến cầu hôn.

Lần này đã là lần thứ mười hai trong tháng rồi.

Đó là chưa kể tháng trước hắn còn cầu hôn tận ba mươi lần.

Mặc dù Hồ vương niệm tình giao hảo giữa hai tộc, tạm thời chưa vì chuyện Độc Vĩnh Luân bắt cóc Như Ninh mà khai chiến với Xà tộc.

Nhưng nếu hắn còn tiếp tục mặt dày đến cầu hôn thêm lần nữa thì...thì...

Cùng lúc này có hạ nhân chạy vào báo tin.

Nhị thập thất vương tử có chuyện rồi!!!

**18**.

"Ọe!"

Như Ninh ôm miệng, chạy vội đến nôn khan vào bình.

Sau đó thì lết cái thân tàn đi lại bàn cho thái y bắt mạch.

Đây là vị thái y thứ bảy bắt mạch cho Như Ninh.

Kết quả xem ra vẫn không thay đổi.

Như Ninh vậy mà lại...có hỷ rồi.

**19**.

Vương hậu hai mắt đỏ hoe nhìn đứa con út ngây thơ khờ dại lầm lỡ của mình.

Rốt cuộc từ khi nào mà Như Ninh ăn quả Đắc Tử???

Như Ninh gãi đầu nói y không biết.

Nhưng mà y từ nhỏ đã hay chạy vào rừng ăn quả dại lung tung, không chừng là ăn nhầm hồi nào không hay.

Vương hậu lại hỏi, rốt cuộc gian phu là tên nào!

Hỏi cái này thì Như Ninh biết!

Là Vĩnh Luân ca ca đó!

Vĩnh Luân ca ca nói chỉ cần y mỗi tối mở cửa cho hắn vào phòng thì mẫu hậu và phụ vương sẽ cho hai người bọn họ bên nhau.

Rồi không hiểu sao có thai luôn!

Thiệt là ngại quá.

**20**.

Xà tộc và Hồ tộc liên hôn.

Hôn sự này diễn ra, có mặt lợi mà cũng có mặt hại.

Mặt lợi là xóa bỏ căng thẳng đang diễn ra giữa hai tộc, đảm bảo giao hảo mấy vạn năm không sứt mẻ.

Mặt hại là khiến cho tộc nhân hai bên đều e dè.

Một con rắn với một con hồ ly.

Rồi không biết sẽ đẻ ra cái gì đây!!!

**21**.

Vĩnh Luân dẫn Như Ninh đi đến nơi yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ, để dưỡng thai.

Trong lòng con rắn nào đó lúc này toàn là suy nghĩ thâm độc.

Cuối cùng thì y cũng chính thức thuộc về hắn.

Mãi mãi thuộc về hắn.

Mãi mãi không bao giờ chạy thoát được.

Mãi mãi...

"Vĩnh Luân ca ca..." Một âm thanh cắt ngang dòng suy nghĩ.

Cùng lúc này, Như Ninh ngồi gác chân trên ghế, vừa ăn me chua vừa xoa bụng, chợt hỏi:

"Giờ nghĩ lại, hình như ký ức hồi đó của đệ rất mập mờ..."

Vĩnh Luân: "..."

"Cái lúc huynh tỏ tình với đệ đó, hình như là đệ đang từ chối mà? Sao cuối cùng hai chúng ta lại làm chuyện kia nhỉ?"

Vĩnh Luân: "..."

"À, còn nữa, sau lần đó, hình như đầu óc đệ lúc nào cũng mờ mờ mịt mịt, ký ức không rõ ràng. Ngay cả mình là ai, mẫu hậu phụ vương, các vương huynh vương tỷ, cái gì cũng quên sạch!

Vĩnh Luân: "..."

"Sao kì vậy nhỉ? Có phải do đệ bị trúng pháp thuật của ai không?"

Vĩnh Luân liếc sang chỗ khác: "Không...là do...đệ...ngốc..."

Vĩnh Luân chưa nói hết câu, tự Như Ninh đã gật gù: "Cũng đúng, cái đầu này của đệ hay quên lắm! "

Vĩnh Luân vẫn liếc sang chỗ khác.

"À...mà Vĩnh Luân ca ca, cái thuốc hồi đó huynh cho đệ uống là gì vậy! Uống vào đau bụng qua trời..."

Vĩnh Luân nghe xong, thì xoa xoa bụng Như Ninh, huýt sáo, quay lưng đi.

___________________

**Lời tác giả**: tui có nên gỡ cái Cảnh Báo ở chương trước không ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau