Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới
Chương 62: Tuyết linh hoa
**Lời tác giả**: Mình được hơn 70 follower rồi, không biết từ giờ đến năm mới có được 100 không. Ai đã chịu khó đọc đến phần thứ 62 rồi mà vẫn chưa follow tác giả..thì...thì còn đứng đó nhìn cái gì nữa?!
Đi ấn follow đi! Mình chờ! *chụt chụt*
_______________
**1**.
Ta là một đóa Tuyết Linh Hoa cô độc lãnh diễm giữa tuyết sơn. Hấp thụ linh khí của đất trời nghìn năm nay mà tu luyện thành tinh.
Chỉ cần ta tiếp tục thanh tĩnh ở nguyên nơi này thêm mười ngày nữa ta liên phi thăng thành thần.
Oai phong lẫm liệt.
Cao ngạo giữa chúng sinh!
Mười ngày nữa!
Chỉ mười ngày nữa thôi!!
Ơ mà...
Hỡi cái vị thiếu niên anh hùng mặt mày sáng lán kia ơi...
Tai sao ngươi lại bứng gốc ta vậy...?
**2**.
"Sư huynh! Đệ đã hái được Tuyết Linh Hoa trở về rồi!!"
"Tốt lắm, như vậy là sư muội được cứu rồi!"
Ta ở trên núi cao, từng gặp qua Tuyết thần nương nương. Nương nương nói cái bọn con người thường xuyên vô cớ chạy đi bứng gốc giống loài bọn ta. Bọn chúng tin rằng bọn ta là thần thảo dị dược có thể cải tử hoàn sinh, trị được bách bệnh.
À thì ta đúng là có thể cải tử hoàn sinh, cũng có thể trị được bách bệnh.
Nhưng mà với điều kiện ta phải hy sinh thân mình, hồn phách nghìn năm tan thành mây khói!!!
Ta là một đóa Tuyết Linh Hoa chỉ còn có mười ngày nữa thôi là phi thăng rồi!
Nhị vị huynh đài ở đây, sư muội các người bệnh có nặng lắm không? Nếu nặng thì các vị đi kiếm bông khác được không??
Tổ sư bọn bây! Kiếm cái bông nào mà còn lâu ơi là lâu mới thành thần ấy!!!
**3**.
"Sư huynh, Tuyết Linh Hoa này phải xử lý thế nào?"
"Còn thế nào, ngươi mau để nó vào chén nước, cánh hoa tan ra liền dùng được!!"
Nước!! Ôi không! Đừng là nước!!!
"Sư huynh, chén nước đây này, huynh mau bỏ vào đi!"
"Được rồi!!"
Không!! Đừng mà!! Các người đừng bỏ ta vào nước. Các người bỏ ta vào nước, thì ta sẽ...ta sẽ...!!
"Sư huynh, bỏ hoa vào rồi, bao giờ thì nó mới tan ra?"
"Hừm..."
Thì ta sẽ không bị làm sao hết ớ!
**4**.
Mụ nội cái đám ngu đần. Ta đường đường là Tuyết Linh Hoa, sống trên tuyết con mẹ bà nó sơn, quanh năm toàn là tuyết với tuyết. Ta mà phản ứng với nước thì ta đi đời từ thuở nào rồi!!
Nhưng nhờ cái sự kém hiểu biết kia mà sinh mệnh của ta được kéo dài thêm chút nữa. Thế nhưng ta lại không yên tâm chút nào. Ta bây giờ như cá nằm trên thớt, đợi nhà bếp nghĩ ra sẽ chế biến thế nào, một nghìn năm tu luyện liền hóa hư không.
"Các ngươi đang làm gì đó!"
"Văn Thụ...sư thúc!!"
Đúng lúc này thì cứu tinh của ta xuất hiện.
**5**.
Người kia anh tuấn, khí chất bình thản mà thanh cao tựa đại mộc trong rừng.
"Các ngươi đang quậy phá cái gì thế?"
Hai tên sư huynh sự đệ kia liền run cầm cập nói: "Sư..sư thúc. Sáng nay sư muội không hiểu sao nằm trên giường nói đau bụng, mặt mũi tái xanh. Đồ nhi hỏi nàng bị làm sao. Nàng nhất nhất không nói. Thế nhưng y phục nàng thay ra lại toàn là máu...'
Ta nói...tiểu ca này, ta chỉ là một đóa Tuyết Linh Hoa cô độc lãnh diễm giữa tuyết sơn thôi mà còn hiểu sự đời hơn huynh.
Sư muội của ngươi đâu cần Tuyết Linh Hoa! Nàng chỉ cần một chén nước gừng làm ấm bụng thôi!!
Sư thúc liền nghiêm giọng trách mắng: "Hồ đồ, chuyện khuê phòng của nữ nhi, nam tử các ngươi lại xen vào? Chuyện này ngươi đi nhờ các nữ đệ tử khác chăm sóc nàng! Ngoài ra thì đừng nhắc nữa!"
"Dạ...dạ...sư thúc!"
Khốn khổ.
Ta đường đường là đóa Tuyết Linh Hoa cô độc lãnh diễm giữa tuyết sơn, chỉ còn mười ngày nữa là phi thăng thành thần.
Bây giờ lại lưu lạc đến mức trở thành thuốc chữa đau nguyệt kì.
Bà mẹ nó...
**6**.
Sư thúc nhặt ta lên, ôn tồn nói: "Ngươi xem ra chỉ còn vài ngày nữa là chạm được tới ngưỡng cửa thần giới?"
Y như vậy mà lại chủ động nói chuyện với ta?
Lại còn biết ta chỉ còn chút nữa là phi thăng?
Kẻ làm sư thúc có khác, có mắt nhìn đời hơn hẳn.
Cái vị sư thúc kia chắc là người tốt. Mang ta về hang đá của mình, còn trồng ta trong một chậu tuyết. Cũng may bây giờ đang cuối đông đầu xuân mới có tuyết cho ta dùng.
"Ngươi cứ an tâm ở nơi này mà tiếp tục tu luyện, sẽ không ai dám làm phiền ngươi."
A~
Sư thúc à, ngươi thật là chu đáo ôn nhu quá đi mà~
Nếu ngươi đã tốt như vậy, thì có thể để ta ở chỗ nào có nhiều nhiều linh.....
Ta còn chưa kịp nói gì, y đã bưng ta đặt ở cạnh giường đá của y. Ban đầu ta còn chưa kiểu tại sao, sau đó mới phát hiện ra đây là vị trí linh khí dồi dào.
Sư thúc à, ta yêu ngươi chết mất!
**7**.
"*Ngươi...tại sao...tên ma tộc đó vốn là nhắm vào ta*..."
"*Xin lỗi...Văn Thụ...ta thật lòng xin lỗi...không thể...tiếp tục ở bên ngươi*..."
"*Ta không cần biết! Ngươi đã hứa rồi! Đã hứa thì sao có thể nuốt lời*!!"
"*Xin lỗi...thật sự xin lỗi*..."
"*Ngươi đừng nói nữa...ngươi càng nói...chất độc càng lan ra nhanh*..."
"*Xin lỗi*..."
"*Xin ngươi...đừng nói nữa*..."
"*Xin lỗi...thật sự...xin lỗi*...". truyện ngôn tình
**8**.
Thế nhưng ta ban đầu vẫn cảm thấy sư thúc chưa đủ tốt.
Bởi vì nếu y đã có lòng tạo điều kiện cho ta tiếp tục tu luyện.
Vậy thì tại sao không trực tiếp mang ta trở lại tuyết sơn giùm một cái!
Thế nhưng sau này ta mới hiểu ra.
Sư thúc nhìn vậy mà hóa ra đã từng phạm phải ái tình.
Ái nhân của y là bỏ mạng trên ngọn núi đó. Y dành rất nhiều năm tìm kiếm hồn phách của người kia nhưng không được, xem ra đã chuyển sinh rồi.
Thế nhưng nghe nói hồn phách người kia chịu thương tổn nặng, sợ rằng không thể trở lại làm người, cũng không thể làm động vật. E rằng bây giờ đang là cành hoa cọng cỏ nơi nào.
Kể từ đó y cũng không trở lại ngọn núi kia nữa.
**9**.
Thế thì ngươi bảo đồ đệ của ngươi đem trả ta lại cũng được mà!!
Mắc mớ gì lại đặt ta bên cạnh giường ngủ của ngươi!!
Ta vốn dĩ là định mắng y như vậy đó.
Nhưng từ khi ta nhận ra y mỗi đêm đi ngủ đều có thói quen cởi trần.
Ta...khụ...khụ...không tính toán với y nữa.
Đi ấn follow đi! Mình chờ! *chụt chụt*
_______________
**1**.
Ta là một đóa Tuyết Linh Hoa cô độc lãnh diễm giữa tuyết sơn. Hấp thụ linh khí của đất trời nghìn năm nay mà tu luyện thành tinh.
Chỉ cần ta tiếp tục thanh tĩnh ở nguyên nơi này thêm mười ngày nữa ta liên phi thăng thành thần.
Oai phong lẫm liệt.
Cao ngạo giữa chúng sinh!
Mười ngày nữa!
Chỉ mười ngày nữa thôi!!
Ơ mà...
Hỡi cái vị thiếu niên anh hùng mặt mày sáng lán kia ơi...
Tai sao ngươi lại bứng gốc ta vậy...?
**2**.
"Sư huynh! Đệ đã hái được Tuyết Linh Hoa trở về rồi!!"
"Tốt lắm, như vậy là sư muội được cứu rồi!"
Ta ở trên núi cao, từng gặp qua Tuyết thần nương nương. Nương nương nói cái bọn con người thường xuyên vô cớ chạy đi bứng gốc giống loài bọn ta. Bọn chúng tin rằng bọn ta là thần thảo dị dược có thể cải tử hoàn sinh, trị được bách bệnh.
À thì ta đúng là có thể cải tử hoàn sinh, cũng có thể trị được bách bệnh.
Nhưng mà với điều kiện ta phải hy sinh thân mình, hồn phách nghìn năm tan thành mây khói!!!
Ta là một đóa Tuyết Linh Hoa chỉ còn có mười ngày nữa thôi là phi thăng rồi!
Nhị vị huynh đài ở đây, sư muội các người bệnh có nặng lắm không? Nếu nặng thì các vị đi kiếm bông khác được không??
Tổ sư bọn bây! Kiếm cái bông nào mà còn lâu ơi là lâu mới thành thần ấy!!!
**3**.
"Sư huynh, Tuyết Linh Hoa này phải xử lý thế nào?"
"Còn thế nào, ngươi mau để nó vào chén nước, cánh hoa tan ra liền dùng được!!"
Nước!! Ôi không! Đừng là nước!!!
"Sư huynh, chén nước đây này, huynh mau bỏ vào đi!"
"Được rồi!!"
Không!! Đừng mà!! Các người đừng bỏ ta vào nước. Các người bỏ ta vào nước, thì ta sẽ...ta sẽ...!!
"Sư huynh, bỏ hoa vào rồi, bao giờ thì nó mới tan ra?"
"Hừm..."
Thì ta sẽ không bị làm sao hết ớ!
**4**.
Mụ nội cái đám ngu đần. Ta đường đường là Tuyết Linh Hoa, sống trên tuyết con mẹ bà nó sơn, quanh năm toàn là tuyết với tuyết. Ta mà phản ứng với nước thì ta đi đời từ thuở nào rồi!!
Nhưng nhờ cái sự kém hiểu biết kia mà sinh mệnh của ta được kéo dài thêm chút nữa. Thế nhưng ta lại không yên tâm chút nào. Ta bây giờ như cá nằm trên thớt, đợi nhà bếp nghĩ ra sẽ chế biến thế nào, một nghìn năm tu luyện liền hóa hư không.
"Các ngươi đang làm gì đó!"
"Văn Thụ...sư thúc!!"
Đúng lúc này thì cứu tinh của ta xuất hiện.
**5**.
Người kia anh tuấn, khí chất bình thản mà thanh cao tựa đại mộc trong rừng.
"Các ngươi đang quậy phá cái gì thế?"
Hai tên sư huynh sự đệ kia liền run cầm cập nói: "Sư..sư thúc. Sáng nay sư muội không hiểu sao nằm trên giường nói đau bụng, mặt mũi tái xanh. Đồ nhi hỏi nàng bị làm sao. Nàng nhất nhất không nói. Thế nhưng y phục nàng thay ra lại toàn là máu...'
Ta nói...tiểu ca này, ta chỉ là một đóa Tuyết Linh Hoa cô độc lãnh diễm giữa tuyết sơn thôi mà còn hiểu sự đời hơn huynh.
Sư muội của ngươi đâu cần Tuyết Linh Hoa! Nàng chỉ cần một chén nước gừng làm ấm bụng thôi!!
Sư thúc liền nghiêm giọng trách mắng: "Hồ đồ, chuyện khuê phòng của nữ nhi, nam tử các ngươi lại xen vào? Chuyện này ngươi đi nhờ các nữ đệ tử khác chăm sóc nàng! Ngoài ra thì đừng nhắc nữa!"
"Dạ...dạ...sư thúc!"
Khốn khổ.
Ta đường đường là đóa Tuyết Linh Hoa cô độc lãnh diễm giữa tuyết sơn, chỉ còn mười ngày nữa là phi thăng thành thần.
Bây giờ lại lưu lạc đến mức trở thành thuốc chữa đau nguyệt kì.
Bà mẹ nó...
**6**.
Sư thúc nhặt ta lên, ôn tồn nói: "Ngươi xem ra chỉ còn vài ngày nữa là chạm được tới ngưỡng cửa thần giới?"
Y như vậy mà lại chủ động nói chuyện với ta?
Lại còn biết ta chỉ còn chút nữa là phi thăng?
Kẻ làm sư thúc có khác, có mắt nhìn đời hơn hẳn.
Cái vị sư thúc kia chắc là người tốt. Mang ta về hang đá của mình, còn trồng ta trong một chậu tuyết. Cũng may bây giờ đang cuối đông đầu xuân mới có tuyết cho ta dùng.
"Ngươi cứ an tâm ở nơi này mà tiếp tục tu luyện, sẽ không ai dám làm phiền ngươi."
A~
Sư thúc à, ngươi thật là chu đáo ôn nhu quá đi mà~
Nếu ngươi đã tốt như vậy, thì có thể để ta ở chỗ nào có nhiều nhiều linh.....
Ta còn chưa kịp nói gì, y đã bưng ta đặt ở cạnh giường đá của y. Ban đầu ta còn chưa kiểu tại sao, sau đó mới phát hiện ra đây là vị trí linh khí dồi dào.
Sư thúc à, ta yêu ngươi chết mất!
**7**.
"*Ngươi...tại sao...tên ma tộc đó vốn là nhắm vào ta*..."
"*Xin lỗi...Văn Thụ...ta thật lòng xin lỗi...không thể...tiếp tục ở bên ngươi*..."
"*Ta không cần biết! Ngươi đã hứa rồi! Đã hứa thì sao có thể nuốt lời*!!"
"*Xin lỗi...thật sự xin lỗi*..."
"*Ngươi đừng nói nữa...ngươi càng nói...chất độc càng lan ra nhanh*..."
"*Xin lỗi*..."
"*Xin ngươi...đừng nói nữa*..."
"*Xin lỗi...thật sự...xin lỗi*...". truyện ngôn tình
**8**.
Thế nhưng ta ban đầu vẫn cảm thấy sư thúc chưa đủ tốt.
Bởi vì nếu y đã có lòng tạo điều kiện cho ta tiếp tục tu luyện.
Vậy thì tại sao không trực tiếp mang ta trở lại tuyết sơn giùm một cái!
Thế nhưng sau này ta mới hiểu ra.
Sư thúc nhìn vậy mà hóa ra đã từng phạm phải ái tình.
Ái nhân của y là bỏ mạng trên ngọn núi đó. Y dành rất nhiều năm tìm kiếm hồn phách của người kia nhưng không được, xem ra đã chuyển sinh rồi.
Thế nhưng nghe nói hồn phách người kia chịu thương tổn nặng, sợ rằng không thể trở lại làm người, cũng không thể làm động vật. E rằng bây giờ đang là cành hoa cọng cỏ nơi nào.
Kể từ đó y cũng không trở lại ngọn núi kia nữa.
**9**.
Thế thì ngươi bảo đồ đệ của ngươi đem trả ta lại cũng được mà!!
Mắc mớ gì lại đặt ta bên cạnh giường ngủ của ngươi!!
Ta vốn dĩ là định mắng y như vậy đó.
Nhưng từ khi ta nhận ra y mỗi đêm đi ngủ đều có thói quen cởi trần.
Ta...khụ...khụ...không tính toán với y nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất