Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 172: Lễ Giáo

Trước Sau
Lời tác giả: chương trước tui có nhắc mọi người xem lại mấy chương Cô Hồn và chương 6 mọi người nhớ không?

Đó nha, người ta đã nhắc rồi đó nha! Mọi người có u đầu hay mẻ trán cũng không phải lỗi tại tui đâu nghen!

_____________________

1.

Ta bị bọn người Thương Lâm mang đến một biệt phủ ở ngọai ô kinh thành.

Ta hỏi y muốn gì, Thương Lâm chỉ đáp:

"Tam vương gia, để lật đổ hoàng đế, bọn ta cần người trở thành người kế vị."

Ta nói không muốn, cố gắng vùng vẫy khỏi tay y.

Đổi lại, chỉ là một nụ hôn sâu từ Thương Lâm.

"Tam vương gia, người hãy hiểu cho ta, tất cả những gì ta làm, đều là vì đất nước này."

2.

Ba ngày kế tiếp.

Ta dành toàn bộ ba ngày kế tiếp để giải thích cho Thương Lâm hiểu, dù là vì lật đổ hoàng huynh ta, vì đất nước này...

Hay là vì bất cứ thứ gì đi chăng nữa.

Y cũng không cần hôn ta như vậy.

Nhưng mà hình như y cố tình không hiểu.

Không chỉ liên tục nhiều lần hôn ta, còn nhân lúc ta bị trói mà ôm ta, đút cho ta ăn, đem nước cho ta uống, dẫn ta đi nhà xí.

Thậm chí đến tối còn ôm ta ngủ.

Thôi rồi.

Kì này nếu để Chu Thổ biết được, ngay cả ta cũng không cứu nổi y.

Ai bảo y sống thiếu lễ giáo như vậy.

3.

Một đêm nọ.

Ta vô tình nghe được Thương Lâm cùng những người khác bàn bạc, nói rằng trong đêm nay sẽ cho người bao vây hoàng cung.

Sau khi loại bỏ được hoàng đế và Uyên vương sẽ mang ta lên thế chỗ.

Nói như vậy, trong đêm nay, lính canh trong biệt phủ sẽ thưa bớt.

Ta phải tận dụng thời cơ này để trốn thoát mới được.

4.

Đêm đến.

Ta khó khăn lắm mới đánh đổ được ấm trà, làm ướt dây thừng trên tay. Sau đó thì dùng pháp lực điều khiển nước làm đứt dây thừng.

Mặc dù nói rằng lính canh trong phủ đều bị điều đi gần hết, nhưng không phải là hoàn toàn không có người canh gác.

Bởi vậy nên ta phải hết sức cẩn thận, mất một lúc lâu ta mới có thể mò tới tường ngoài. Thế nhưng bờ tường rất cao, lại phẳng, ta không có cách nào trèo lên.

Ta nghĩ ra cách trèo lên cành cây gần đó trước, rồi từ đó nhảy lên tường leo ra ngoài.

Ta là thần nước, thể lực không phải thế mạnh của ta. Mặc dù ta không đến nỗi mong manh như giấy, nhưng để trèo cây thì vẫn tốn một chút thời gian.

"Này ngươi đang làm gì thế?!"

Bất thình lình, một tiếng quát tháo từ bên dưới vang lên.

Ta giật mình, co rúm cả người lại. Lỡ như bị bắt lại, Thương Lâm tạo phản thành công, ta sẽ bị ép trở thành hoàng đế.

Như vậy thì rất phiền phức.

Ta không muốn làm hoàng đế. Bản thân ta đã là thần tiên rồi, còn tham gì cái danh hão đó.

Thứ ta thật sự muốn...

Thứ ta muốn...

Ta muốn...Chu Thổ.

Ta muốn dạy cho tên Chu Thổ thô thiển đó thật nhiều lễ giáo!!

Thật thật nhiều lễ giáo!!

Cái tên thô thiển đó, phải dành cả đời này dạy cho hắn, may ra hắn mới hiểu được thế nào là phép tắc.

Ta làm sao có thể bỏ ngang giữa chừng để đi làm hoàng đế được cơ chứ!

Nghĩ đến đây, ta dồn hết sức lực leo lên, bị phát hiện thì cũng kệ, phía bên kia bờ tường là tự do rồi.

Không ngờ người bên dưới lại thét lên:

"Ai cho ngươi leo cây như vậy! Té làm sao? Leo xuống!"

Bây giờ ta nghĩ lại, cảm thấy tiếng thét này rất quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu rồi.

Ta nhìn lại thì mới phát hiện ra, ở dưới kia...

Chính là Chu Thổ.

5.

Chu Thổ giận ta rồi.

Nguyên do cũng tại ta, lúc nhìn thấy hắn quá kích động, trực tiếp buông tay từ trên cao nhảy xuống.

Mặc dù Chu Thổ bắt kịp, nhưng cũng đủ khiến cho hắn một phen hú vía.

Hắn quát ta:

"Lúc nào mở miệng ra cũng là lễ giáo, vậy mà ngươi lại làm ra hành động không trân trọng cơ thể mình như vậy!"

Cái tên thổ thiển này, bình thường hiền như cục đất, tại sao đến lúc tức giận lại đáng sợ như vậy.

Ta bị hắn la đến mức không nhịn được.

Nước mắt lưng tròng.

6.

Chu Thổ đột ngột hết giận ta rồi.

Ngược lại hắn còn xin lỗi ta cơ.

Ta hỏi hắn làm sao tìm được nơi này.

Hắn nói khi hắn trở về thấy ta không có ở nhà, tìm khắp làng cũng không thấy ta đâu, hắn đã sinh nghi.

Chạy khắp nơi hỏi thăm tung tích thì tìm được nơi này. Nhân hôm nay lính canh vơi bớt, hắn tìm cách lẻn vào, không ngờ lại gặp được ta ở đây.

Ta cảm thấy hơi kỳ lạ, nơi này là nơi Thương Lâm sắp xếp để ẩn thân chờ ngày tạo phản, vô cùng kín đáo cẩn mật.

Một tên đại phu như Chu Thổ, thật sự có thể nhờ vào "hỏi thăm tung tích" mà tìm được chỗ này sao?

7.

Ta cùng Chu Thổ bỏ trốn giữa đêm khuya.

Không ngờ, vừa mới trèo lên được bờ tường, đã thấy rất nhiều đốm lửa lớn tiến về phía này.

Có tên lính canh chạy ngang qua, la thét tán loạn:

"Chạy đi! Chạy nhanh đi! Thừa tướng tạo phản thất bại rồi!! Đại quân triều đình đáng tiến về hướng này!!! Chạy đi, chạy nhanh đi!!"

8.

Quan viên địa phương ở nơi xa xôi, khó lòng biết được ta chính là em trai hoàng đế. Nhưng đại quân triều đình thì lại khác, không ít người biết mặt ta.

Lỡ như bị bắt được. À không, không nhất thiết là bị bắt. Chỉ cần bị ai đó nhìn thấy mặt thôi, tin tức ta còn sống nhất định sẽ đến được tai hoàng đế. La Hải chắc chắn sẽ cho người truy sát ta.

Đến lúc đó, ta đừng hòng quay về những tháng ngày bình yên khi xưa nữa.

Trong lúc ta còn chưa biết phải làm gì, thì một tên lính đã chỉ về phía bọn ta, hô lớn:

"Tam vương gia đang ở đằng đó!"

9.

Ta cùng Chu Thổ cắm đầu chạy.

Tình hình thậm chí còn tệ hơn ta tưởng tượng.

Hóa ta trong đám phản quân có người khai ra sự tồn tại của ta.

Binh lính triều đình đến đây không phải để san bằng căn cứ phản quân, mà là để săn lùng ta!

Phía sau ta và Chu Thổ lúc bấy giờ là mấy ngàn truy binh đang đôn đáo đuổi theo.

Không sớm thì muộn, ta cũng sẽ bị bắt thôi.

Cùng lúc này, ta vấp chân té ngã xuống đất.

"A Thủy, ngươi mau đứng dậy!"

Chu Thổ cố gắng kéo ta đứng lên, nhưng chạy nãy giờ, chân ta đã nhấc không nổi nữa.



Đến nước này, ta chỉ còn một cách.

"Chu Thổ, ngươi bỏ ta lại đi trước đi. Bọn họ chỉ muốn ta, không liên quan gì đến ngươi."

Thế nhưng cái tên thô thiển đó thật sự không biết nghe lời, ta nói đến vậy rồi mà hắn vẫn không nghe.

Hắn nói nếu ta chết đi thì hắn sống cũng không có ý nghĩa gì.

Còn nói muốn bế ta trên tay, chạy tiếp.

Cái đồ không có lễ giáo!

Cùng lúc này, một mũi tên đột ngột bắn tới từ phía sau.

Đâm xuyên lòng ngực Chu Thổ!

10.

Ta nín thở để đám người kia lôi đi.

Mũi tên ban nãy đã khiến Chu Thổ rơi xuống con dốc bên cạnh, sống chết không rõ thế nào.

Bị lôi đi một lúc ta mới tỉnh lại, hét lên một tiếng, chống trả điên cuồng, muốn lao mình về phía con dốc.

Nhưng đám truy binh vẫn không buông ta ra.

Ta bị mang về chỗ chỉ huy của bọn chúng.

Người này dáng người to lớn, trên mặt có ba vết sẹo song song kéo dài từ đỉnh trán, đi xuyên qua mắt phải, xuống tận cằm. Con mắt phải bị mù mang một màu trắng dã.

Ta nhận ra người này, đây là đại tướng trong triều, tên là Hùng Sơn.

Vì một lý do nào đó mà ta luôn cảm thấy gã ghét ta.

Nhiều năm trước, lúc ta được Thương Lâm thả đi, chính gã là kẻ đã bắn ra mũi tên xém tí nữa tiễn ta về trời.

11.

Năm đó, ta vẫn còn là hoàng tử, Thương Lâm là thư đồng của ta.

Hùng Sơn khi ấy cũng là con trai nhà quyền quý, rất giỏi võ nghệ, nhưng cũng nổi tiếng là có máu điên.

Có một lần Thương Lâm than với ta, y nhìn thấy một tấm da gấu rất đẹp ngoài tiệm, muốn mua về may áo, không ngờ lại bị kẻ khác tranh mua được.

Mấy ngày sau trong kinh thành truyền ra tin tức, tên Hùng Sơn kia đột nhiên lên cơn chạy vào rừng dùng tay không đánh chết một con gấu lớn. Lấy một con mắt đổi lấy một cái mạng gấu.

Hôm sau, không biết Thương Lâm từ đâu kiếm được một tấm da gấu cực kỳ hoàn hảo. Chẳng rõ người săn được con gấu này làm cách nào mà trên da gấu hoàn toàn không có vết thương do dao kiếm tạo thành.

Thương Lâm rất thích miếng da này, lập tức đem nó may thành áo choàng.

Rồi đem tặng cho ta.

Kể từ hôm đó, Hùng Sơn vô duyên vô cớ ghét ta ra mặt. Thiên hạ nói gã có máu điên, quả là không ngoa.

12.

Nếu bây giờ người ở trước mắt ta là hoàng đế La Hải, chỉ cần ta bày rõ ý muốn an phận, hắn còn có thể cho ta một con đường sống.

Chứ gặp phải cái tên điên Hùng Sơn này, ta có làm cái gì cũng sẽ chết thôi.

Quả nhiên, vừa bị mang vào trong, tên điên Hùng Sơn kia đã lườm ta.

Gã nâng cằm ta lên, thấp giọng nói:

"Tam vương gia, rốt cuộc ngươi có gì hay ho mà lại khiến Thương Lâm say đắm như vậy. Y vì ngươi, mà ngay cả chuyện hồ đồ như tạo phản cũng có thể làm ra được."

Miệng ta bị bịt chặt, căn bản không thể trả lời gã.

"Nhưng mà không sao..."

Hùng Sơn nhếch môi đầy ma mị.

"Cũng nhờ vậy mà bệ hạ mới giao y cho ta. Vốn dĩ lần này ta định sẽ nhốt y lại, không cho y chạy nữa. Thế nhưng mà phải làm sao đây? Trong tâm y chỉ biết có ngươi...Thế nên tam vương gia, phiền ngươi cho ta mượn cái đầu này mang về để y xem một chút, cho y hết hy vọng."

Vừa nói, gã vừa chạm vào yết hầu ta.

Nếu bây giờ ở quanh đây có cái ao cái hồ nào, hay chỉ là bình trà ấm nước cũng được, chỉ cần có nước để làm phép, Hùng Sơn nhất định không phải đối thủ của ta.

Nhưng chết tiệt, ở đây chẳng có chút nước nào cả!

"Mang đao ra đây." Gã nói.

Lập tức có người mang một thanh đại đao đến.

Ta trợn mắt nhìn lên.

Đừng nói...Hùng Sơn muốn ở ngay nơi này...xử trảm ta?

Khoan!

Không thể như vậy được!

Ta không thể chết như vậy được!

Ta là thần tiên vốn dĩ ta không sợ chết!

Nhưng mà ta luyến tiếc...

...

Hình ảnh mũi tên kia cắm xuyên lồng ngực Chu Thổ bất chợt lướt qua trong tâm trí ta.

Đúng rồi.

Ta còn gì nữa đâu mà luyến tiếc.

Ở trần gian này, vốn dĩ...

Đã không còn thứ gì để ta luyến tiếc nữa rồi.

Lưỡi thép kia vung lên cao.

Hạ xuống.

Máu bắn ra đất.

Lần lịch kiếp này của ta.

Cũng nên kết thúc rồi.

13.

Bất thình lình "keng" một tiếng.

Lưỡi đao trong tay Hùng Sơn rơi xuống.

Trên mặt đất, một cây gai khổng lồ từ đâu mọc lên, đâm xuyên qua bắp tay tên điên đó, khiến máu bắn ra tứ tung.

Trong lúc tất cả mọi người còn đang ngơ ngác, một trận động đất dữ dội nổi lên, chấn động cả không gian.

Mặt đất nứt làm hai.

Và vô số gai nhọn khổng lồ liên tiếp trồi lên, đâm xiên bọn người xung quanh.

Máu tươi văng đầy đất, tiếng thét vang tận trời.

Cảnh tượng trước mắt vô cùng kinh hoàng.

Nhưng lại không ai chết.

Những cái gai khổng lồ kia không biết làm thế nào mà đều chuẩn xác đâm vào tay hoặc chân của bọn người đó, khiến bọn chúng không thể di chuyển, nhưng đồng thời cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Ta còn đang bàng hoàng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Thì một bóng người loạng choạng đi về hướng này.

Là Chu Thổ.

Hắn thở hồng hộc, cà nhắc từng bước đi về phía ta, giúp ta cởi trói.

"Chu Thổ...chuyện này là..."

Trong ánh mắt Chu Thổ hiện ra vẻ khó xử.

Đắn đo một hồi, hắn mới mở miệng nói với ta:

"A Thủy, ngươi có nhớ cái hồi ta cùng ngươi vào rừng hái thuốc. Sau đó ta nằm mơ thấy mình bị hổ tấn công hay không?"

Ta gật đầu.

Thật ra lần đó hắn bị tấn công thật. Nhưng vì ta dùng pháp lực để cứu hắn, nên phải nói dối là mơ để hắn không nghi ngờ.

Chu Thổ nói tiếp: "Lần đó trong giấc mơ, ta cứ nghĩ ta xém chết rồi. Sau khi tỉnh lại, ta dường như nhớ ra vài chuyện. A Thủy...ta thật ra...ta...ta là..."

Chu Thổ hít sâu một hơi, hét to một tiếng.

"Ta là thần!"

Ta ngớ ra nhìn hắn.

Chu Thổ gãi đầu cười: "Bởi vì ta là thần đất nên mới có thể tìm được vị trí của ngươi, đồng thời khiến cho đám người này thành ra như vậy. Thế nhưng hiện tại ta xài hết pháp lực rồi, ta với ngươi tốt nhất rời khỏi đây trước. Những chuyện khác sẽ giải thích cho ngươi sa..."

Bất thình lình, một tia sáng lóe lên phía sau Chu Thổ, chém xuống.

14.

Ta chớp mắt, nhìn tên điên Hùng Sơn trước mặt.



Ban nãy, chính là gã đã tấn công Chu Thổ từ phía sau. May là ta kịp kêu lên, nên hắn mới kịp né tránh.

Ta vốn dĩ cảm thấy rất kỳ là, rõ ràng ban nãy cây gai khổng lồ đã đâm xuyên qua tay Hùng Sơn, gã làm sao mà di chuyển được?

Cho đến khi ta nhìn thấy cánh tay phải đang treo lủng lẳng lẻ loi trên cây gai cùng vết cắt cụt trên tay Hùng Sơn, ta mới hiểu ra sự tình.

Không biết trân trọng cơ thể cha mẹ ban cho, so với Chu Thổ, cái tên điên Hùng Sơn này còn thiếu lễ giáo hơn nhiều lần.

"Ta phải giết ngươi!" Gã vừa nhìn ta, vừa quát ầm lên.

Cây đao trên tay loạng choạng chém xuống.

Chu Thổ ngốc nhà ta lúc này đã cạn kiệt pháp lực, nhìn thấy Hùng Sơn nhắm vào ta, hắn lập tức nhảy đến, chắn cho ta một đao.

May cho tên ngốc đó, tên điên Hùng Sơn tấn công bằng tay không thuận, vết cắt không được sâu.

Thế nhưng đại phu làng quê như Chu Thổ, không còn pháp lực thì chẳng thể nào đọ với đại tướng triều đình, rất nhanh đã bị người ta dẫm dưới chân.

Hùng Sơn không quan tâm đến Chu Thổ, chỉ liếc về phía ta, thấp giọng nói:

"Chỉ khi ngươi chết, Thương Lâm mới để ý đến ta."

Ánh mắt tối tăm kia khiến ta vô thức lùi về phía sau.

Ở khoảng cách gần như thế này, Hùng Sơn muốn đâm ta một phát, dù là tay phải hay tay trái, cũng không thành vấn đề.

"A Thủy, ngươi chạy đi!!!" Chu Thổ nằm dưới chân Hùng Sơn, la toáng lên: "Bỏ mặc ta, chạy đi!!"

Ta thừa biết mình không cách nào chạy thoát khỏi tên điên đó, nên chỉ nhìn sang Chu Thổ, nói một câu:

"Chu Thổ, ta cũng có chuyện này muốn nói với ngươi..."

Hùng Sơn giơ đao lên, đâm xuống.

"Thật ra ta..."

Bất thình lình, một dòng nước đỏ sẫm từ đâu phóng tới, bắn gãy lưỡi đao sáng loáng kia.

"...cũng là thần!" Ta nói.

15.

Nhờ có mấy đòn tấn công ban nãy của Chu Thổ vào đám binh lính, mà bây giờ xung quanh ta toàn là máu.

Thành phần lớn của máu là nước.

Pháp lực của Chu Thổ cạn kiệt.

Nhưng pháp lực của ta thì còn.

16.

Ta dùng máu của binh sĩ xung quanh đánh cho tên điên Hùng Sơn kia bất tỉnh.

Sau đó cùng Chu Thổ chạy trốn về làng.

Sau khi trở về, ta và Chu Thổ vẫn còn vài chuyện phải giải quyết với nhau.

Mọi chuyện bắt đầu từ việc ta phát hiện ra hắn là thần.

Và hắn cũng phát hiện ra ta là thần.

Cả hai bọn ta cùng là thần, cùng thuộc thế hệ trẻ mới phi thăng ở thần giới, cùng đi lịch kiếp như nhau, cùng vì xém mất mạng mà lấy lại ký ức cùng pháp lực.

Thế nhưng Chu Thổ lại nghĩ ta là người phàm, bởi vì muốn ở cạnh ta mà cố tình không trở về.

Còn ta lại vì muốn dạy lễ giáo cho hắn mà cũng không trở về.

Tuy nhiệ nếu hai người bọn ta cùng là thần thì dễ rồi. Dù có trở về thần giới thì hắn vẫn có thể ở cạnh bên ta, còn ta vẫn có thể dạy lễ giáo cho hắn.

Như vậy thì còn lý do gì để bọn ta không trở về nữa đâu!

Thế là Chu Thổ vội vàng chạy ra ngoài chợ mua hai cái dây thòng lọng.

Thế nhưng vừa đứng lên, hắn liền nhớ ra gì đó, hỏi ta:

"À mà này a Thủy, rốt cuộc ngươi làm việc ở khu vực nào trên thần giới, mà ta trước đây chưa từng thấy ngươi."

Thần giới thật sự rất rộng lớn, có những vị thần mấy ngàn năm không chạm mặt nhau cũng là bình thường.

Ta đáp: "Ta làm việc ở Bắc Thiên cung. Còn ngươi, ngươi làm việc ở đâu mà ta cũng không thấy ngươi?"

Hắn chau mày, đắn đo nói: "Ta...ở... ở Nam Thiên cung..."

Bắc Thiên cung và Nam Thiên cung...

Xa nhau lắm đó...

Hỏi làm sao ta với hắn trước đây chưa hề đụng mặt.

Nếu bây giờ trở về, bọn ta sẽ lại trời nam đất bắc không thể gặp nhau.

Ta nhìn Chu Thổ.

Chu Thổ nhìn ta.

Bọn ta quyết định, không đi mua dây thòng lọng nữa.

Dù gì đời người chẳng có mấy năm.

Cứ như vậy mà cùng nhau sống hết kiếp đi!

17.

Bọn ta quyết định ở lại trần gian.

Nhưng vẫn còn một phiền phức.

Vị hoàng huynh hoàng đế kia không biết khi nào sẽ lại cho người săn lùng ta.

Đến lúc đó, ta cùng Chu Thổ chỉ có nước bỏ xứ mà đi, lang bạc khắp nơi.

Mặc dù bọn ta là thần, đối với mấy chuyện này không mấy lo sợ.

Nhưng phiền thì cũng phiền lắm.

Không biết phải giải quyết thế nào đây.

18.

Một ngày nọ, ta đang cùng Chu Thổ đi hái thuốc thì gặp được một người bị thương rất nặng.

Rất rất rất nặng, nặng đến nỗi nhìn không ra hình người.

Khắp người toàn là vết roi, vết bỏng, móng tay móng chân đều bị rút sạch.

Mặc dù bị thương thảm đến vậy, hắn vẫn gắng gượng nhìn ta, mỉm cười nói:

"Ta không sao."

Diễn hay như thật, ta xém tí nữa cũng tin rằng hắn không có sao.

Trùng hợp thay, nơi này lại gần với ôn tuyền lần trước ta dùng để chữa thương cho Chu Thổ. Ta và Chu Thổ liền mang người đó đến đấy ngâm mình.

Đến khi hắn bước ra ngoài, ta liền nhận ra khuôn mặt của người này.

Ta đã từng gặp hắn một lần ở thần giới.

Tên của người này là...

"Dạ Phong? Là ngươi sao?"

19.

Rất nhiều năm sau

Ta ngồi trong phòng, nhìn hai ngươi nam nhân trước mặt.

Ta rót trà nói.

"La Hải, Lạc Vũ, thật không ngờ hai người lại cùng đến tìm ta. Ta cứ ngỡ hai ngươi ở trong cung đánh nhau dữ dội lắm chứ!"

La Hải nheo mắt, dấu vết thời gian in đầy trên mặt.

"Nói, y rốt cuộc đang ở đâu?"

Ta ngước mắt: "Nếu ta nói, huynh sẽ tha cho ta, không săn đuổi ta nữa?"

La Hải gật đầu.

Mặc dù cảm thấy tội lỗi với Dạ Phong, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là thần, chút nghiệp chướng này chắc không là gì với hắn đâu.

Ta kể lại chuyện năm xưa: "Năm đó, sau khi chia tay thì ta với Dạ Phong đã không còn can hệ, ta chỉ biết khi ấy hắn đi về phía Dương Hy Thành. Nơi đó do Kiếm Tông của Bạch gia chấn giữ, bọn họ nắm rất nhiều thông tin, các ngươi đến đó hỏi thử thế nào."

Ta vừa dứt lời, hai cái tên kia liền đứng dậy phủi mông bỏ đi, chào một tiếng cũng không chào.

Ta vừa định mở miệng trách bọn họ, thì đã bị Chu Thổ giành trước:

"Huynh đệ của ngươi đúng là không có chút lễ giáo nào cả!"

Ta gật đầu đồng ý.

Cái tên thổ thần của ta, xem ra là càng ngày càng hiểu lễ giáo.

____________________

GÓC PR:

Mọi người ơi! Tình hình là tui vừa mới cho ra mắt một tác phẩm truyện dài tên là Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Phản Diện!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau